Tiến Công Sủng Phi

chương 159: phạt vả miệng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thảo Hoàng Quý phi.

Beta: Nga Quý tần.

“Người không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Tỷ tỷ sợ ta như thế, có phải làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?” Thẩm Vũ cười khẽ mở miệng, thanh âm hơi dương cao, trên mặt rõ ràng mang theo vài phần trào phúng.

Gương mặt Hiền phi hiện vẻ xấu hổ, sắc mặt mấy phi tần ngồi vây quanh bàn đá cũng đều không tốt. Mới vừa rồi mấy phi tần kia đều cười đến vui vẻ, giờ đều cúi đầu. Nhìn bộ dáng khí thế ồ ạt của Thẩm Vũ, dù là ai cũng đều có chút nghĩ mà sợ.

Ngoại trừ Lan Hủy và Minh Âm, phía sau Thẩm Vũ còn có mấy chục cung nữ thân thể khoẻ mạnh, nhìn dáng vẻ ngày thường đều là cung nữ làm việc nặng. Nhìn nàng mang nhiều người như vậy, có vẻ hơn phân nửa cung nữ Cẩm Nhan điện đều đi theo lại đây. Hơn nữa trong những cung nữ đó, không ít người trong tay đều cầm khay, phía trên dùng miếng lụa che đậy, không nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng nhiều người bưng khay như vậy khiến cho lòng người ta có chút e dè.

Thẩm Vũ nhìn thần sắc mấy phi tần bên cạnh bàn đá, ý cười trên mặt lập tức biến mất, lộ ra vài phần âm ngoan.

“Chậc chậc, nhìn bộ dáng của chư vị nhất định là làm không ít chuyện trái với lương tâm đi!” Thẩm Vũ hơi nhướng mày, vẻ mặt càng thêm khó coi, ngữ khí cũng mang theo vài phần hùng hổ dọa người.

Hiền phi nghe nàng nói như vậy thì có chút ngồi không yên. Dù sao dựa theo phân vị, nàng ta cao hơn Thẩm Vũ, trước mặt nhiều người, Thẩm Vũ chế nhạo mọi người như thế, nếu nàng ta không phản bác, mất mặt đã đành, còn có uy tín sau này ở hậu cung.

“Thục muội muội nói gì vậy, chư vị tỷ muội ở cùng một chỗ chơi đùa. Hiếm khi được một tảng thịt hươu thần nên muốn nướng ăn. Vốn cũng muốn rủ muội, nhưng lại sợ muội không thoát được Đại Hoàng tử. Bây giờ lại bị muội bắt gặp, ta còn sợ trong lòng muội trách cứ đây! Nếu vừa lúc tới đây, vậy ngồi xuống cùng nhau náo nhiệt!” Giọng nói của Hiền phi mang theo vài phần trách cứ, nàng ta đã nói như vậy rồi, nếu Thẩm Vũ còn tức giận thì có vẻ không phóng khoáng.

Thẩm Vũ hơi nhếch khóe miệng cười lạnh một cái, nàng vô thức nhìn qua thịt hươu đã nướng chín, trên mặt lộ ra vài phần tiếc nuối.

“Ta lại không có hứng thú như mấy vị tỷ muội, nhưng có lẽ phải quấy rầy hứng thú của chư vị rồi. Nơi này có vài vị muội muội, chỉ sợ phải chờ một chút thời gian rồi lại ăn!” Thẩm Vũ cũng không hề khách khí, lạnh giọng cảnh cáo.

Vừa dứt lời, nàng nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, tay vung lên, những cung nữ bưng khay phía sau đều đồng loạt bước tới.

“Minh Âm, ngươi đọc đi!” Thẩm Vũ lấy từ trong tay áo ra giấy tờ đã sửa soạn xong từ hôm qua, đưa cho Minh Âm nóng lòng muốn đọc bên cạnh.

Mọi người nhìn thấy tư thế chuyện lớn kinh động quần chúng này của nàng, trong lòng đều có suy nghĩ. Rốt cuộc bọn họ đều làm chuyện trái với lương tâm, gương mặt lộ ra vài phần tái nhợt, tim đập cũng nhanh hơn, đôi mắt liều mạng nhìn chằm chằm những khay đó, tựa như muốn thấy đồ vật bên trong.

“Mục Mỹ nhân là vị nào? Làm phiền ngài thông báo một tiếng.” Minh Âm mở tờ giấy ra, không chút khách khí, nàng ấy ho nhẹ một tiếng rồi trực tiếp lên tiếng hỏi.

Một vị nữ tử ngồi đối diện Hiền phi đứng dậy, đúng là người mới vừa rồi cứ nhắc đến Thẩm Vũ. Giờ phút này trên mặt nàng ta lộ ra vài phần mờ mịt, sắc mặt cũng có chút khó coi. Bởi vì quá khẩn trương, nàng ta cũng không nhận ra Minh Âm chỉ là một cung nữ thôi, căn bản không cần sợ hãi như thế.

“Mùng hai tháng hai Mục Mỹ nhân đưa tới một chiếc áo lót, kết quả phát hiện bên trong lẫn vải bố, làn da Đại Hoàng tử non mềm, nếu mặc vào chắc chắn trầy da. Với ngày mười lăm tháng mười hai ngài đưa tới một đôi giày đầu hổ, trong giày cất giấu một cây kim nhọn, thương tích trên tay nô tỳ là do đụng phải cây kim kia.” Minh Âm vừa dứt lời, bèn giơ ngón trỏ quấn băng của mình lên để mọi người nhìn rõ ràng.

Cùng với lúc Minh Âm đọc xong tờ giấy kia, lập tức có mấy cung nữ nâng khay bước lên, duỗi tay kéo tấm lụa bên trên, lộ ra đồ vật bên trong. Một cái là đôi giày đầu hổ được may tinh xảo, một cái khác là đồ lót màu xanh đậm, hiển nhiên là cho trẻ con mặc.

“Mục Mỹ nhân, hai thứ này là đồ ngươi tặng?” Thẩm Vũ duỗi tay chỉ chỉ hai khay kia, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, trong giọng nói mang theo vài phần chèn ép.

Đợi khi Minh Âm đọc xong, sắc mặt Mục Mỹ nhân trắng bệch, khi thấy đồ vật trên khay, cả người nàng ta đều cứng đờ tại chỗ. Dường như máu toàn thân đông lại, nghe thấy câu chất vấn này của Thẩm Vũ, nàng ta bỗng nhiên run rẩy, “thịch” một tiếng mà quỳ xuống.

“Nương nương tha mạng, hai đồ vật này đều là cung nữ chuẩn bị giúp tì thiếp, tì thiếp không biết tại sao lại lẫn vải bố với kim! Nương nương tha mạng!” Mục Mỹ nhân trực tiếp mở miệng xin tha, nàng ta xem như người đầu tiên bị Thẩm Vũ khai đao, bị đánh đến trở tay không kịp, đến phản bác đều có vẻ tái nhợt vô lực như vậy.

Thẩm Vũ không mở miệng nói chuyện, mà là quay đầu đi hướng về phía Minh Âm ra hiệu bằng ánh mắt. Minh Âm hiểu ý gật đầu, cụp mắt nhìn Mục Mỹ nhân không ngừng xin tha, đáy lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng. Khi làm ra những việc này, sao không nghĩ tới có ngày hôm nay!

“Mục Mỹ nhân đã thừa nhận đưa mấy thứ này vào Cẩm Nhan điện, tội danh mưu hại Hoàng tử thành lập. Theo như cung quy, mưu hại hoàng tự nặng biếm Lãnh cung, nhẹ hàng phân vị. Thục phi nương nương nhân đức dày rộng, niệm tình vi phạm lần đầu, vả miệng hai mươi cái coi như khiển trách!” Minh Âm ho nhẹ một tiếng, nói ra hình phạt mà lòng nàng đã nung nấu từ lâu.

Những lời này chính là tối qua Thẩm Vũ cân nhắc nghĩ ra, sai Minh Âm ghi nhớ, hôm nay dùng để thu thập một đám phi tần này. Giọng của Minh Âm cố ý ép thấp xuống, cộng thêm ngày thường nàng ấy ở bên cạnh Thẩm Vũ, chính là một nhân vật không buông tha người khác, cho nên bên ngoài đều lưu truyền nàng độc ác ngoan tuyệt. Lúc này nàng nói ra mấy câu đó, thật sự dọa mấy chủ tử này chết khiếp.

Hiển nhiên Mục Mỹ nhân cũng như vậy, cả người đều cứng đờ trên mặt đất, cũng không nhúc nhích. Mới vừa rồi còn không ngừng xin tha, giờ cũng ngừng lại, rõ ràng là nàng ta không ngờ Thẩm Vũ sẽ tới thẳng đây tra hỏi.

Minh Âm nói xong, phía sau lập tức có hai cung nữ cường tráng khỏe mạnh đi ra, không nói hai lời mỗi người một bên bắt lấy cánh tay Mục Mỹ nhân kéo đi.

“Các ngươi muốn làm gì? Đừng chạm vào ta!” Lúc này Mục Mỹ nhân mới phản ứng lại, không ngừng giãy giụa, thanh âm thê lương.

“Hiền tỷ tỷ cứu tì thiếp! Cứu tì thiếp!” Mục Mỹ nhân liếc mắt một cái liền liếc tới Hiền phi, vội vàng mở miệng cầu cứu, cả người đều hướng về phía Hiền phi, nhưng hai cung nữ đã giữ chặt hai tay nàng ta, lại đều là người quen làm việc nặng, không hề bị ảnh hưởng mà kéo nàng ta ra bên ngoài.

Hiền phi rõ ràng cũng bị tư thế của Thẩm Vũ dọa, nàng ta vào cung nhiều năm như vậy, nhưng trừng trị phi tần như thế này vẫn là chuyện lần đầu trông thấy. Nếu như có thù oán, Hiền phi đều thích ra tay âm thầm, đâm chết người từ sau lưng. Nhưng Thẩm Vũ lại làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của nàng ta, ra tay một cách công khai, làm mọi người đều nhìn thấy trừng trị của nàng.

“Thục muội muội, muội không báo Hoàng thượng và Thái hậu một tiếng đã trừng phạt tỷ muội khác, có hơi quá đáng rồi!” Hiền phi cố gắng bày ra ý cười trên mặt, còn nghĩ dùng lý do này để khuyên Thẩm Vũ.

Nào biết Thẩm Vũ chỉ nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái, trên mặt trưng biểu tình cười như không cười. Người khác nhìn gương mặt kiều diễm của nàng lộ ra biểu tình như vậy, trong lòng đều có chút bồn chồn, biểu tình này quả thực không hề khác biểu tình của Hoàng thượng lúc tức giận.

“Minh Âm, ngươi đọc tiếp đi! Còn vài vị muội muội đều chờ bị phạt đấy!” Thẩm Vũ cũng không để ý tới Hiền phi, quay đầu nhìn về phía Minh Âm, cao giọng nói.

Minh Âm gật đầu đáp ứng, trong lòng tức khắc tràn ngập vô vàn ý chí chiến đấu. Về phía Mục Mỹ nhân đã bị hai cung nữ kéo ra đình giữa hồ, trên cầu đá, một cung nữ đè tay Mục Mỹ nhân lại, một cung nữ khác nâng ống tay áo, bắt đầu tát liên tiếp lên gương mặt xinh đẹp yêu kiều kia của Mục Mỹ nhân.

Cho dù khoảng cách không gần, nhưng tiếng "Bốp bốp" thanh thúy kia vẫn làm lòng người run lên. Giọng nói của Minh Âm vô cùng có tiết tấu, bắt đầu công việc đọc giấy của mình.

“Trước khi đọc đến vị chủ tử thứ hai, nô tỳ truyền đạt ý tứ của Thục phi nương nương một chút. Người lát nữa bị đọc đến tên đã đưa đến Cẩm Nhan điện vài đồ vật có vấn đề, sẽ phải nhận mấy chục cái cái tát. Vị thứ hai là Vân Quý nhân, mời đứng ra.” Trên mặt Minh Âm mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt, giống như có ý tốt mà nhắc nhở vài câu rồi mới đọc tên người ở tờ thứ hai.

Nào biết ấy vừa đưa ra vấn đề, lại không ai bước lên nhận. Miệng Mục Mỹ nhân cũng chưa ngừng, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, đáy lòng mấy người kia sớm đã hoảng loạn, nào còn dám đứng ra.

Hiền phi thấy không ai đứng ra, đáy lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu thật sự đều bị đánh, vậy thật đúng là đại loạn!

Thẩm Vũ nhẹ nhàng nhăn mày, nàng cười lạnh nhìn một vòng những người quanh bàn đá, thấp giọng cảnh cáo nói: “Vân Quý nhân là ai? Nhân lúc còn sớm tự mình đi ra, nếu không đợi lát nữa bổn cung trở mặt không nhận người, cũng đừng trách bổn cung vô tình!”

Thẩm Vũ vừa dứt lời, mấy phi tần kia sợ tới mức run rẩy, cho dù những một đám người đó sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vẫn không ai dám nhận.

Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, đi lên trước vài bước, đoạt lấy tờ giấy từ trong tay Minh Âm. Vẫn còn dư lại bốn tờ, nàng lật qua từng tờ, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Nơi này, nhiều vấn đề nhất là Lam Tiểu Nghi, không đến một tháng, đưa đến năm đồ vật, đây là ngại sống quá lâu sao? Ngoại trừ Hiền tỷ tỷ và Tuệ muội muội, những người còn lại đều kéo ra ngoài vả miệng năm mươi cái!”

Cùng với tiếng Thẩm Vũ cất lên, phía sau lập tức tràn ra tám chín cung nữ, trực tiếp đi đến đình giữ hồ, hiển nhiên là muốn bắt những phi tần tiểu chủ này. Có Thục phi nương nương chống lưng, tát những người này căn bản không thành vấn đề.

“Ai dám động! Nhiều phi tần tiểu chủ như vậy, mắt chó của các ngươi bị mù sao?” Hiền phi hiển nhiên là ngồi không yên, lập tức đứng dậy, nâng cao giọng quát.

Những cung nữ hùng hổ đó vô thức dừng chân. Dù sao thì tính ra Hiền phi cao hơn Thục phi, hơn nữa ở hậu cung một thời gian dài như vậy, Hiền phi cũng là nhân vật số một trong hậu cung, hiển nhiên lời nàng ta nói vô cùng có trọng lượng.

Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, nhìn những cung nữ đó, lại quay đầu đối diện với cặp mắt kia của Hiền phi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio