Trong khi Quân Tử Mạch vô ngữ, không nói được lời nào thì một hạ nhân tiến vào bẩm báo “Tướng gia, các vị đại nhân mời ngài đến Nghênh Khách Cư tụ hội!”
“Bản quan tới ngay đây!” Nam Cung Cẩm nói xong liền hí hửng đứng dậy tính đi ra ngoài. Được vài bước bổng dưng nhớ tới cái gì, sợ hãi quay đầu “Chàng muốn đi cùng không?”
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy, đứng dậy, không nói một lời, đi thẳng ra cửa.
Thật ra, trong lòng nàng không muốn mang hắn theo, bởi vì gia hỏa này chuyện gì cũng ăn dấm được (ý nói là hay ghen tuông), khiến các huynh đệ bên nhau ăn chơi không thoải mái. Nhưng nhớ đến bộ dáng ai đó ôm băng ghế ngồi giữa đại sảnh hôm nọ, nên không mang theo là không được, đành phải gục đầu theo phía sau hắn.
Ra cửa lớn, một trước một sau liền lên xe ngựa. Một người sắc mặt đạm bạc, không nói một lời. Một người cúi đầu, nhìn nhìn chân mình.
Tiếng bánh xe nghiền xuống đường rào rạo, bên trong xe vẫn lặng im không tiếng động. Rõ ràng, cho dù Nam Cung Cẩm mang theo người nào đó cùng đi, nhưng dường như cái người đó không hề cao hứng cùng nàng đi gặp đồng bọn.
“Tướng gia, tới rồi!” Người đánh xe ngựa nói vọng vào.
Cô nàng bước xuống xe trước, sau đó Bách Lý Kinh Hồng cũng xuống theo. Mọi người lui tới tấp nập trên đường hơi sửng sốt một chút, nhìn Hồng mỹ nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, nói “Đó chính là nam sủng mà Thừa tướng đại nhân sủng ái nhất hiện nay sao?”
“Nhất định là đúng rồi! Nếu ta có một nam sủng anh tuấn như vậy, chết cũng cam nguyện!” Lời của một nữ tử vang lên.
“Nói bậy bạ gì đó? Một cô nương cũng không biết e lệ!”
…
Bách Lý Kinh Hồng trước sau vẫn theo nàng, mắt nhìn thẳng, sóng gió cũng không xao động, người ngoài đánh giá cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ ban cho. Lên lầu liền gặp ngay bọn người Lãnh Vũ Tàn. Mấy gia hỏa này hôm nay không chọn nhã gian mà là chỗ hành lang dài trên lầu. Góc độ cũng không tồi, đi xuống đầu vừa thấy, là có thể thấy thang lầu, đều từ trên xuống dưới một đám người.
Mị Văn Dạ vừa thấy nàng tới, bên người còn có nam nhân kia, lập tức trêu đùa “Thừa tướng đại nhân một khắc cũng không rời xa được, ra cửa, nam sủng cũng mang theo nha!”
“Nếu Mị đại nhân nguyện ý nằm dưới, bản quan khi ra cửa, nhất định cũng sẽ luyến tiếc mà mang theo!” Không chút khách khí phản kích, phản kích xong bổng cảm giác bên người ấm lên vài độ. Cao hứng quá độ, quên mất cái bom hẹn giờ sau lưng! Khóc ngất!!!
Mị Văn Dạ bị nàng nói cho phát sặc, hung hăng ho khan một hồi mới ngừng được.
Mạnh Hạo Nhiên một bên khuyên giải an ủi “Được rồi! Văn Dạ huynh, ngươi cùng Thừa tướng đấu võ mồm có bao giờ thắng chưa? Ngươi chết tâm đi!” Nói xong nghiêng đầu nhìn nàng “Hạ quan còn chưa đa tạ Thừa tướng đại nhân tiến cử nữa đó!”
“Đều là huynh đệ tốt, đây cũng là việc nên làm mà ha ha ha…” Cô nàng cười hào sảng, mục đích chính là nhận ân tình này mới làm, nàng hiện giờ nói cái gì mà ‘vì quốc gia tiến cử người tài là việc bản quan nên làm’ thì Mạnh Hạo Nhiên sẽ biến chuyện này trở thành hiển nhiên.
“Xoạt!” một tiếng, Mị Văn Dạ mở quạt, phe phẩy mấy cái, sau đó ai oán nói “Hạ quan cùng đại nhân cũng là huynh đệ tốt nha, tại sao Thừa tướng đại nhân không tiến cử hạ quan?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi!” Lãnh Vũ Tàn không chút nương tình đả kích.
“Ngươi!” Mị Văn Dạ lập tức chán nản. Tại sao cái gã họ Lãnh này cứ tối ngày thích đối nghịch với mình nhỉ? “Lãnh Vũ Tàn, ngươi không chống lại ông đây một lần ngươi sẽ chết hả?”
Lãnh Vũ Tàn liếc xéo hắn một cái, trang nghiêm nói “Ta chỉ ăn ngay nói thật, chưa bao giờ đối nghịch với ngươi!”
Lời này so với việc thừa nhận đối nghịch với hắn còn muốn đả kích người hơn!
Cô nàng cười cười, một câu liền nêu ra trọng tâm “Văn Dạ huynh, nếu ngươi nguyện ý đem danh hào Đệ nhất bát đại công tử Tây Võ cho hắn, hắn sẽ không bao giờ đối chọi với ngươi nữa!”
Mị Văn Dạ hồ nghi quay đầu nhìn Lãnh Vũ Tàn, sắc mặt đầy vẻ dò hỏi.
Tên này không chút xấu hổ nói “Thật ra danh hào Đệ nhất Bát đại công tử Tây Võ cũng chỉ có bản hầu mới gánh được!”
Mị Văn Dạ đang buồn bực lập tức chuyển hướng cái rẹt “Ai nha, thì ra là ngươi ghen ghét lão tử há há há…”
“Các ngươi gọi ta ra để xem các ngươi chọc cười hả?” Trước đây tụ tập luôn là có một số chuyện muốn thương thảo, hôm nay bọn họ lại cố ý chọn cầu thang đãi tiệc, chứng minh bọn họ muốn cuộc nói chuyện hôm nay không sợ bị người khác nghe được.
Mấy người kia lập tức biểu tình hết sức vi diệu, nhìn Hồng mỹ nhân thần sắc có chút không đúng. Không trả lời nàng, chỉ xấu hổ nói ra “Ai nha, uống rượu, uống rượu!”
Cô nàng hồ nghi nhìn cả bọn, mấy tên nhóc này hôm nay đánh chủ ý gì vậy ta? Ngay sau đó, bọn họ lại tiếp tục chính sự.
“Thừa tướng đại nhân, tiểu tử Đoạn Thừa Dạ này bị ngài hại thảm, hôm nay trong triều buộc tội bên Thái phó không ngừng nha!” Mị Văn Dạ cảm thán. Hắn chợt thấy may mắn, hôm đó nếu không hội ý với Yến Kinh Hồng trước, hắn giả vờ té ngựa, thì hôm nay bị buộc tội chính là hắn đó!
Cô nàng hớp một ngụm rượu, lớn tiếng nói “Rõ ràng là Văn Dạ huynh bị ngã gãy chân nên công việc này mới đến tay Đoạn đại nhân, sao có thể trách bản quan?” Ku này muốn phủi sạch quan hệ hả, nằm mơ đi cưng!
Mị Văn Dạ sờ sờ mũi, đối với sự thông minh của họ Yến cũng hết sức bất đắc dĩ!
Sau đó, cô nàng đè thấp âm thanh lại “Có điều, đối với Đoạn Thừa Dạ mà nói cũng chưa chắc không tốt. Bình Nguyên Hầu sắp khởi binh, đám Thái phó vậy mà buộc tội y, cũng nói lên bọn họ đứng về phía Bình Nguyên Hầu. Hoàng thượng sớm hay muộn cũng sẽ thịt họ, cho nên đến lúc đó còn không chừng đẩy tiểu tử họ Đoạn này một phen!”
Nói tới đây, giọng nói có chút tiếc nuối. Lúc ấy chỉ lo hại người mà không suy xét chu toàn, tiện nghi cho tên mắc dịch đó.
“Thừa tướng, đây là ngậm bồ hòn làm ngọt!” Mạnh Hạo Nhiên cười trêu ghẹo.
Trong lòng nàng càng khó chịu, trước giờ nàng toàn tính toán chi li, có thù oán tất báo nên cũng không nói gì thêm.
Lúc này, không khí có chút trầm lắng.
“Nếu có người nhắc nhở Thái phó, không nên gián ngôn nữa thì sao?” Phá lệ, Bách Lý Kinh Hồng bên cạnh nàng đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vậy! Nếu có người nhắc nhở Thái phó, Bình Nguyên Hầu sắp tạo phản, để tránh chọc giận Hoàng đế thì không nên tiếp tục gián ngôn, vậy đối với Đoạn Thừa Dạ không có bất kỳ tác dụng thúc đẩy gì. Mà Thái phó không nói gì tương đương với không ý kiến, về sau Hoàng thượng nếu muốn cho Đoạn Thừa Dạ thăng quan, Thái phó sẽ toàn lực cản trở, hiệu quả không giống nhau sao! Hơn nữa, quan trọng nhất là, tiêu điểm mơ hồ, ngay lúc này Thái phó còn muốn góp lời, phe phái bảo thủ nhất định sẽ được Mộ Dung Thiên Thu đưa vào diện ‘đặc biệt chú ý’, nếu để Đế vương không cao hứng, tất nhiên sẽ hoài nghi toàn bộ cả đám.
Một tay Yến Kinh Hồng âm mưu bẫy rập sẽ khiến toàn bộ đối thủ nhập cục! Vậy người bị nghi ngờ cuối cùng chính là Nam Cung Cẩm nàng. Chỉ một câu, tuy nhẹ hều và đơn giản, Bách Lý Kinh Hồng đã giúp những người trẻ tuổi này nhận ra được điểm mù trong kế sách.
Cô nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hơi cảm thấy may mắn nói “Hôm nay may mắn mang theo ngươi đến, bằng không…” Bằng không chính mình cũng không biết tại sao lại bị Mộ Dung đoạn tụ nghi kỵ, thậm chí bị nghi ngờ mà vẫn còn không biết.
Ba người còn lại cũng biết người này chính là Trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang, nên nghe thấy lời nói hết sức có kiến thức của hắn như vậy cũng không có gì kỳ quái, trong lòng chỉ đơn thuần vì Nam Nhạc có một nhân tài ngon lành thế mà sinh ra lo lắng thôi!. Chỉ một câu liền nói ra nghi hoặc trong lòng, còn chỉ ra điểm mù của cả nhóm, tài trí đó không thể xem thường! Nhưng, cũng khiến người khác cảm thấy mười phần nguy hiểm!
“Có điều, ai đi nhắc nhở lão già đó bây giờ?” Tuy hai phái đều có thu xếp người của mình vào phe đối phương, nhưng người có thể chạy đến thỏ thẻ với lão Thái phó thì hầu như không có vì cả hai phe đều phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Lời này của Mị Văn Dạ khiến Nam Cung Cẩm suy tư. Chợt, ánh mắt sáng rỡ, đồng thời, Bách Lý Kinh Hồng cũng lên tiếng “Thái phó nhiều lần buộc tội Đoạn Thừa Dạ, vậy không phải là đang cấu kết với Bình Nguyên Hầu sao?”
Âm thanh thanh lãnh cao ngạo, đủ để mỗi vị khách ở đây đều nghe lọt.
Nam Cung Cẩm làm bộ làm tịch lo lắng, nhanh nhẩu trách cứ “Nói bậy gì đó, không có chứng cứ không được nói bậy, vu cáo mệnh quan triều đình, đó là phạm pháp nghiêm trọng!”
Mấy người khác cũng mau lẹ phản ứng, nhao nhao nói tiếp “Thừa tướng đại nhân, tuy lời này hơi lỗ mãng một ít, nhưng không phải là không có lý nha!”
“Thái phó cũng xác thật là…”
…Cần gì tìm ai đi nhắc nhở lão già đó cho mệt! Bọn họ cứ trực tiếp ở chỗ này lớn tiếng nghị luận, tuyệt đối sẽ truyền đến cái tai quý giá của lão ngay. Đương nhiên, cũng sẽ truyền đến tai của Bệ hạ luôn! Giờ chỉ còn chờ xem động tác của lão Thái phó nhanh hay chậm. Nếu chậm chạp, thiên hạ rộ lên tin đồn sẽ bay đến tai Hoàng đế, Mộ Dung Thiên Thu tất sẽ giận tím mặt, lão gia hỏa đó sẽ gặp bi kịch! Nếu động tác nhanh chút, mau chóng khớp mõm bọn dân đen nhiều chuyện, nhưng sẽ bắt đầu cảnh giác, không dám buộc tội Đoạn Thừa Dạ, đó không phải là mục đích của nàng hay sao?
Trong khi đó, nhóm Yến Kinh Hồng, Lãnh Vũ Tàn,… mấy kẻ nghị luận to nhỏ ì xèo này, cùng lắm chỉ mắc phải tội rãnh quá không có việc gì làm tụ tập buôn chuyện, trừ mấy ngày lương coi như xong. Lửa bọn họ đã châm, còn cứu hỏa như thế nào là việc của Thái phó, không liên quan gì đến bọn họ!
Mạnh Hạo Nhiên thân là người của phái bảo hoàng, tất nhiên đối với việc đàn áp phái bảo thủ cũng hết sức có hứng thú, cho nên hắn vô cùng phối hợp!
Ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng càng thêm nóng cháy. Chủ ý của nàng ban đầu là định nhỏ giọng nghị luận, vừa ‘đúng lúc’ để cho người của phe Thái phó nghe thấy. Gia hỏa này làm ngược, trực tiếp nói to lên luôn, không chỉ để cho lão gia hỏa kia nghe được mà còn chọc cho lão một phen rắc rối. Hoàng thượng còn chưa xử lý cũng khiến hắn đau đầu, dân chúng thì dòm ngó hắn như thể hắn cùng nghịch tắc cấu kết mưu phản, thanh danh coi như hỏng bét, chiêu này quá vi diệu nha! Không hổ là người làm Hoàng đế, tâm địa quả là đen tối!!!
Thái độ của bọn Lãnh Vũ Tàn cũng chậm rãi chuyển hướng, cái nhìn phòng bị Hồng mỹ nhân ban đầu đã được thay thế bằng sự thân thiện. Bất luận thế nào thì người ta cũng vừa giúp mình, không phải sao? Chèn ép lão Thái phó là việc mà cả bọn đang hướng tới!
“Bất quá gã Tiền Hướng kia, lại đắc tội thế nào với Thừa tướng vậy?” Mị Văn Dạ làm mặt quỷ với cô nàng, cứ như thể vừa phát hiện ra gian tình gì ấy, ý vị tràn ngập ám chỉ.
Cô nàng không khách khí ném cho hắn một ánh mắt trắng dã “Chỉ bằng tư sắc của y mà cũng muốn ông đây coi trọng ư?”
“Phụt..” Lãnh Vũ Tàn trực tiếp phun luôn ngụm rượu “Nếu để y nghe những lời này của ngài, đang sống khỏe mạnh cũng phải bị làm cho tức chết!”
“Hắn không tức chết thì cũng không sống được mấy hôm nữa!” Mạnh Hạo Nhiên lắc đầu thở dài.
“Được rồi, được rồi! Đừng nhãm nhí nữa! Nói đi, các ngươi gọi ông ra đây là có việc gì vậy hử?” Ai đó không kiên nhẫn hỏi.
Mấy người kia nhìn thoáng qua nhau một chút, cuối cùng người ngồi gần nàng nhất là Mị Văn Dạ - kẻ không màng đến cái nhìn giết người của Bách Lý Kinh Hồng đang lom lom quan sát y – đưa đầu sang thì thầm lặng lẽ “Các huynh đệ tìm ngươi là muốn rủ ngươi cùng đi thanh lâu, đã bao lâu rồi chúng ta không tới đó? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nhớ tới Phượng Ca cô nương và Trầm Tịch cô nương sao?”
Nhìn cái vẻ thần thần bí bí của hắn, cô nàng cảm thấy sau đầu mình rớt xuống một thanh hắc tuyến. Nói đến thanh lâu mới nhớ, đúng là lâu rồi nàng chưa tới thật, vất vả đi một lần, cũng phải mang đến một lễ vật kha khá cho Băng Tâm chứ nhỉ? Có điều hôm nay ra ngoài, Hủy không có đi theo, thật là quá đáng tiếc!
“Ngày mai hãy đi đi. Ta có một vị huynh đệ tốt, từ lâu rất muốn được đến kiến thức chốn thanh lâu một lần, hôm nay không mang hắn theo, thật sự đáng tiếc. Không bằng bây giờ giao hẹn, tối mai chúng ta cùng đi thì như thế nào?”
“Được!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa tiến vào một người, nháy mắt thu hút hết ánh nhìn của mọi vị khách trong quán.
Trường bào đen, khí tức râm mát tàn lệ, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù ngậm một tia ý cười, sau khi bước vào Nghênh Khách Cư, ánh mắt liền quét thẳng đến đám người Yến Kinh Hồng. Theo sau hắn còn có một gã tùy tùng. Đôi mắt không biết đã dùng thứ gì làm biến đổi màu gốc, chuyển thành đen láy.
Đây không phải là Mộ Dung đoạn tụ sao? Mới vừa đùa giởn mình trong tẩm cung sao giờ lại lăn đến đây rồi? Không biết y còn nổi nóng hay tức giận gì không nữa?
Bốn người đứng dậy định hành lễ, Mộ Dung Thiên Thu dùng mắt ra hiệu ngăn họ lại. Sau khi lên lầu còn thu hút không ít ánh mắt của bá tánh dõi theo. Một bàn đó vậy mà toàn là mỹ nam tử. Bất quá mấy người kia họ đều biết, duy chỉ có nam tử áo đen vừa vào là không nhận ra được.
“Các vị, lâu rồi không gặp!” Mộ Dung Thiên Thu cười cười.
Lãnh Vũ Tàn lập tức hiểu ý, chắp tay lên tiếng “Đã lâu không gặp!”
“Tại hạ là Lãnh Tử Thần, không biết các vị huynh đài còn nhớ ta không?” Đem xưng hô của mình nói ra!
Lãnh Vũ Tàn nói tiếp “Đường huynh (anh họ), ngươi không cần chọc ghẹo bọn họ, ai dám quên ngươi chứ!”
Lãnh gia chính là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Mộ Dung Thiên Thu, cho nên mỗi khi ra ngoài cần dùng tên giả, hắn hay lấy họ Lãnh, còn Tử Thần là tên của hắn. Lãnh Vũ Tàn là anh em bà con, giờ hắn gọi đường huynh tất nhiên là phối hợp với họ Lãnh của mỗ Hoàng đế.
Lúc này mọi người mới chịu thu về ánh mắt soi mói của mình, thì ra là anh họ của Định Viễn Hầu a!
Mộ Dung Thiên Thu cười cười, sau đó ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩm không chớp một cái. Hôm nay đã khiến họ Yến sợ hãi, không biết bé con có còn nổi giận hay không?
Mà cô nàng làm như không có chuyện gì, nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần kính cẩn.
Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chén trà trên tay Hồng mỹ nhân bỗng nhiên ‘run’ một cái, nước và lá trà trong chén như một mũi tên, phá không bay thẳng vô mặt Mộ Dung Thiên Thu. Tên này cũng không vừa, nhanh chóng đứng lên lách qua, trong mắt lóe ra một cỗ sát khí. Mộ Cẩn Thần này quả thật là kiêu ngạo quá độ!
“Xin lỗi, không cầm chắc!” Năm chữ nhẹ nhàng bâng quơ được ai đó thốt ra với một thái độ không hề tỏ ra để ý. Điều này làm Mộ Dung Thiên Thu hoảng hốt, với tư thế này của Mộ Cẩn Thần, nếu mình so đo thì có vẻ giống như chuyện bé xé ra to!
Ba người kia cũng đang hối hận muốn chết. Nếu sớm biết gọi Yến Kinh Hồng ra sẽ khiến cho Hoàng thượng nhà mình đụng độ cùng nam sủng nhà Thừa tướng, đánh chết bọn họ cũng sẽ không kêu ra!
Nam Cung Cẩm không nóng không lạnh nói “Lãnh huynh, ngài không cần chú ý quá mức, người dân tộc Thái thích dùng nước để biểu đạt sự nhiệt tình, hơn nữa dân Tây Võ chúng ta cũng có tiết Hoa thần khiến mọi người đều sung sướng cả hay sao?”
Thấy thái độ họ Yến không cho là đúng, Mộ Dung Thiên Thu cũng biết, y vì việc hôm nay trong cung bị mình suýt cưỡng bức nên nổi giận, thân làm Hoàng đế một nước, lần trước bị Mộ Cẩn Thần đấm cho một cái cũng coi như bỏ qua, hôm nay xém chút còn bị tạt cho một chén trà. Nếu mình chậm chạp không phản ứng kịp, chỉ sợ bây giờ mặt mũi chắc toàn là lá trà, chuyện này làm sao hắn có thể chịu đựng nổi a!
Hít sâu mấy hơi, mới hỏi “Thừa tướng đại nhân, dân tộc Thái té nước cũng là hắt lá trà sao?” Tuy nổi cáu nhưng hắn cũng không quên việc mình đang cải trang vi hành.
Cô nàng trầm ngâm, sau một lát, trả lời “Mọi người bình thường biểu đạt nhiệt tình đúng là chỉ té nước, nhưng nếu để biểu đạt sự thập phần nhiệt tình thì phải té nước trà! Ngài nhìn xem, lá trà nhìn lớn biết mấy, bộ không phải đang biểu lộ sự nhiệt tình một cách hùng hậu hay sao?”
“Thừa tướng đại nhân nhanh mồm dẻo miệng, tại hạ luôn không thắng nổi!” Giọng nói âm dương quái khí cất lên, mặc dù giận dữ nhưng cũng lười gây hấn, bởi vì hắn vừa chợt nhớ đến một chuyện… Hơi khiêu khích liếc nhìn Hồng mỹ nhân một cái, nói tiếp “Thừa tướng đại nhân, ngươi có còn nhớ mình hứa hẹn cái gì không?”
Hứa hẹn? Hứa hẹn cái khỉ mốc gì?
Thấy ai đó hình như thật sự quên mất, trong lòng Mộ Dung Thiên Thu nổi đóa “Một đấm lần trước…”
“Ah! Nhớ rồi!” Thì ra là mời hắn ăn cơm riêng. Ăn riêng… bỗng nhiên nhớ ra sự tình lúc ban sáng, cô nàng cảm thấy có chút không an toàn.
“Sao hả? Muốn xù?” Trên môi cong lên một ý cười tàn lệ, mặt mày đằng đằng sát khí.
Cô nàng lập tức đứng dậy “Tất nhiên là không” Không nói đến Mộ Dung Thiên Thu làm ra cái chuyện gì, điểm tự tin ở bản thân nàng vẫn phải có.
Quay đầu nhìn Hồng mỹ nhân một chút “Hôm nay ngươi về trước đi!”
Bách Lý Kinh Hồng dĩ nhiên là không muốn, nhưng sự tình nhất thời xúc động của mình lần trước đánh Mộ Dung Thiên Thu mới ra nông nỗi của ngày hôm nay, cho nên có bất mãn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Đành trơ mắt nhìn Cẩm nhi đi cùng Mộ Dung Thiên Thu ra ngoài.
Ba người còn lại trộm nhìn sắc mặt của hắn mãi cho đến khi hai người kia biến mất khỏi Nghênh Khách Cư. Lúc này Hồng mỹ nhân mới thu lại tầm mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn chỉ muốn trực tiếp lôi Cẩm nhi rời đi mà thôi. Nhưng hắn cũng biết tính của nàng, nàng rất giữ chữ tín, đã đáp ứng Mộ Dung nàng đều sẽ đi.
Đứng dậy, quay về phủ Thừa tướng.
Ngay khi hắn rời khỏi, cái chén lúc nãy hắn cầm qua, lấy tốc độ mắt thường thấy được, đang từng mảnh từng mảnh vỡ ra!
Ba người còn ngồi đó nuốt một ngụm nước bọt. Đó giờ chỉ biết rằng nữ nhân mà ghen thì nhà cửa sẽ không yên, hôm nay mới biết được, nam nhân mà lên cơn ghen cũng không kém cỏi hơn các cô các bà bao nhiêu!
“Rầm!” một tiếng. Cái bàn trước mặt bọn họ cũng sập xuống. Dọa Mạnh Hạo Nhiên sốc ghê gớm…