Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

chương 53: chương 23.2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Linh Nhi và Dĩ Mạch lại có cảm giác như đầu mình vừa bị lừa đá vài cái, vang lên những tiếng ong ong ong ong, họ đang làm cái trò gì thế?!

Lúc này Phong và Tu mới biết màn bắt chước của mình bị bao nhiêu người để ý, còn chưa kịp lên tiếng cứu vãn lại danh dự của mình thì cửa đã mở ‘kẹt’ một tiếng. Cửa phòng Bách Lý Kinh Hồng mở ra, sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn không chút thay đổi, trong mắt lại toát ra từng tia lửa nhỏ, lãnh đạm nhìn hai người kia.

Chuyện này… Phong và Tu chợt cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, cùng với sự sợ hãi vô hạn, cũng xác định rằng thể diện của mình đã bất giác hy sinh hoàn toàn không còn chút nào nữa! Sao đang yên đang lành lại bị nhiều người nghe thấy vậy?!

“Điện… điện hạ, thuộc hạ… chúng thuộc hạ…” Tu tức tối nhìn Phong, đúng là bị cái tên này hại chết mà!!! Đang yên đang lành lại lôi kéo mình làm mấy chuyện vớ vẩn này, giờ thì hay chưa?!

“Có chuyện gì?” Hẳn thờ ơ, thản nhiên nhìn họ. Mấy người Lãnh Tử Hàn thì mang tâm trạng chờ xem kịch vui, theo dõi bọn họ.

“Không có gì ạ! Không có gì!” Vội vàng lắc đầu.

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Vậy hai người có thể giải thích một chút, vừa rồi hai người đang làm gì được không?”

“Vừa rồi… vừa rồi chúng thuộc hạ không làm gì cả!” Tuyệt đối không thể thừa nhận là bắt chước họ được, không cần mạng sống nữa sao?!

Đôi mắt sáng của Bách Lý Kinh Hồng bỗng hiện lên ý cười: “Bản cung cũng nghe thấy hết rồi. Chọn ngày tốt, tổ chức hôn sự đi!”

“Gì ạ? Điện hạ! Không được đâu ạ!” Hai người cùng kêu lên! Đùa gì thế?! Hai người họ là đàn ông mà!!!

May mà đúng lúc này, thủ lĩnh của bọn họ lại ngả nghiêng xiêu vẹo quay về, khiến Bách Lý Kinh Hồng cũng không tiện nói tiếp nữa. Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hủy, xem ra, hắn ta bị giày vò và đả kích không nhẹ! Ánh mắt Hủy nhìn Tô Cẩm Bình lại như nhìn người có thù giết cha vậy! Ánh mắt của hắn ta cũng khiến Tô Cẩm Bình hơi chột dạ, đảo mắt nhìn khắp nơi, không dám nhìn hắn ta.

“Điện hạ! Thuộc hạ đã quay về!” Giọng nói vẫn lạnh lùng tuyệt tình như trước, nhưng dung nhan tuấn tú như núi băng kia, lúc này cũng không che khuất được tâm trạng bi thương của hắn ta.

Bách Lý Kinh Hồng hơi khó xử, nhìn quanh một lúc lâu mới đáp: “Ừ!”

“Thủ lĩnh, huynh không sao chứ?” Câu này do Diệt hỏi, hắn ta cũng biết một chút về chuyện này.

Lần đầu tiên của đàn ông, bị một người phụ nữ kỳ kỳ quái quái hạ dược cưỡng bức mất, hắn ta có thể không sao được à?! Nhưng vì thể diện quý giá của hắn ta, dù có đánh chết hắn ta cũng không nói là có sao, “Không sao cả!”

“A ha ha… Ta về trước, mọi người từ từ nói chuyện!” Tô Cẩm Bình vội vàng bỏ trốn.

Hai ngày sau, phủ Tề quốc công giăng đèn kết hoa, khách khứa ồn ào náo nhiệt đều cười nói nịnh nọt.

Không bao lâu sau, kiệu hoa của phủ Ngụy gia tới. Vân Lãnh Ngưng mặc y phục tân nương được đỡ ra ngoài, sau khi nghe lời dặn dò ở đại đường, lại bước ra cửa lên kiệu hoa. Dáng vẻ của đại công tử Ngụy gia cũng rất tuấn tú lịch lãm, không giấu được nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt.

“Nâng kiệu hoa!” Hỉ nương hô lên.

Đám hạ nhân nhấc kiệu hoa, một cây quạt ném từ trong kiệu ra, người của Vân gia hắt một bát nước ngoài cửa, lại rải thêm một bát gạo với ý con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi.

Kiệu hoa đi qua các con phố sầm uất, dân chúng qua đường đều dừng lại xem lễ kết hôn, kèn trống tấu vang khắp con đường, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Ở trên mái nhà cách đó không xa, một người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt trẻ con xinh xắn tràn ngập sự đau đớn, bàn tay siết chặt lại dưới tay áo bào rộng thùng thình, cố gắng kiềm chế sự kích động muốn lao xuống phá hỏng hôn lễ của nàng lại.

Đại công tử Ngụy gia cưỡi con ngựa cao to, cười vô cùng hạnh phúc. Bỗng nhiên, một đám người áo đen đột ngột xuất hiện, ngăn họ lại!

“To gan, các ngươi là ai? Dưới chân thiên tử mà các ngươi cũng dám cướp hôn lễ sao?” Đại công tử Ngụy gia vô cùng giận dữ.

Vân Lãnh Ngưng ở trong kiệu hoa hơi căng thẳng. Biểu muội nói với nàng rằng không cần phải làm gì cả, chỉ chờ nàng ấy sắp xếp là được, những người này đều do nàng ấy sắp đặt sẵn sao?

Đám người áo đen kia cũng không nói năng gì, vung dao chém về phía con ngựa to của Ngụy Khinh Phong, đại công tử Ngụy gia. Con ngựa bị mất chân trước, Ngụy Khinh Phong khó khăn lắm mới kéo được dây cương lật ngược lại, sau đó vững vàng đặt chân xuống đất, không bị ngã xuống.

Tình huống nhất thời không thể khống chế được, dân chúng hét ầm lên sợ hãi, hoảng hốt chạy trốn, không ai có thể ngờ được, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người mà cũng có kẻ dám cướp kiệu hoa của phủ Tề quốc công và Ngụy gia!

Có điều, lúc này đám người áo đen kia đã đánh đến tận cửa kiệu hoa. Kiệu hoa của Nam Nhạc khác với Đông Lăng, những thế gia lớn đều dùng xe kết hoa, to hơn kiệu, cũng đẹp hơn kiệu, còn có thể dùng ngựa kéo đi thẳng, nhưng bên cạnh vẫn gắn mấy cây gỗ dài để người ta khiêng tượng trưng, tạo cảm giác cao quý như là kiệu lớn tám người khiêng. Một người áo đen nhảy lên xe ngựa, vung mạnh roi, quất xe ngựa kia chạy đi!

Vân Lãnh Ngưng ở trong kiệu cũng không ngồi vững, suýt ngã văng ra ngoài!

Bách Lý Thần ở trên mái nhà không chờ được nữa, vận khinh công đuổi theo xe hoa kia, nhưng trên đường vẫn có người áo đen tấn công hắn, nên mãi cũng không tới gần được!

Ngụy Khinh Phong giật trường kiếm của người bên cạnh, vội vàng đưa hạ nhân đuổi theo xe hoa.

Bách Lý Thần nhìn thấy xe hoa càng ngày càng cách xa mình, trong lòng cũng hơi luống cuống, xuất chiêu càng sắc bén hơn. Mắt của mấy người áo đen đang chiến đấu với hắn chợt lóe lên một chút, lộ ra sơ hở để Bách Lý Thần công phá được, sau đó lùi lại vài bước. Lúc này Bách Lý Thần mới thoát được họ, đuổi theo xe ngựa.

Vân Lãnh Ngưng trùm voan đỏ, toàn thân không ngừng lắc lư trong xe ngựa, khó khăn lắm mới kéo được khăn trùm đầu ra, muốn hỏi phu xe xem có chuyện gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, xe ngựa lại xóc lên một cái nữa. Nàng thét ‘a’ lên rồi cả người văng ra khỏi xe ngựa!

Mọi người đuổi theo gần đến nơi đều hoảng sợ trợn trừng mắt, bên đó là vực thẳm!!! Ngụy Khinh Phong còn chưa kịp lao tới, bóng người mặc giá y đỏ thẫm liền rơi xuống vực, hắn ta thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của nàng.

“Ngưng nhi!” Một tiếng kêu vang lên, Bách Lý Thần lao vụt tới như xé thủng không gia, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy nàng rơi xuống. Hắn không hề do dự, lập tức nhảy xuống theo!

“Tứ hoàng tử!” Không biết ai kêu lên thành tiếng, mọi người cũng trợn trừng mắt không tin nổi. Tứ hoàng tử nhảy xuống vực theo nhị tiểu thư Vân gia sao?

Mọi người đi về phía xe ngựa, chỉ thấy bên trong trống rỗng, người áo đen đánh xe cũng không biết đã đi đâu rồi!

Vân Lãnh Ngưng rơi từ trên vách núi xuống, ngẩng đầu lên lại thấy Bách Lý Thần cũng nhảy theo, nàng ôm miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy có một sợi dây mây quấn lấy eo mình, kéo một cái, cơ thể nàng lập tức rơi vào một cửa động. Cửa động này, chính là nơi Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng đã trú lại khi bị rơi xuống vực lần đó.

Bách Lý Thần cũng cảm nhận được một luồng gió mạnh hút mình vào, vội dùng lực theo luồng gió kia, cũng nhảy vào cửa động!

“Được rồi, chúng ta chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi. Hai ngày nữa ta sẽ kiếm hai thi thể bị thú hoang ăn rồi nói là của hai người. Hai người đi đi, sau này sẽ chỉ là biển rộng trời cao thôi!” Tô Cẩm Bình nói rồi đưa một túi hành trang cho Vân Lãnh Ngưng. Bên trong có một bộ y phục, mặc giá y này chỉ e chưa chạy được bao xa đã bị phát hiện.

Giờ thì Bách Lý Thần mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta cười nhìn Vân Lãnh Ngưng, sau khi cười vài tiếng, tròng mắt còn lấp lánh nước, ôm chặt lấy nàng ấy, giọng nói nhã nhặn hơi khan đi: “Ngưng nhi, chúng ta đi thôi!”

Vân Lãnh Ngưng cũng vội gật đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Được rồi, còn dây dưa nữa sẽ có người tìm đến, không đi được thì đừng trách ta không nhắc hai người!” Tô Cẩm Bình ngắt lời họ.

Bách Lý Thần buông Vân Lãnh Ngưng ra, quay sang nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Tam hoàng huynh, cảm ơn huynh!”

Bách Lý Kinh Hồng hơi ngẩn người, khẽ gật đầu. Bách Lý Thần lại lấy trong ngực áo ra một cái hổ phù và một tấm bản đồ: “Tam hoàng huynh, ta đi rồi, hổ phù này cũng không dùng được nữa, ta tặng huynh! Còn tấm bản đồ này, có lần ta vô tình phát hiện ở giữa núi có một chất lỏng rất kỳ quái, không biết là cái gì nhưng cứ cảm thấy nó không đơn giản, có lẽ cũng có ích với hai người! Coi như để cảm tạ hai người đã giúp đỡ!”

“Cái này…” Nàng thực sự chỉ muốn giúp Vân Lãnh Ngưng một lần, sau đó để Bách Lý Thần đưa nàng ấy đi, giờ lại nhận đồ của người ta có vẻ không hay lắm!

Bách Lý Thần lại hiểu sự do dự của nàng theo ý khác, tưởng Tô Cẩm Bình lo thủ hạ của mình cảm thấy Tô Cẩm Bình hãm hại mình, bèn tháo ngọc bội bên hông đưa cho nàng: “Yên tâm, chỉ cần có miếng ngọc bội này, tâm phúc của ta đều nghe lệnh hai người!”

“Nhận đi, chúng ta mang theo mấy thứ này chạy trốn mới thực sự không an toàn. Hơn nữa, đối với Tứ hoàng tử, thứ này đã không còn tác dụng gì nữa!” Vân Lãnh Ngưng cũng khuyên nhủ.

Tô Cẩm Bình không từ chối nữa, nhận lấy mấy thứ kia. Nàng không hề biết rằng, tấm bản đồ trong tay mình có giá trị lớn thế nào, càng không biết lần này nàng thiện chí giúp đỡ, tương lai lại giúp mình một việc lớn ra sao!

Chờ mấy canh giờ, rất nhiều người đều xuống tìm Vân Lãnh Ngưng và Bách Lý Thần, trên đỉnh núi không còn ai nữa bọn họ mới đi ngược lên núi. Lãnh Tử Hàn ngồi trên bãi cỏ, tay chống xuống đất, xem ra đã đợi bọn họ lâu rồi. Nhìn thấy họ lên, hắn ta liền đánh mắt sang con ngựa bên cạnh ra hiệu cho họ. Bách Lý Thần hành lễ với mọi người rồi mới đưa Vân Lãnh Ngưng đi về phía con ngựa kia, nói với mấy người Tô Cẩm Bình: “Ngày sau có dịp lại tương phùng!”

Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Không hẹn gặp lại thì hơn!”

Hai người ngẩn ra, rồi gật đầu cười nói: “Không hẹn gặp lại! Tam hoàng huynh, nếu sau này kiếm của huynh vào đến Hoàng cung, có thể giữ lại mạng của mẫu phi ta không?”

“Có thể.” Hắn khẽ đáp, coi như cảm ơn tấm hổ phù và bản đồ của đối phương.

Bách Lý Thần cười: “Đa tạ Tam hoàng huynh! Giá!”

Con ngựa đen ngàn dặm lập tức lao đi, để lại bụi đất bay đầy trời ở sau lưng…

Mấy người Hủy hơi ủ rũ đứng bên cạnh: “Điện hạ, chúng thuộc hạ ra tay chậm hơn một chút!” Trong kế hoạch vốn là bọn họ ra tay dẫn người tới đây, sau đó điện hạ và Hoàng tử phi đón được Bách Lý Thần và Vân Lãnh Ngưng, nhưng bọn họ đang định ra tay thì Lãnh Tử Hàn đã nhanh hơn họ một bước.

Thanh Long cắn một cọng cỏ, vô cùng thong dong nói: “Mấy chuyện cướp dâu này nọ, nên để Ma Giáo chúng ta làm, các ngươi cứ ngồi ngơ ngẩn một bên đi!”

“Đúng thế, khó khăn lắm giáo chủ của chúng ta mới nổi lòng từ bi muốn cứu Ngụy công tử một lần!” Chu Tước nói.

Huyền Vũ không hiểu: “Không phải là cứu Tứ hoàng tử sao?”

“Ngu thế! Nếu Ngụy công tử cưới nàng kia về nhà, nương tử hắn ta sẽ tự sát! Sau đó khắp thiên hạ đều biết hắn ta khắc thê, làm gì còn cô nương nào dám gả cho hắn ta nữa?!” Bạch Hổ nói.

Phá kết luận: “Vì thế, giáo chủ của chúng ta rất vĩ đại, cứu vớt hôn nhân của Ngụy công tử.”

Vào lúc này, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nhìn Lãnh Tử Hàn một cái, đôi môi mỏng cong lên: “Đa tạ!” Nguyên nhân khiến Lãnh Tử Hàn làm việc này rất đơn giản, kinh thành có biết bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi bọn họ. Dù là ai ra tay cũng nhanh chóng bị người ta tìm ra manh mối, mình lại có thân phận Hoàng tử, sau khi làm xong chuyện này, hậu quả sẽ vô cùng nặng nề. Nhưng Lãnh Tử Hàn lại đứng ra, gánh hết tội danh hại chết thiên kim Tề quốc công và Tứ hoàng tử lên người mình.

“Bản tôn không làm vì ngươi!” Nếu Bách Lý Kinh Hồng bị người theo dõi, Tiểu Cẩm cũng bị liên lụy. Vì thế, việc này hắn ta chỉ có thể gánh thay cho hắn. Dù sao Lãnh Tử Hàn hắn ta làm chuyện xấu nhiều rồi, thêm chuyện này cũng chẳng sao.

Đương nhiên hắn biết không phải vì hắn, nhưng hắn và người phụ nữ của hắn thì có gì khác nhau đâu! Bách Lý Kinh Hồng và Cẩm nhi vốn là một.

Trên đường quay về phủ, dân chúng đều bàn tán xôn xao, Ma Giáo to gan thật, đầu tiên là hại Hoàng hậu, giờ lại gây ra chuyện lớn như thế, muốn cướp tiểu thư của Vân gia. Lãnh Tử Hàn quá vô sỉ!

Tuy Ma Giáo rất tà phái, nhưng cũng chưa từng bị gánh mấy tai tiếng như thế này. Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Tô Cẩm Bình hơi áy náy nhìn Lãnh Tử Hàn, Lãnh Tử Hàn lại cười không bận tâm. Chỉ cần giúp được nàng, thanh danh có là gì đâu? Nếu không phải có nàng ở đây nên hắn ta không muốn đại khai sát giới, thì hắn ta đã diệt trừ hết mấy người lắm mồm này rồi.

Tứ Hoàng tử gặp nạn, Hoàng đế cũng nổi giận, hạ lệnh phải bắt cho được Lãnh Tử Hàn. Nếu ai có thể bắt được hắn ta, sẽ cắt đất phong Vương! Xem ra, lần này Nam Nhạc Hoàng thực sự rất tức giận. Đương nhiên, nếu dân chúng mà biết Đại ma đầu bọn họ đang nói đến hiện giờ đang nghênh ngang ngay trước mắt bọn họ, thì không biết sẽ hoảng sợ đến mức nào.

Vào phủ Tề quốc công, khắp nơi đều vang lên tiếng khóc, lão phu nhân và Trần thị đều khóc rất thảm thiết, Tề quốc công cũng đỏ ửng hai hốc mắt, Vân Dật đưa một đám hạ nhân xuống đáy vực tìm kiếm.

Thấy Tô Cẩm Bình trở về, lão phu nhân khóc lóc hỏi: “Cẩm nhi, cháu đi đâu vậy? Nhị biểu tỷ của cháu có chuyện rồi!”

“Cẩm nhi nghe nói nhị biểu tỷ gặp chuyện chẳng lành nên mới ra ngoài tìm kiếm, nhưng không tìm được ạ!” Tô Cẩm Bình cúi đầu, mắt đầy vẻ áy náy.

“Ta gây tội lỗi gì thế này! Cảnh Chi đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia ta vì một đứa con gái, bây giờ Lãnh Ngưng lại xảy ra chuyện, khiến ta phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này. Đều do ông cả, nếu không phải do ông ích kỷ, không muốn nhúng tay vào chuyện Hoàng gia, thì làm sao khiến Lãnh Ngưng mất mạng được!” Trần thị chỉ vào Tề quốc công trách móc, vứt hết cả nữ giới, đức hạnh ra tận chân trời.

“Phu nhân!” Tề quốc công quát lên một tiếng, mấy lời này sao có thể nói tùy tiện được!

Trần thị giật mình sợ hãi, rồi lại khóc ầm lên.

Tô Cẩm Bình lại chú ý đến điểm khác, Cảnh Chi là ai?

“Tử Y đâu?” Tề quốc công nhìn quanh một vòng, mọi người đều đã ở đây, chỉ riêng Vân Tử Y là không thấy đâu.

Hạ nhân nói: “Lúc ấy có tin báo về là nhị tiểu thư xảy ra chuyện, đại tiểu thư liền vội vã chạy ra ngoài, đến giờ cũng chưa quay về.”

“Mau phái người đi tìm! Lãnh Ngưng đã có chuyện rồi, phủ Tề quốc công ta không thể mất thêm một người con gái nữa!” Tề quốc công lạnh mặt nói.

Hạ nhân lên tiếng: “Vâng!” Rồi vội vàng ra ngoài.

Tình hình trong phủ Tề quốc công vô cùng bi thảm, Tô Cẩm Bình ngồi trong viện của mình do do dự dự không biết có nên nói thật với họ hay không. Lần này Vân Lãnh Ngưng ra đi chắc chắn sẽ không quay về, nếu nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, chắc gì lão phu nhân có thể chấp nhận được. Nhưng nếu không nói, thấy bọn họ đau lòng khổ sở như vậy, nàng cũng không nỡ.

“Hoàng tẩu, tẩu không sao chứ?” Giọng nói thánh thót của Bách Lý Dung vang lên.

Tô Cẩm Bình cứ tưởng Dĩ Mạch bước vào, không ngờ là Bách Lý Dung, quay sang nhìn cô bé, cười: “Không sao.”

“Tiểu Cẩm!” Lãnh Tử Hàn cũng đột ngột đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Bách Lý Dung, hắn ta khẽ nhíu mày, mắt đầy vẻ phiền chán, không lên tiếng nữa.

Vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, Bách Lý Dung chợt đỏ bừng mặt, căn bản không dám nhìn hắn ta. Sao trên thế gian này lại có người đàn ông tuấn tú đến thế cơ chứ. Lần trước nàng ấy chỉ nghe thấy giọng nói của hắn ta, không nhìn thấy diện mạo! Nàng ấy vội cúi đầu nói với Tô Cẩm Bình: “Ta nghe nói nhị tiểu thư Vân gia xảy ra chuyện, lo tẩu buồn bã nên lén chạy ra ngoài thăm tẩu, nếu tẩu không có chuyện gì thì ta về đây!” Nói xong nàng ấy lại thẹn thùng liếc mắt nhìn Lãnh Tử Hàn một cái rồi vội quay người chạy.

Nhìn bộ dạng cuống cuồng bỏ chạy của cô nhóc kia, Tô Cẩm Bình chợt phì cười, trong lòng lại chợt xuất hiện một ý tưởng. Dáng vẻ chợt nảy ý đồ khác của nàng đương nhiên không thoát được ánh mắt của Lãnh Tử Hàn: “Tiểu Cẩm, ta qua để nói cho muội biết, Thượng Quan Cẩn Duệ đã quay về Đông Lăng bình an rồi.”

“Vâng!” Tô Cẩm Bình khẽ cười, cảm kích tấm lòng của hắn ta. Lãnh Tử Hàn không nói nhiều, quay người đi ngay.

“Này, Lãnh Tử Hàn, nha đầu vừa rồi…”

Hắn ta dừng bước, giọng nói ngông cuồng cao ngạo truyền tới: “Tiểu Cẩm, muội phải nhớ kỹ. Cả đời này, Lãnh Tử Hàn ta không thể yêu một người nào khác nữa!” Tuyệt đối không thể!!! Tiếng nói vừa dứt, hắn ta lại tiếp tục bước đi, tay áo bào rộng thùng thình lay động theo từng bước chân, bay lên không trung tạo thành một đường cong phóng túng, cũng khiến người khác cảm thấy cô độc đến tận cùng.

Lời nói của Tô Cẩm Bình nhất thời nghẹn lại ở cổ họng. Nàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một đốm lửa lóe trên không trung, đôi mắt phượng nheo lại, tia sáng lạnh bắn ra…

—oo—

Sơn ca: Lãnh Tử Hàn là người đàn ông chung tình, không thể yêu một người khác nữa. Vì thế, các người đẹp không được gửi bình luận yêu cầu tìm cô nương tốt cho Lãnh Tử Hàn nữa, nếu không, cây roi nhỏ sẽ phục vụ các vị đấy!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio