Tiến Công Sủng Phi

chương 261: kết thúc (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Phương Thục viện.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Qua năm mới, Hoàng thượng cho triệu tập rất nhiều thợ thủ công tiến cung, đặc biệt tu sửa một tòa cung điện có diện tích rất lớn, chẳng qua vị trí của nó lại tương đối hẻo lánh, bày biện bên trong cũng vô cùng đơn giản, vô cùng khác biệt với cách bày trí xa hoa trong hậu cung.

Chẳng qua Đế Hậu vô cùng chú ý tới tòa cung điện này, mọi người thấy vậy liền không ngừng suy đoán đến tột cùng tòa cung điện này có tác dụng gì. Đợi đến ngày tòa cung điện được hoàn thành, Hoàng thượng tự mình viết tên cho nó, cho người treo tấm biển lên. Hai chữ "Nhiệt cung" lập tức làm tòa cung điện trở nên "phát sốt", sự chú ý của người trong kinh đô đối với Nhiệt cung quả thực là trước đó và sau này chưa từng có.

Đế Hậu cũng không để mọi người chờ lâu nữa, Nhiệt cung vừa tu sửa xong, Hoàng thượng đã ban xuống một đạo thánh chỉ, yêu cầu nhóm cung phi còn lưu lại trong hậu cung lập tức dọn tới nơi này. Nhóm cung phi này vốn đã ở chung một chỗ, bây giờ lại xây thêm Nhiệt cung, không ít người cảm thấy Hoàng thượng đang làm điều thừa.

Chỉ đến khi những cung phi đó dọn vào ở, bọn họ mới biết điều Hoàng thượng làm không thừa chút nào. Cái tên "Nhiệt cung" này hoàn toàn là ý tứ trào phúng, tuy rằng trái nghĩa với "Lãnh cung" nhưng mọi thứ sinh hoạt bên trong đều không hề khác so với Lãnh cung. Chẳng qua chi phí ăn mặc của các nàng có nhỉnh hơn chút mà thôi, ngay cả nô tài hầu hạ bên người cũng bị cắt giảm toàn bộ, chỉ chừa lại hai cung nữ và hai thái giám, hơn nữa trong bốn người hầu hạ này đã có hai người chịu sự sai khiến của Lan Hủy cô cô ở Phượng Tảo cung.

Hơn nữa trong ngoài Nhiệt cung còn có cung nhân canh gác, nhiều hơn rất nhiều so với số người hầu hạ các nàng. Hiển nhiên các nàng đã hoàn toàn đánh mất tự do, Đế Hậu không ai muốn gặp lại các nàng, từ một mặt nào đó, Nhiệt cung chẳng qua chỉ là một phiên bản khác của Lãnh cung.

Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, phía trên viết rõ ràng, không có lệnh thì không được tự tiện rời khỏi cung điện. Diện tích bên trong Nhiệt cung vô cùng rộng lớn, bởi vậy đã cho xây một khu Ngự Hoa viên thu nhỏ, coi như Hoàng thượng đã tận tình tận nghĩa.

Phải sinh hoạt trong nơi không có ánh mặt trời như vậy, không ít phi tần đã sớm hối hận, lúc trước hẳn các nàng nên hồi phủ, tuyệt đối không nên ở lại hậu cung, ngày tháng trong phủ nhất định sẽ tự do hơn nhiều so với ở đây. Nhưng bây giờ dù có hối hận thì cũng đã muộn, các nàng đã mất đi cơ hội liên hệ với bên ngoài.

Những thần tử có cô nương nhà mình ở hậu cung, vì không có được tin chính xác, chậm chạp không dám can ngăn Hoàng thượng, coi như bản thân vô cùng xui xẻo, cứ vậy đã uổng phí một cô nương trong hậu cung.

Hậu cung càng lúc càng ổn định, việc đầu tiên Thẩm Vũ làm, chính là cho Minh Âm được rời cung. Nha đầu này thật đúng là không chịu thua người khác, xuất cung không được mấy ngày liền ngồi kiệu hoa, trực tiếp gả cho đới đao thị vệ làm phu nhân, phía trên không có mẹ chồng tạo áp lực, ngày tháng trôi qua cực kỳ dễ chịu.

Đương nhiên Thẩm Vũ đã đặc biệt cho nàng cung bài, tùy lúc đều có thể dùng thẻ bài tiến cung. Đợi đến lúc Minh Âm tiến cung sau tân hôn đã là nửa tháng sau. Phụ nhân Minh Âm bây giờ sớm đã cởi bỏ nét ngây ngô của tiểu cô nương ngày xưa, màu da trắng hồng, nhìn ra được hầu hạ vô cùng thoải mái.

"Ngồi đi, bây giờ tốt xấu gì cũng là một phu nhân, không cần câu nệ như vậy!" Thẩm Vũ thấy nàng hiển nhiên vô cùng vui vẻ, cho người ban ghế.

Minh Âm từ chối vài câu, thấy Thẩm Vũ thật tình cho nàng ngồi liền thuận theo ngồi nửa mông.

"Nương nương, thân thể người không phải đã khoẻ rồi sao? Sao khí sắc lại kém như vậy?" Minh Âm thấy cung nhân bốn phía đều bị Thẩm Vũ đuổi xuống, vươn cổ nhỏ giọng hỏi một câu.

Đêm tất niên ba mươi đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều uống say, đuổi hết nhóm cung nhân bọn họ ra ngoài, sau đó hai người hoan hảo ở đình viện đến hơn nửa đêm. Lý Hoài Ân canh giữ bên ngoài, chỉ nghe đoạn mở đầu đã biết "phía dưới" giữ không được, liền thương lượng với Lan Hủy cô cô một chút, thay phiên sắp xếp để cung nhân lui xuống nghỉ ngơi trước.

Nào ngờ sáng hôm sau, Hoàng hậu lại trực tiếp ngã bệnh, nóng sốt không ngừng. Mấy thái y thay phiên ra trận chẩn trị mới có chút khởi sắc. Sau đó thân thể Thẩm Vũ khá hơn, Minh Âm mới an tâm rời cung, hơn nửa tháng không thấy, có vẻ khí sắc Thẩm Vũ vẫn không ổn.

Thấy nét mặt lo lắng của nàng, Thẩm Vũ cười cười, trên mặt còn hiện lên nét vui thích, ánh mắt vốn đang lờ đờ, vì cười mà lập tức trở nên trong trẻo. Lúc này nhìn Thẩm Vũ vô cùng có tinh thần, ngoại trừ sắc mặt có tái nhợt một chút, còn lại không nhìn ra điều gì khác thường.

"Ngay cả ngươi đi theo bổn cung nhiều năm như vậy cũng không nhận ra, vậy bổn cung có thể yên tâm rồi!" Thẩm Vũ vừa nói vừa vươn ngón trỏ, dùng móng tay quệt lên mặt một chút, lập tức thấy có son phấn dính lên đầu ngón tay.

Minh Âm lúc này mới rõ ràng mọi chuyện, thì ra Thẩm Vũ đang giả bệnh. Sắc mặt khó coi như vậy thì ra là vì trang điểm, trông có vẻ khá tái nhợt.

"Nương nương muốn làm gì vậy? Không lẽ lại có vị phi tần nào không thành thật? Không đúng, trước khi thần thiếp đi, những người này thật sự rất thành thật!" Minh Âm lập tức lên tinh thần, vô cùng tò mò hỏi. Thân phận của nàng thay đổi, hiển nhiên xưng hô cũng thay đổi, không còn là tiểu cung nữ đầy miệng nô tỳ như lúc trước nữa.

Ánh mắt nàng tỏa sáng, tựa như đã phát hiện ra điều gì thú vị. Mỗi lần Thẩm Vũ muốn khó dễ trừng trị người khác, hậu cung luôn có trò hay để xem. Đáng tiếc bây giờ nàng không còn ở đây, tin tức không linh thông như trước, khó khăn lắm mới bắt được chính chủ như Thẩm Vũ, dù thế nào cũng phải hỏi rõ ràng, nếu không trong lòng sẽ vô cùng khó chịu.

Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ này của nàng, buồn cười lắc đầu, sau đó vươn tay vẫy vẫy với nàng, Minh Âm lập tức hiểu ý ghé sát vào.

"Trong mắt ngươi, bổn cung là dạng nữ nhân gì? Ta muốn nghe sự thật, mấy lời thiện lương đoan trang gì đó không cần nói, miễn cho làm ta với ngươi đều thấy ghê tởm!" Có lẽ vì bị sự hưng phấn của Minh Âm lây nhiễm, khẩu khí Thẩm Vũ trở nên vô cùng tùy ý, ngay cả xưng hô cũng trực tiếp biến thành ngươi ta.

Minh Âm cau mày suy tư một lát, nhìn vẻ mặt chờ mong của Thẩm Vũ, không khỏi nuốt nước miếng, dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn đánh bạo nói: "Vậy thần thiếp đành ăn ngay nói thật. Hoàng hậu nương nương thủ đoạn lợi hại, hơn nữa lòng dạ cũng hay ghi thù, đối với người đắc tội người, người sẽ luôn ghi tạc trong lòng, cho dù là cách bao lâu, chỉ cần có cơ hội, người nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời. Vậy nên thần thiếp không ngừng cảm thấy may mắn, mình chỉ là một tiểu cung nữ nho nhỏ, chứ không phải những phi tần chủ tử đó."

Những lời này của Minh Âm hiển nhiên là nói thật, hơn nữa đánh giá cũng rất đúng trọng tâm, Thẩm Vũ nghe vậy không lộ ra nét mặt chán ghét gì, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Bản lĩnh nhìn người của ngươi thật là tiến bộ không ít. Tâm nhãn của ta rất nhỏ, người trong cung làm ta thua thiệt, tất cả đều được hoàn lại bảy tám phần, tuy vậy vẫn còn một người, làm ta hận không thể trừng trị được. Nhưng bây giờ ta lại nghĩ ra một biện pháp hay, có thể trị hết tật xấu của người nọ!" Thẩm Vũ chậm rãi nâng tay nhéo nhéo chóp mũi nàng, nét mặt mang theo ý cười nhu hòa, tựa như một vị trưởng tỷ đang đối đãi với muội muội mình.

Nhưng nghe được những lời đó của nàng, Minh Âm chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt. Thông minh như nàng, hiển nhiên biết người Hoàng hậu nương nương hận không trị được là ai. Ở hậu cung này, ngoại trừ Hoàng thượng, còn ai có bản lĩnh để Hoàng hậu nương nương ăn mệt mà không thể phản kích nữa chứ.

"Tuy rằng tật xấu của hắn đều là sở thích của bổn cung, nhưng trước kia bị hắn vắng vẻ bổn cung vẫn chưa tính toán rõ ràng, bây giờ hắn còn tự chặt đứt đường lui, ta không ngại phản kích một chút!" Thẩm Vũ không để ý tới nét mặt như thấy quỷ của Minh Âm, vô cùng tự tin nói tiếp.

Nàng vừa dứt lời liền nâng tay vén lại tóc trên trán, giơ tay nhấc chân đều mang nét cao quý thanh nhã. Vị Xu Uyển nghi ương ngạnh lúc trước, nay đã được sự xa hoa của hậu cung và sủng ái của Hoàng thượng tẩm bổ thành quốc mẫu Đại Tần. Khí thế quanh thân như vậy, cho dù là nữ nhân nào cũng không thể so sánh được.

"Nương nương, người muốn lừa gạt sao! Lúc trước người để Minh Ngữ gạt Hoàng thượng ăn đồ cay đã làm Hoàng thượng nôn mửa rất lâu, đấy không phải là phản kích rồi sao?" Minh Âm sửng sốt một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói.

Trêu chọc Hoàng thượng khác nào nhổ răng cọp, đã vậy ngôi cửu ngũ còn bị Hoàng hậu của mình trêu chọc không chỉ một lần. Mấy thứ đồ ăn cay đó còn có thể gọi là tình thú nhưng vẫn còn không ít những chuyện khác, Minh Âm không dám nói ra. Ví như lần Hoàng hậu nương nương tự mình giúp Phỉ An Như xuất cung, ghép đôi Lương phi và Lâm Tướng quân, cổ vũ Thôi Cẩn xuất cung rời xa kinh đô. Những chuyện đó đều là hành động đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng như bị mọc thịt trong xương.

"Được được, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, không phải đang nghĩ bổn cung đang ở trong phúc mà không biết hưởng sao! Ta nói, ngươi thật vẫn là một lòng hướng về chủ cũ, kỳ cục! Ta hiển nhiên sẽ có chừng mực! Không xả ra chút ác khí này, lòng ta thật sự rất khó yên ổn!" Thẩm Vũ nhanh chóng phất phất tay, rõ ràng là bộ dáng không muốn để Minh Âm nghĩ nữa.

Cô nương này của nàng quá khôn khéo, tuy nói lúc dùng vô cùng thuận tay nhưng một khi gả ra ngoài thì thật không tốt. Vốn muốn để Minh Âm giúp nàng nghĩ ra chủ ý hãm hại người khác, vậy mà bây giờ lại lo lắng nàng đang tìm đường chết!

"Tóm lại, nếu gần đây có nghe được tin tức kỳ quái nào đó của bổn cung thì đừng tin tưởng! Lần này bổn cung vô cùng quyết tâm, ngay cả hai vị Hoàng tử cũng bị ta đuổi khỏi Phượng Tảo cung!" Để chắc chắn thắng lợi của mình, Thẩm Vũ liền bày ra sự quyết tâm.

Minh Âm nghe xong, nét kinh hãi trên mặt càng sâu. Lần này Hoàng hậu nương nương nhẫn tâm thật sự, ngay cả hai vị Hoàng tử cũng bị tính kế!

Minh Âm vừa rời đi, sau lưng đã nghe tin Hoàng hậu đang thay Thái tử và Đại Hoàng tử chọn cung điện. Hai vị Hoàng tử vừa mới tan học, chưa kịp đến Phượng Tảo cung đã bị cung nhân lôi đi. Từ hôm nay, những ngày bọn họ có thể nhìn thấy mẫu hậu thật sự rất khó.

Đại Hoàng tử còn tốt nhưng Thái tử lại khóc nháo không ngừng. Nó khóc cũng không phải vì chuyện của Thẩm Vũ, mà vì không muốn xa hoàng huynh. Vị hoàng huynh này cũng không làm hắn thất vọng, lúc nó ăn vạ ở Tư Thiện cung của Đại Hoàng tử không đi, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường. Một đêm ở chung này, Thái tử điện hạ không thể nào chợp mắt được, mỗi khi nó sắp ngủ, Đại Hoàng tử lại dùng đùi phải lành lặn đá nó xuống giường.

Trải qua một đêm như bị tra tấn này, Thái tử điện hạ không thèm luyến tiếc hoàng huynh nữa, ngoan ngoãn về Đông cung, từ đó không bao giờ ngủ với hoàng huynh nữa. Trái tim non nớt của nó, thật sự là chịu không nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio