Đến khi Nam Cung Cẩm yếu ớt tỉnh lại, đã là mấy canh giờ sau.
Nàng vừa mở mắt ra, đã cảm thấy cảnh tượng hết sức quen thuộc, phản ứng đầu tiên, chính là nàng lại bị động thai. Nhưng, dần dần nàng lại cảm thấy đau nhức ở gáy, nhắc nhở nàng nhớ lại mọi chuyện! Lãnh Tử Hàn đánh mình bất tỉnh, sau đó thì sao? Nghĩ thế, nàng hoảng hốt đứng dậy, nhìn quanh một chút, HiênViên Dĩ Mạch nghe thấy tiếng động trong phòng, đoán là nàng đã tỉnh, vội vàng tiến vào nói: “Chủ nhân, người khá hơn chút nào không?” Nam Cung Cẩm không trả lời nàng, lại đi xung quanh một chút, lập tức càng thêm kinh hoàng. “Hắn đâu?” Theo như bình thường, nếu nàng ngất xỉu, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh nàng. Nhưng hiện nay hắn không ở đây, có lẽ nào...
“Hoàng thượng và Lãnh công tử đềubị thương không nhẹ, sau khi đưa ngài trở về, đều đã ngất xỉu. Nhất là Lãnh công tử bị thương vô cùng nghiêm trọng, vừa mới thoát hiểm, ngự y nói phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ngài bị Lãnh công tử đả thương, nên cũng không có gì lo ngại!” Hiên Viên Dĩ Mạch đứng trước mặt nàng cung kính mà nói.
Nam Cung Cẩm gật đầu, đã yên lòng. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện ra sắc mặtDĩ Mạch có chút ấp úng, như là còn đang giấu giếm nàng chuyện gì, nàng nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch kỳ quái hỏi: “Em sao thế?” Hiên Viên Dĩ Mạch do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói cho nàng biết. Bởi vì chuyện này căn bản không giấu được nàng, nàng chần chừ nói: “Chủ nhân, Quân Tử Mạch...đi rồi.”
“Có ý gì? Nàng đi đâu? Nàng đi là như thế nào?” Nam Cung Cẩm nhìn nàng có chútoán trách, nha đầu này nói cái gì vậy?
Chủ nhân, vì nàng cứu Lãnh Tử Hàn. Trận pháp phê hồn, vốn là phải dùng mạng đổi mạng, Lãnh Tử Hàn đẩy ngài và Hoàng thượng ra ngoài, nếu hắn muốn ra được, tất nhiên cần người khác vào thay thế. Quân Tử Mạch cứ như thế mà xông vào...” Hiên Viên Dĩ Mạch càng nói, giọng nói càng nhỏ lại, vốn chuyện bảo vệ an nguy của chủ nhân là trách nhiệm của nàng, nàng không ở đó thì thôi, nhưng mà lại chạy tới đó chậm rất nhiều, cuối cùng liên lụy tới một người gần như là vô tội như Quân Tử Mạch.
Nam Cung Cẩm quá sợ hãi. Nàng không dám tin nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch: “Em nói đi, là chỉ...” Hiên Viên Dĩ Mạch cắn môi, gật nhẹ đầu, không còn dám nhìn mặt Nam Cung Cẩm “Tại sao lại như vậy?” Nàng có chút thất thần lui về sau hai bước, ngã ngồi lên trên giường. Hiên Viên Dĩ Mạch vội vàng đi tới đỡ nàng rồi nói: “Chủ nhân, ngài đừng như thế, trong bụng ngài còn có hài tử, Tử Mạch chắc là đã rất vui, nàng chết nhưng vẫn còn cười.”
Cho dù là người ngoài nóng trong lạnh như Hiên Viên Dĩ Mạch, vậy mà cũng không khỏi rơi xuống mấy giọt nước mắt. Người không phải là cây cỏ, ai có thể vô tình được chứ, ở chung với Quân Tử Mạch lâu như thế, lúc rảnh rỗi thường cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất. Nha đầu kia mặc dù là Công chúa được nuôi dưỡng, chiều chuộng ở trong hoàng thất, không có bản lĩnh gì nhưng cũng không kiêu ngạo gì, còn nhát như chuột, nhưng tâm địa lại thiện lương, cho nên hai người bọn họ có quan hệ bằng hữu cũng không tệ. Hiện nay thấy nàng ta chết đi như thế, đương nhiên nàng cũng thấy đau lòng.
Còn Nam Cung Cẩm, cũng dần cảm thấy choáng váng! Đương nhiên là nàng biết Dĩ Mạch đang an ủi mình, nhưng trong lòng nàng càng thêm khổ sở hơn. Lúc trước ở hoàng cung Bắc Minh, nàng ấy đối xử với mình tốt như vậy, nhiều lần giúp đỡ mình, còn người đàn ông cao quý như hoa Quân Tử Lan kia trước khi chết đã giao phó Tử Mạch cho mình, thế nhưng mình đã làm được gì?
Thượng Quan Nhược Tịch chết rồi, Quân Tử Mạch cũng đã chết! Một người nàng cũng không cứu được, bất lực. “Tử Mạch, chắc chắn không cứu được rồi à?”
Nàng hỏi bằng giọng nói u ám, có lẽ nàng đã không tỉnh táo nữa rồi. Hiên Viên Dĩ Mạch trầm ngâm một lát, nhìn sắc mặt của nàng rồi nói: “Chủ nhân, nếu nàng không chết, trận pháp phệ hồn đã không kết thúc!” “À, ta biết rồi!” Nam Cung Cẩm nói, bỗng nhiên có đầu rút cổ, đổ nhào xuống giường, ôm lấy chăn rồi quay lưng về phía nàng: “Em đi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát!”
Hiên Viên Dĩ Mạch chưa từng thấy Nam Cung Cẩm như thế này bao giờ! Nàng luôn luôn như một chiến thần, mọi việc đều thuận lợi, hiện nay lại chán nản như thế, Hiên Viên Dĩ Mạch kinh ngạc nói: “Chủ nhân, ngài không tới viếng nàng sao?” Dù sao đi nữa thì cũng nên tiễn đưa nàng một đoạn đường chứ.
“Chờ một chút, chờ Bách Lý Kinh Hồng tỉnh, ta với hắn cùng đi!” Nam Cung Cẩm nói rồi nhịn không được mà rùng mình một cái, cả người run rẩy. Không phải là nàng không muốn đi, mà là nàng không dám đi. Hiên Viên Dĩ Mạch thấy nàng như thế, cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, thở dài một hơi rồi lui ra.
Còn Nam Cung Cẩm đang nằm nghiêng trên giường sau khi nàng đi ra, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ. Lúc Thượng Quan Nhược Tịch chết đi, nàng không khóc, vì nàng muốn dạy cho Kinh Lan một bài học về sự kiên cường, nhưng Quân Tử Mạch là một nha đầu hiền lành, cho dù đã từng ghen ghét với mình, nhưng cũng không phải là một nha đầu xấu xa. Nàng chết đi như thế, khiến cho Nam Cung Cấm cảm thấy đầy trống rỗng.
“Kẹt kẹt!” Tiếng mở cửa vang lên. Sau đó là tiếng bước chân, chậm rãi đi tới, mà tiếng bước chân này có vẻ không chắc chắn, hiển nhiên người đang tới bị thương không nhẹ. Đồng thời cũng có mùi hương tuyết liên nhẹ nhàng bay tới, nàng liền đoán được là ai đang bước vào. Nàng cũng không quay đầu lại mà nói: “Tử Mạch chết rồi!”
“Ta biết.” Hắn tận mắt chứng chiến Quân Tử Mạch xông vào trận, cũng tận mắt thấy cô gái đó nằm an tĩnh giữa khu rừng, sao hắn có thể không biết được? Lãnh Tử Hàn vì cứu bọn họ, một mình ở lại trong trận. Còn Quân Tử Mạch vì cứu Lãnh Tử Hàn mà xông vào. Nói cho cùng, chuyện này cũng vì bọn họ. Hắn chậm rãi bước đến bên giường của nàng, vươn tay, khẽ chạm vào mặt nàng, cảm thấy đầy nước mắt. Quả nhiên là khóc, ngừng trong chốc lát, hắn bỗng nhiên nói với nàng: “Nàng trách ta sao?”
“Trách chàng? Trách chàng cái gì?” Nàng lau nước mắt trên mặt rồi xoay người nhìn hắn.
Những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn luồn vào trong mái tóc nàng rồi khẽ vuốt, hắn nhẹ nhàng nói: “Trách ta ích kỷ, nếu ngay từ đầu ta đã quyết định ở lại, để nàng và Lãnh Tử Hàn đi, như vậy nàng sẽ không bị Lãnh Tử Hàn đánh lén, rồi đấy ra ngoài trận. Quân Tử Mạch tự nhiên cũng không chết, nàng cũng sẽ không áy náy trong lòng.” Chỉ là, hắn không muốn rời xa nàng, cho nên mới do dự.
Hắn biết, Quân Tử Mạch chết, không chỉ đả kích bản thân nàng mà còn thêm phần áy náy với Quân Lâm Uyên.
Nàng nghe thể, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn nói nhẹ nhàng: “Chàng sai rồi! Ta sẽ không trách chàng. Ta không vĩ đại như trong tưởng tượng của chàng. Cho dù nhìn ta kiên cường hơn Tử Mạch, hiểu chuyện hơn so với nàng, nhưng trước tình yêu, ta cũng là một người có thể điên cuồng vì tình! Ta cũng rất ích kỷ, ta không hy vọng chàng gặp phải chuyện gì, người chết đi, ta tình nguyện là chính mình, là Tử Mạch hay là bất kỳ người nào, chứ ta không hy vọng người chết đi là chàng!”
Cho tới bây giờ, nàng đều hiểu, người này, là tính mạng của nàng, chiếm một địa vị đặc biệt. Không có bất kỳ người nào có thể so được với sức nặng của hắn trong lòng nàng.
Chỉ e đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng với hắn chuyện nàng quan tâm hắn thế nào. Cũng để nói cho hắn biết tầm quan trọng của hắn trong lòng nàng là thế nào. “Ta rất trọng tình nghĩa, thậm chí còn nặng hơn tính mạng mình. Nhưng tình nghĩa có nặng hơn nữa, cũng không bằng sức nặng của chàng trong lòng ta!”
Hắn vươn tay, ôm nàng vào lòng, cũng đồng thời đặt một ngón tay lên môi nàng, giọng nói thanh lạnh của hắn chậm rãi truyền tới: “Được rồi, đừng nói nữa, nàng muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Sở dĩ năng nói như thế, vì thật sự nàng nghĩ như thế, nhưng càng nhiều hơn là chẳng qua để dời sự chú ý đi chỗ khác, cũng coi như là tự an ủi bản thân. Trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì không phải là hắn, như thế nàng mới tìm được một chút trấn an trong chuyện Tử Mạch chết. Có lẽ cũng chỉ để nói cho người ngoài cổng kia nghe!
Hắn thốt ra lời này, khiến cho Nam Cung Cẩm đang cố gắng bày ra vẻ ích kỷ, chanh chua, trong nháy mắt đã sụp đổ, nàng níu lấy vạt áo nơi ngực hắn, không để ý đến hình tượng mà khóc.
Ngoài cửa, Lãnh Tử Hàn ôm ngực, chịu đựng cơn ho khan, nghe hai người bọn họ nói chuyện. Ánh mắt hẳn đầy tuyệt vọng và phức tạp, cho dù là lúc đẩy hai người bọn họ ra ngoài, một mình mình ở lại hắn cũng không thất vọng thể này. Ý của Tiểu Cẩm là, an nguy của bản thân quan trọng hơn tính mạng của nàng, nhưng vĩnh viễn cũng không bằng trọng lượng của Bách Lý Kinh Hồng trong lòng nàng sao?
Lúc trước hắn đã biết, biết rằng trong lòng của nàng, vị trí của mình không giống với người đàn ông kia. Nhưng hắn luôn tự lừa mình dối người, rằng vị trí của bọn họ, là ngang nhau, chỉ là địa vị bất đồng mà thôi. Hôm nay, nghe nàng nói rõ ràng như thế, còn có gì không sáng tỏ nữa chứ?
Hắn vốn cho rằng trái tim mình từ nay đã không còn rung động, đã đau đến chết lặng rồi, giờ lại càng đau đớn hơn. Tuyệt vọng, lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, gần như ép hắn không thở được, hắn lùi lại mấy bước, chán nản quay đầu đi... Sau khi hắn rời đi, Nam Cung Cẩm cũng chui ra khỏi lồng ngực Bách Lý Kinh Hồng, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa. Hắn nhẹ nhàng vỗ về hai má của nàng nói: “Lời vừa rồi, nàng nói cho Lãnh Tử Hàn nghe sao?” Hắn nghe ra được sự tận lực trong giọng nàng, nếu không nàng cũng sẽ không cường điệu một câu “Tình nghĩa có nặng hơn nữa cũng không nặng bằng sức nặng của chàng trong lòng ta.” Điều kỳ lạ là, biết rõ nàng nói cho Lãnh Tử Hàn nghe, nhưng hắn lại cảm thấy như nói cho hắn vậy, trong lòng cũng cao hứng rõ ràng.
Nam Cung Cẩm gật đầu nói: “Đúng là nói cho hắn nghe, chỉ hy vọng hắn có thể thoát ra khỏi chuyện này sớm một chút, như thế mới đạt được hạnh phúc, cũng sẽ không cô phụ sự hy sinh của Tử Mạch!” “Lãnh Tử Hàn thông minh đến nhường nào chứ.” Hắn trầm giọng cảm thán một câu, có lẽ trong khoảnh khắc này, Lãnh Tử Hàn bị nàng mê hoặc, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, tự nhiên sẽ hiểu được nguyên nhân trong đó.
“Nhưng hắn cũng sẽ hiểu được, hắn thoát ra khỏi được chuyện này, đây chính là nguyện vọng của ta!” Lãnh Tử Hàn nguyện ý nỗ lực tất cả nếu như đấy là nguyện vọng của nàng, hắn nhất định sẽ cố gắng hoàn thành, nàng muốn hắn buông bỏ tình yêu đối với nàng. Coi như là nàng lợi dụng tình cảm của hắn đi.
Nàng nói xong câu này, tự nhiên là Bách Lý Kinh Hồng không nói gì nữa. Sau khi im lặng hồi lâu, nàng nói nhàn nhạt: “Đi cùng ta, đi tiễn Tử Mạch một đoạn đường!”
Nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không có dũng khí để đi.
Bách Lý Kinh Hồng gật nhẹ đầu, đỡ nàng dậy. Chậm rãi đi tới đại đường, còn chưa tới cửa đại đường, đã trông thấy vàng mã bay ra từ trong nhà, phiếu tán trong không trung, như là hoa tuyết đang tung bay, ngoại trừ nỗi niềm gửi gắm của người còn sống, còn có những mảnh nhỏ ký ức...
Nam Cung Cẩm nhớ lúc đầy ở Tây Võ, ba người con gái các nàng giúp đỡ lẫn nhau mà hành tẩu, thật vất vả mới đứng vững, từ không có gì cả, đến địa vị cực cao. Cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó chịu nhất khi Quân Lâm Uyên qua đời, cùng nhau vượt qua một năm lưu lạc. Từ ngắm hoa đào nở, đến nhìn hoa mai rơi, nhưng hôm nay, ba người bọn họ, chỉ còn lại có một mình nàng.
Trong đầu nàng hồi tưởng...
Có Thượng Quan Nhược Tịch ẩn nhẫn kiên cường, cũng có Mộ Thiên Thiên hiền lành khéo léo.
Có Quân Tử Mạch tinh nghịch đơn thuần, còn có Vấn Giảo Hề trầm ổn.
Ngoại trừ ký ức, cũng chỉ còn lại có ký ức.
Sau hồi lâu hồi tưởng, nàng chán nản lắc đầu. Cho dù là cái gì, cuối cùng thì cả đời này của nàng cũng không thể nào thấy lại được. Những kỷ niệm vui cười sướng khổ năm xưa, giờ phảng phất bay theo gió như những tờ vàng mã đang phiêu tán giữa trời đất. Cứ nhìn mãi như vậy, Nam Cung Cẩm không nhịn được mà vươn tay, hướng vào hư không, như muốn níu giữ thứ gì đó, nhưng lại chỉ có thể nhìn nó bay tới nơi xa hơn, một ta tóm lấy, nhưng không bắt được thứ gì, ngược lại lại đánh nát di mộng cảnh, khiến nàng triệt để quay về hiện thực.
Ngay sau đó, chính là một cảm giác đau đớn tận xương tủy và vô cùng thất lạc...
Bách Lý Kinh Hồng nắm chặt tay nàng, giọng nói trong trẻo như tiếng trăng vang lên bên tai nàng: “Nàng còn có ta!” Nam Cung Cẩm quay đầu lại nhìn hắn một cái. Nàng vốn không có ý muốn dựa dẫm ỷ lại vào hẳn, cũng chầm chậm lắng xuống, gật nhẹ đầu, cất bước đi vào. Vừa vào trong, nàng đã thấy Lãnh Tử Hàn đang đứng trước quan tài Quân Tử Mạch. Hẳn lẳng lặng nhìn cỗ quan tài còn chưa đóng nắp, nhìn cô gái đang mỉm cười lẳng lặng nằm trong quan tài, không biết hắn đang suy nghĩ gì. Khi hai người Nam Cung Cẩm tiến đến hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Bốn bề yên tĩnh, Hiên Viên Dĩ Mạch đang đốt vàng mã ở chậu than, vừa đốt vừa khóc, còn Phá đứng sau lưng nàng, tay chân luống cuống, không ngừng đưa tay, dùng khăn lau nước mắt cho nàng.
Nam Cung Cẩm chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua cô gái mỉm cười ngọt ngào trong quan tài, trông chỉ như một cô gái ngủ thiếp đi, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, biểu thị nàng đã mất rất nhiều máu. Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa như nhìn thấy lúc đầu ở Bắc Minh, lúc mà kiểm tra đạo đức, phẩm hạnh của phụ nữ, nha đầu tinh quái này còn bày cho nàng gian lận, còn luôn cố chấp gọi nàng là hoàng tẩu, mình nói thế nào cũng không nghe.
Khi đó, cho dù là nàng hay là mình, cũng đâu có ngờ được đến ngày hôm nay?
Vươn tay, chạm vào má của nàng, Nam Cung Cẩm nói lẩm bẩm: “Tử Mạch, muội gặp được hoàng huynh chưa? Thật xin lỗi, Cẩm tỷ tỷ không bảo vệ được muội, đến bên kia, có hoàng huynh muội ở đó, sẽ không ai có thể bắt nạt muội đâu!”
Nàng tin tưởng, người như Quân Lâm Uyên, cho dù là ở nhân gian, hay là địa ngục, tuyệt đối đều là vương giả.
Lãnh Tử Hàn thở dài một hơi, chậm rãi đi ra cửa. Một đường đi tới tường thành mới dừng bước. Trong lồng ngực hắn vẫn còn đôi khuyên tai nha đầu kia mạnh mẽ nhét vào, đang nóng bừng lên như lửa. Đôi mắt hắn nhìn vào hư không, từng đám mây che khuất mặt trời, như là sự lo lắng trong trái tim hắn vậy.
Hắn tình nguyện mình chết trong trận. Cũng không muốn để một cô gái yếu nhược như thể liều mạng tới cứu mình, hiện nay hắn phải làm sao? Cả đời này hắn mắc nợ nàng sao?
Bên tai, hắn vẫn còn có thể nghe được rõ ràng điệu cười của nàng. Hôm nay là ngày ta vui vẻ nhất, ta muốn làm vợ chàng, cho dù là làm thiếp cũng được... Nhắm đôi mắt lại, cho dù chỉ là nhìn hắt từ bên cạnh qua, hắn vẫn anh tuấn đủ để nhiếp hồn người ta như cũ, nhưng cả người hắn hôm nay lại có vẻ sa sút. Hắn đứng thẳng, sau khoảng một khắc, hắn mới mở mắt ra. Cũng đồng thời lúc này, hắn làm ra một quyết định...
Nam Cung Cẩm ngồi xổm xuống, cùng đốt vàng mã với Hiên Viên Dĩ Mạch. Người quen Quân Tử Mạch ở nơi này cũng không nhiều, cho nên người tới viếng cũng không có bao nhiêu, đám người Ma Giáo, vậy mà lại đồng loạt đi đến phía trước quan tài, khom lưng vài ba vái!
Là cô gái này cứu được giáo chủ của bọn họ, cho nên, cũng xứng đáng nhận được sự kính trọng của toàn bộ Ma Giáo. Sau khi bọn họ vái xong, Lãnh Tử Hàn cũng đi vào. Hắn nói với Nam Cung Cẩm nhàn nhạt: “Tiểu Cẩm, nàng có một nguyện vọng, ta sẽ giúp nàng hoàn thành!” Nam Cung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu cho lắm. Lãnh Tử Hàn tiếp tục nói: “Đưa nàng về chốn ở Tây Võ.”
Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, mặc dù không hiểu vì sao Tử Mạch lại có yêu cầu như thế, nhưng Lãnh Tử Hàn sẽ không gạt người. Thế nên nàng liền gật đầu một cái, xem như đồng ý: “Ta cũng đi cùng, ta muốn đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng!”
Lãnh Tử Hàn gật đầu, không nói gì nữa. Còn Hiên Viên Dĩ Mạch đang ngồi xổm phía trước quan tài cũng mở miệng khuyên Nam Cung Cẩm: “Chủ nhân, ngài đứng lên trước đi, ngài đang có thai, không nên hao tổn tinh thần quá mức!” Nam Cung Cẩm gật đầu, đứng dậy, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bách Lý Kinh Hồng vội tới đỡ nàng: “Sao thế?” “Không có việc gì” Nam Cung Cẩm cười yếu ớt, rồi được Bách Lý Kinh Hồng dìu vào nhà...