Khi Nam Cung Cẩm tới Thiệu Dương, ở xa xa đã có người tiếp đón nàng. Nàng tung người xuống ngựa, Bách Lý Kinh Hồng rất tự giác vươn tay đón lấy cương ngựa, sau đó đưa cho hạ nhân phía sau mình.
Hắn hôm nay vẫn phong hoa vô song như cũ, nhưng cả ngườilại có chút âm trầm. Nam Cung Cẩm nhìn khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân của hắn, cũng cảm thấy có điểm là lạ, buồn bực hỏi: “Chàng sao thế?”
Do chiến tranh không thuận lợi sao? Trên đường đi cũng không nghe nói như thế mà!
Hắn nắm lấy tay nàng rồi nói nhàn nhạt: “Trởlại kinh thành.” “Trở lại kinh thành sao?” Nam Cung Cảm nhíu mày, đây là ý gì? Lần này mặc dù Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngự giá thân chinh, nhưng bên ngoài Thiệu Dương, chính là Mộ Dung Thiên Thu đang nhìn chằm chằm, bọn họ đều không ở đây, không sợ có vấnđề gì sao? Kể cả coi như có thuốc nổ và súng máy thì cũng chưa chắc có thể thắng.
Bách Lý Kinh Hồng nhìn nàng một chút rồi nói nhàn nhạt: “Ừm, trở về kinh thành, ta đưa nàng trở về.”
“Vì sao?” Đang yên đang lành, sao lại muốn nàng trở về
Mọi người xung quanhthấy tình hình hai người có vẻ không đúng, trong nháy mắt liền nhận thức được mình dư thừa, đang muốn tự mình rời đi, lại trông thấy Hoàng thượng vĩ đại của bọn họ đã một tay bể Hoàng hậu nương nương lên, đồng thời không quan tâm tới nàng đang giãy giụa đủ kiểu, ôm nàng đi vào xe ngựa đã chuẩn bị trước đó.
“Này, rốt cuộc là chàng làm sao thế?” Trong lòng Nam Cung Cẩm rất bất mãn, cho tới nay, cho dù nàng làm cái gì, hắn cũng sẽ không can thiệp, cho nên mỗi lần nhớ tới điểm này, nàng luôn cảm thấy lựa chọn hắn là chính xác, bởi vì có thể tương đối tự do. Nhưng lần này, hẳn hoàn toàn không có ý muốn hỏi ý kiến của nàng.
“Sau khi mai táng Quân Tử Mạch xong, nàng đi đâu vậy?” Giọng nói vắng ngắt vang lên, không mang theo vẻ chất vấn, nhưng ngược lại lại có chút vô cùng đáng thương. Đôi mắt đẹp như ánh trăng ngân ngấn nước, vẻ âm trầm vừa xong như là ảo giác của Nam Cung Cẩm, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hả, đi đâu? “Gặp Mị Văn Dạ, cùng nhau ăn một bữa cơm. Muốn đi điều tra xem có phải Mộ Dung Thiên Thu bày ra trận pháp phệ hồn hay không nên đã đi Kiềm Châu, nhưng xem ra là Hoàng Phủ Hoài Hàn làm chuyện đó, cho nên không gặp hắn ta mà trực tiếp quay trở về.”
Nam Cung Cẩm nói vô cùng lưu loát, nàng tự nhận là không có vấn đề gì! “Lúc trước ở Tây Võ, nàng đáp ứng ta chuyện gì?” Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, rất nhanh, toàn bộ xe ngựa đều có cảm giác chua chua, như là có nhà ai mở một bình dấm chua lâu năm, khiến cho vài dặm bên ngoài đều là mùi chua liên miên không dứt.
Đáp ứng... Đáp ứng sau này sẽ không một mình đi ra ngoài uống rượu với đám người Mị Văn Dạ nữa sao?
Vừa nhớ tới lời hứa này, Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn xối xả sau lưng. Quả thật là mình từng đáp ứng hắn chuyện này, thế là trong nháy mắt liền có chút ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn cố tình tỏ ra tức giận, ngụy biện với hắn: “Không phải là vì chàng không có mặt ở Tây Võ sao? Ta cũng không phải là cố ý lén lút... à không, là bỏ chàng lại mà đi uống rượu một mình.”
Suýt nữa nói thành lén lút, lén lút không phải là yêu đương vụng trộm sao? Nàng thâm mắng, không biết là tên khốn kiếp nào bán đứng mình!
“Chính nàng muốn ta ở lại Nam Nhạc đấy.” Về mặt lãnh đạm của hắn bỗng nhiên xuất hiện vẻ âm trầm xưa nay chưa từng thấy.
Sau đầu Nam Cung Cẩm xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh to đùng! Nếu nói như thế, chuyện này có thể hiểu thành là chính mình khiến cho hắn ở lại, sau đó mình chạy tới Tây Võ một mình để gặp riêng bằng hữu! Nàng ra vẻ không thèm để ý mà nói: “Chàng biết rõ ta với hắn chẳng qua là bằng hữu bình thường thôi mà. Hơn nữa, chúng ta đã là vợ chồng rồi, có phải cặp đôi mới yêu nhau đầu mà còn diễn màn ghen tuông này nọ chứ!”
Nàng vừa nói, thần sắc dưới đáy mắt hắn càng thêm khó coi. Hắn quay đầu, không nhìn nàng nữa, thật lâu mà không nói gì. Nhưng xe ngựa đã bắt đầu tiến về phía trước, thấy hắn tức giận như thế, Nam Cung Cẩm cũng có chút tức giận. Chẳng lẽ phụ nữ sau khi kết hôn thì ngay cả bằng hữu là đàn ông cũng không thể gặp gỡ sao? Nàng không phải như những người phụ nữ cổ đại tam tòng tứ đức, chỉ biết ở nhà giúp chồng nuôi dạy con, nàng cũng có các mối quan hệ khác của mình. Nhưng hắn lại tước đoạt một cách bá đạo như thế, giờ còn muốn đưa nàng quay lại kinh thành, đây là không muốn trông thấy nàng nữa sao?
Nghĩ như thế, nàng lập tức cảm thấy hỏa khí trùng thiên! Nếu không phải nàng khăng khăng đi theo hắn, thì cũng không bị liên lụy tới nhiều thị phi như thế, nàng không hối hận tự mình lựa chọn hắn, mà thường áy náy vì lựa chọn của mình liên lụy tới người khác. Tử Mạch mới mất không được mấy này, hiện nay hắn đã vì một chút việc nhỏ không quan trọng mà tức giận với mình, cho dù là ai thì cũng không thoải mái được. Nghĩ thế, nàng tức giận đứng dậy, muốn xuống xe.
Lại bị một cánh tay thon dài ngắn lại, hắn ngước mắt, đôi mắt đẹp như ánh trăng say lòng người nhìn nàng, giọng điệu mờ nhạt không nhiễm bụi trần vang lên: “Nếu như là ta, hiện nay cùng ăn cơm uống rượu với một cô gái khác, cảm tưởng của nàng như thế nào?”
Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm liền dừng bước chân lại! Cảnh tượng như thế, đừng nói là phát sinh, chỉ nghĩ tới nàng đã không muốn nghĩ rồi, chỉ cần thoáng nghĩ nàng đã thấy toàn thân khó chịu rồi!
“Nếu nàng không thể nào lý giải, thì cũng tức là vì nàng yêu ta chưa đủ nhiều mà thôi. Cho tới bây giờ ta luôn tình nguyện thà rằng mình quan tâm tới nàng nhiều một chút, nàng sẽ không bị cảm giác mất mát hay là thương tâm, nhưng hiện nay có vẻ như là vì ta quá quan tâm nên đối với nàng mà nói, chỉ là vướng víu.” Hắn vốn đã biết, loại chuyện tình cảm này, cho nhau tám chín phần mười sự quan tâm, mới là tốt nhất, nếu như quan tâm một cách trọn vẹn, đối phương ngược lại sẽ chán ghét. Nhưng hắn lại luôn nhịn không được mà cố gắng quan tâm vượt mức bản thân, trút xuống toàn bộ tinh lực của mình, thậm chí là cho đi hết thảy những gì có thể cho.
“Ta không nghi ngờ, bởi vì ta tin tưởng nàng. Nhưng ta ghen ghét, sẽ ghen tuông, ta không phải thánh nhân, ta chỉ là một người đàn ông bình thường. Nếu như hành động của ta khiến nàng tức giận, như vậy ta xin lỗi nàng, cũng xin nàng, đừng rời đi.” Lần này, hắn thậm chí dùng đến cả từ “xin”.
Những lời này, dù là thế nào, Nam Cung Cẩm cũng chưa từng nghĩ mình lại có thể nghe được từ miệng hắn. Mỗi câu mỗi chữ, đều cực kỳ nghiêm túc, thật lòng, mà hiển nhiên, hắn nghĩ nàng tức giận, muốn rời khỏi hắn, cho nên mới nói câu cuối cùng kia. Nàng vốn cho rằng, hắn mở miệng nói, là sẽ trách hỏi mình, chứ không ngờ rằng là để xin mình ở lại!
Nam Cung Cẩm tan biến hết tức giận, biến thành tràn đầy áy náy. Nàng quay sang nhìn hắn, lại thấy trong mắt hắn tràn đầy áy náy và khẩn cầu, trong thoáng chốc, nàng cảm thấy lòng đau xót, giống như là bị một cây chậm nhỏ bé châm vào lòng vậy. Đôi mắt phượng của nàng nhìn vào gương mặt tinh xảo của hắn rồi nói: “Chàng không cần như thế. Không cần phải hèn mọn như thế, chàng nên tự tin một chút, chàng phải tin tưởng, trên đời này ngoài chàng ra, không ai có thể khiến ta ở lại, càng không ai có thể khiến ta vì người đó mà từ bỏ tự do. Cho dù có rời xa chàng, ta cũng sẽ không đến bên người khác. So với vẻ hèn mọn của chàng lúc này, ta ngược lại lại thích chàng dùng biện pháp bá đạo hơn một chút!
Nàng vừa nói xong, hắn vươn tay kéo một cái, nàng liền rơi vào trong ngực hắn. Giọng nói trong trẻo cao ngạo dễ nghe phảng phất như khúc nhạc tiên của hắn vọng xuống từ trên đỉnh đầu nàng: “Vậy thì tốt, ta nói không cho đi, thì nàng không được phép đi. Nếu nàng nhất định đi, cho dù có đánh gãy hai chân của nàng, ta cũng muốn nàng ở lại bên cạnh ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn không chút nào che giấu mà thổ lộ tiếng lòng của mình thế này, cũng là lần đầu tiên hắn thể hiện sự bá đạo thực chất trong lòng mình. Hắn vừa nói xong, liền cảm thấy thân thể nàng cứng ngắc lại một chút.
Hắn trầm thấp hỏi: “Sợ chưa?”
Nam Cung Cẩm nuốt một chút nước bọt, nhắm mắt nói: “Không sợ!” Ngoài miệng nói không sợ, nhưng trong lòng thật sự có chút sợ hãi, may mà bản thân thích hắn, nếu không, nếu không... Nàng đã tưởng tượng đến cảnh mình bị bẻ gãy hai chân, thêm cả dây xích quấn quanh cố.
“Nàng có còn nhớ, lúc trước khi ta đưa nàng ra khỏi Đông Lăng, đã từng nói chuyện gì không?” Giọng điệu nhàn nhạt của hắn vang lên, cả người đã không còn như là thần tiên giáng trần siêu phàm thoát tục nữa, mà giống như là một đoàn sương mù dày đặc ẩn trong bóng đêm.
Từng nói chuyện gì? Đó là: “Ta chỉ hỏi nàng là, nếu như Bách Lý Kinh Hồng ta cũng không phải như người nàng đang thấy, nàng có còn nguyện ý ở cùng ta không?” Thực ra bộ mặt thật của hắn vẫn luôn được biểu hiện ra. Chỉ là đều bị tính cách đạm mạc của hắn che giấu, cho nên khi hắn bỗng nhiên nói ra một câu như thế, Nam Cung Cẩm mới bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng, hai người bọn họ đều nhớ rõ ràng, năm đó nàng từng vô cùng kiên quyết nói với hắn... Nguyện ý!
Sau hồi lâu, Nam Cung Cẩm mới cười nhận mệnh một tiếng: “Thật đúng là lên nhầm thuyền giặc! Thể, không biết chàng lần này định đối phó ta thế nào?”
Xem ra nếu mình kiên trì muốn rời đi, hắn không thể nào lưu lại được, nhất định sẽ tiến lễ hậu binh!
Đối phó? Từ này hắn không quá đồng ý, nhưng hắn nói nhàn nhạt: “Không phải là đối phó, mà là trừng phạt. Nàng vừa đi, đã dễ dàng đi ăn uống với người đàn ông khác, ta sẽ nhốt nàng ở hoàng cung, khiến cho nàng không đi đâu được.”
“Nếu như chàng không có mặt ở hoàng cung, ta muốn đi ra ngoài, dễ như trở bàn tay!” Nam Cung Cẩm cười tự đắc, trong lời nói còn có vẻ khiêu khích và bướng bỉnh. “Cho nên ta sẽ cùng nàng trở về dưỡng thai.” Hắn cũng dứt khoát, nói ra ý định của mình.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, nhìn hắn kỳ quái: “nếu Đông Lăng và Tây Võ đánh tới, chàng không có mặt ở đó, chúng ta mà thua thì làm sao bây giờ?”
“Chỉ cần nàng mạnh khỏe, ta liền không thua.” Nói xong, hắn ôm chặt vòng eo của nàng, vùi đầu vào trong tóc nàng, mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho hô hấp của hắn có chút gấp gáp. Lời này, tự nhiên đã xúc động Nam Cung Cẩm. Chỉ cần nàng mạnh khỏe, hắn liền sẽ không thua sao? Giang sơn của hắn, chỉ là nàng thôi sao?
Thấy hắn hô hấp càng ngày càng nặng nề, nàng nói yếu ớt: “Kìm nén!” “Ừm.” Hắn nói ra một chữ rất ngoan ngoãn, nhưng lại xen lẫn ủy khuất vô tận. Từ khi nàng mang thai, hắn đã nhịn hơn hai tháng, nhưng có vẻ như cũng không thể làm gì. Bầu không khí trong xe ngựa hòa hoãn xuống, sắc mặt Nam Cung Cẩm đã từ từ trở nên yên lặng: “Thực ra ta không muốn đi, không muốn trở lại kinh thành. Tử Mạch chết, cái trận pháp phệ hồn kia nhất định là chuyện do tên Hoàng Phủ Hoài Hàn làm ra. Không báo thù, ta không cam lòng!”
Đương nhiên hắn biết rõ, nếu không báo thù, nàng tất nhiên là không cam lòng. Chuyện Mộ Dung Thiên Thu tốn công tốn sức bắt bạch hổ, hắn cũng có nghe nói, cho nên thể nào cũng không muốn nàng ở lại Thiệu Dương, không cho Mộ Dung Thiên Thu bất cứ cơ hội nào. Nhớ tới chuyện này, hắn lại tức giận: “Lúc trước ta chỉ biết nàng thích vàng, bạc, nếu nói thích động vật gì, dĩ nhiên chính là Lang Vương. Sao lại thích bạch hồ, xưa nay chưa từng nghe nàng nói tới?”.
Thế nên là cơ hội xum xoe này liền để người khác tận dụng, như thể khiến cho hắn có thể không phiền muộn sao?
Sau đầu Nam Cung Cẩm đổ xuống một giọt mồ hôi lạnh to lớn, mười phần không biết nên nói gì mà nói: “Thực ra ta cũng không thích bạch hồ, năm đó chẳng qua là thuận miệng mà nói, bạch hồ trân quý vô cùng, tưởng là Mộ Dung Thiên Thu thế nào cũng sẽ không gặp được, ai biết...”
Càng nói giọng của Nam Cung Cẩm càng nhỏ lại, lúc đầu ở Tây Võ, người đàn ông lạnh lùng tàn bạo kia không hề đối xử lạnh nhạt với nàng. Một năm đó, nàng chứng kiến không ít người không thuận theo ý hắn bị hắn tàn nhẫn, không lưu tình chút nào đạp gây ngạo cốt, thần phục dưới chân hơn. Nhưng duy chỉ có đối với mình, hắn không dùng bất kỳ thủ đoạn gì cứng rắn, đối xử rất nhẹ nhàng, sau khi nàng đi, vẫn còn nhớ tới một câu nói thuận miệng của nàng, thậm chí còn vì thế mà bị thương, nàng xưa nay tự xưng là hiểu rõ Mộ Dung Thiên Thu, nhưng đến bây giờ, nàng còn có thể nói mình hiểu rõ hắn sao?
“Sau này, có thích thứ gì thì nói với ta. Không cần phải nói với người ngoài.” Hắn vô cùng cẩn thận từng ly từng tý, bụng dạ hẹp hòi, sợ bị người ngoài mượn cơ hội để nịnh nọt.
Câu nói sau cùng, khiến cho khóe mắt Nam Cung Cấm hung hăng giật giật mấy cái, còn đừng nói có người ngoài, tên này! Nàng không biết nói gì mà nói: “Đã biết!”
Vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu khẽ, Nam Cung Cẩm vội vàng kêu lên một tiếng: “Dừng lại!” Lao ra khỏi lồng ngực Bách Lý Kinh Hồng, vén màn cửa lên, nhìn ra ngoài. Người thương rời khỏi lồng ngực mình, tự nhiên là thất lạc hồi lâu. Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng không vui nhìn theo ra ngoài...
Cách đó không xa, dưới tường thành, Mặc Họa đang đứng chỗ đó, mà ngoài dự kiến của Nam Cung Cẩm, lại còn có cả Phong đang đứng trước mặt nàng. Khuôn mặt Mực Hoa đang cười đầy khinh thường, chỉ vào mũi của Phong nói: “Mặc Họa ta cho dù không còn là công chúa Tây Võ, cũng đường đường là trưởng nữ Mặc gia, ngươi chẳng qua chỉ là một ám vệ nho nhỏ, vậy mà cũng định các ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà cưới ta sao? Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ!”
Lời này không chỉ khiến cho sắc mặt Phong trắng bệch, mà ngay cả sắc mặt Tu đứng bên cạnh cũng không dễ nhìn. Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy chuyện có chút lớn, nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, ra hiệu đi xuống xem một chút, hắn cũng không phản đối, hai người liền xuống xe ngựa.
Vốn Phong đang tràn đầy nhiệt huyết, trong nháy mắt bị nàng giội một chậu nước lạnh! Trước kia, hắn không nhìn vừa mắt cô gái này vì mắt đặt ở trên đỉnh đầu, một ngày lại một ngày luôn luôn đắc ý vạn phần, nghĩ mình là một con Khổng Tước, nhưng sau lần ở Bắc Minh, nhìn thấy cô gái này đại sát tứ phương trên chiến trường, lập tức lật đổ nhận biết của hắn về cô gái này. Trong nháy mắt đó, hắn không chỉ loại bỏ định kiến về cô gái này lúc trước, mà còn khiến hắn cảm thấy đối phương có tư cách để cao ngạo!
Nhưng điều khiến hắn khó hiểu nhất chính là, những ngày này hắn luôn luôn không nhịn được mà nhớ tới cô gái có thể gọi là nữ anh hùng này, hình tượng trên chiến trường vô cùng phóng khoáng tự do, còn có cảnh tượng khi nàng tắm rửa mình xông nhầm vào, thậm chí mỗi lần nhớ tới, hắn đều cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, sau nhiều lần do dự, hắn liền tới thổ lộ. Hơn nữa, người lúc trước cùng nàng bái đường ở Tây Võ cũng là mình, chuyện này không phải là duyên phận sao?
Tất cả điều đó khiến cho hắn có dũng khí và khí lực để thổ lộ, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, đánh bạo đến đây, nhưng chưa từng nghĩ lại nhận được sự vũ nhục lớn đến thế! Hắn hầu như là có thể nghe được tiếng cười trộm xung quanh! Lập tức hắn liền tức giận, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Coi như hôm nay ta bị mỡ heo là lu mờ tâm trí, vậy mà lại coi trọng một cô gái chỉ biết đến lợi ích như ngươi!”
Lời này, cũng coi như là một loại vũ nhục đối với Mặc Họa, nàng xưa nay luôn cao ngạo, sao có thể chịu được cơn tức này? Khi Phong vừa nói xong, nàng liền không chút do dự tát vào mặt hắn!
Vốn là Phong muốn tránh, nhưng lại nhìn lại được mà không tránh!
“Bốp!” một tiếng, thanh thúy và vang dội! Tu ở bên cạnh đã không nhịn được nữa mà rút kiểm xông lên, tiếng đao kiếm rời vỏ vô cùng chói tai! Bọn hắn theo Hoàng thượng nhiều năm như thế, cho dù là chủ nhân bọn hắn cũng không nhục nhã bọn hắn thế này, Mặc Họa này cũng không khỏi quá làm càn!
Còn Phong, cũng không quay đầu lại, ngăn Tu rút kiếm ra. Đôi mắt tuấn tú nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trên mặt có một vết bàn tay in hằn đỏ tươi chói mắt, thậm chí là khóe môi còn chảy ra một dòng máu tươi, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì ngươi có mắt không tròng!” Mặc Họa tát một tát này trước mặt mọi người, vốn là trong lòng có chút hối hận, lại nghe được Phong nói một câu như thế, nàng nhất thời cười lạnh một tiếng: “Có mắt không tròng sao? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi muốn chứng minh cho ta thấy thế nào!”
Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đứng nhìn từ xa, lông mày đều hơi nhíu lại. Hai người này để xảy ra chuyện này trước mặt mọi người, thật sự là không quá sáng suốt, Nam Cung Cẩm nhanh chân đi qua khuyên nhủ: “Được rồi, nhiều người nhìn như thế, các ngươi cũng đều là người có thân phận, làm loạn thế này còn ra thể thống gì!”
Lời trách cứ này cũng cho hai người này một bậc thang mà xuống. Phong hơi quay đầu, đã thấy chủ nhân đang nhìn mình với ánh mắt suy nghĩ sâu xa, lập tức cảm thấy xấu hổ trong lòng, mình hôm nay bị cô gái này vũ nhục, tổn hại mặt mũi là chuyện nhỏ, ném đi mặt mũi chủ nhân mới là chuyện lớn. Hơn nữa, là người của Dạ Mạc Sơn Trang, hắn thổ lộ khi mà chưa có sự cho phép của Hoàng thượng, nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy chuyện hôm nay hắn thật sự nên bị kéo đi đánh trăm nghìn trượng mới có thể cứu vãn được.
Cũng may Bách Lý Kinh Hồng thấy sắc mặt hắn hơi xấu hổ, thì quay đầu đi không nhìn hơn nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Mặc Hoa thì tràn đầy không vui. Trước kia ở Tây Võ hắn đã không thích cô gái mưu toan tranh đoạt Cẩm Nhi với mình này, con người đều bao che khuyết điểm, hiện nay ái tướng đắc lực dưới tay mình bị người ta vũ nhục như thế, cũng không khác gì tát vào mặt để vương như hắn mấy bạt tai, khiến cho toàn bộ bầu không khí đều trở nên nặng nề.
Mặc Họa áy náy nói với Nam Cung Cẩm: “Là do hành động của ta hơi quá mức một chút!” Mặc dù là nhận lỗi, nhưng cũng chỉ là đối với Nam Cung Cẩm, hiển nhiên là cho Nam Cung Cẩm thể diện, chứ không phải cho Phong thể diện.
Phong cũng lười nhìn lại nàng, chỉ cảm thấy hôm nay là ngày hắn hối hận nhất cuộc đời! Lần trước bị cô gái này vũ nhục còn chưa đủ, hôm nay còn tự đến tìm nhục nhã, nhưng ngoại trừ lòng đẩy phẫn nộ ra, trong lòng hắn còn hơi đau, đây là cảm giác hẳn chưa từng trải nghiệm bao giờ, sau đau đớn, chính là cứng rắn như sắt, muốn đóng kín lại triệt để. Hắn quay người nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Hoàng thượng, thuộc hạ xin Hoàng thượng được đi chống ngoại địch vì Nam Nhạc ta!”
Hắn vừa nói xong, đừng nói là sắc mặt của Tu đại biến, mà chính đôi mắt đẹp như ánh trăng của Bách Lý Kinh Hồng cũng đầy vẻ hứng thú. Dạ Mạc Sơn Trang xưa nay không nhúng tay trực tiếp vào chuyện triều đình, quan trường, mà Phong hôm nay bị kích thích, vậy mà lại chủ động xin, cách làm này, hoàn toàn đáng để suy nghĩ sâu xa.
Nhưng trong mắt Mặc Họa lại tràn đầy ý trào phúng, dưới góc nhìn của nàng, ám vệ chính là chó, một con chó chỉ biết bảo vệ chủ nhân, chỉ biết giữ cửa, cho dù chủ nhân của hắn có là Hoàng đế, cũng không thay đổi được sự thật là giá trị của hắn chỉ có như thế, thấy đối phương vậy mà không biết lượng sức mà muốn tòng binh, Mặc Họa tự nhiên cũng kết luận là hắn tự rước lấy nhục.
Bách Lý Kinh Hồng thì suy nghĩ một lát, vậy mà lại đáp ứng: “Ngươi tuy là người của trẫm, nhưng dù sao thì trong quân có quy củ, nếu người gia nhập quân đội, cũng chỉ có thể làm Chinh Bắc Tướng quân, quan bài ngũ phẩm, ngươi có cam nguyện không?”
Phong hiện nay đứng thứ ba ở Dạ Mạc Sơn Trang, chức quan này đối với hắn mà nói, đúng là quá thấp. Nhưng hắn rất nhanh đã hiểu được ý của chủ nhân, hắn nói: “Thuộc hạ cam nguyện!” “Vậy thì đi lĩnh quan ấn đi, rồi cùng trẫm đi tới Diệp Châu.” Bách Lý Kinh Hồng nói nhàn nhạt.
Hắn vừa nói xong, ánh mắt Nam Cung Cẩm sáng lên, quay đầu nhìn hắn, ban nãy không phải hắn nói trở lại kinh thành sao? Diệp Châu chính là nơi đại quân Đông Lăng và đại quân Nam Nhạc chiến đấu, hiển nhiên những lời ban nãy của mình có hiệu quả, mà hắn cũng không khư khư cố chấp muốn đưa mình trở lại kinh thành.
“Rõ!” Phong đáp lời, âm vang hữu lực! Dứt lời, hắn bước đi, không nhìn Mặc Họa, quay người liền đi.
Bách Lý Kinh Hồng lạnh lùng nhìn Mặc Họa một chút, trong mắt biểu lộ rõ sự không vui. Cho dù tính tình hắn có tốt thế nào, thì uy nghiêm của đế vương cũng không thể bị nàng khiêu khích như thế.
Đế vương tức giận, Mạc Họa sao có thể tiếp nhận, chỉ với cái nhìn này, đã khiến nàng cảm thấy lạnh hết cả lưng, thậm chí là răng cũng run lập cập, ngược lại, Nam Cung Cẩm lại lên tiếng điều giải: “Suy nghĩ của Mạc Họa cũng không có gì không đúng, nàng chỉ mong có một nơi môn đăng hộ đối mà thôi, đường đường là trưởng nữ Mặc gia lại gả cho một ám vệ, người Mặc gia tất nhiên sẽ không đáp ứng, cho nên nàng nghĩ thể cũng không có gì đáng trách!”
Lời này, khiến cho sắc mặt Tu có chút khó coi! Môn đăng hộ đối sao? Không ngờ là Hoàng hậu nương nương còn có thành kiến thế này, vậy sao nàng không nói tới chính nàng lúc trước chỉ là một cung nữ nho nhỏ, còn Hoàng thượng năm đó là Tam Hoàng tử Nam Nhạc cao quý.
Thấy sắc mặt Tu không vui, Nam Cung Cẩm tiếp tục nói: “Ngươi cũng không cần nhìn ta như thế, ta tin tưởng bản thân Mặc Họa không phải là người ngại khó yêu giàu. Chỉ có điều, hôn sự của nàng, còn cần cho người Mặc gia thể diện nữa, hôn nhân của nàng cũng không phải chuyện của cá nhân nàng! Giả sử lúc trước bản cũng không phải là tiểu thư Vân gia, vậy thì muốn làm Hoàng hậu Nam Nhạc chỉ sợ cũng không dễ dàng như thế!”
Lợi này ngược lại lại là sự thật, tự nhiên cũng khiến cho sắc mặt của Tu dịu đi một chút.
Mặc Họa nghe Nam Cung Cẩm nói lời này, phảng phất như là gặp được tri kỷ, nắm tay của nàng rồi nói: “Phụ thân của ta chính trưởng nam đời trước của Mặc gia, yêu mẫu thân của ta, đáng tiếc nàng chỉ là một họa khối nổi danh của một thanh lâu ở Giang Nam, không rõ cha ruột. Trưởng lão Mặc gia liền cảm thấy xuất thân của chủ mẫu như thể là bôi nhọ Mặc gia, phụ thân ta đối với cơ quan thuật rất si mê, mỗi lần bế quan chính là lâu vô cùng, khi đó mẫu thân ta sắp sinh, nhưng không nói cho phụ thân, các trưởng lão đã tính kế mẫu thân ta, khiến cho nàng khó sinh mà chết. Phụ thân ta sau khi biết chuyện đã cực kỳ bị thương, cả đời không tái giá. Nếu như ta gả cho một tên ám vệ, ta như thế nào không nói, nhưng sự an toàn của hắn không thể nào đảm bảo được. Mà ta không thích hắn, vì sao cần phải bốc lên nguy hiểm để đối mặt với các trưởng lão để mà thành hôn chứ?”
Lời này của Mặc Họa, chính là phát ra từ đáy lòng, nói hết cả những bí mật của Mặc gia không muốn người khác biệt ra, xem ra cũng vì vô cùng tín nhiệm Nam Cung Cẩm. “Ừm! Khi làm việc ngươi muốn, đừng quan tâm đến người khác thấy thế nào, người cảm thấy đúng, cứ làm tiếp!” Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu với nàng, ánh mắt tràn đầy cổ vũ.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Họa bỗng nhiên nói với Nam Cung Cẩm: “Chuyện này là chuyện riêng nhà ta, thường nói việc xấu trong nhà không nên rêu rao ra ngoài, ta hy vọng các ngươi chớ nói ra ngoài! Ta còn có chút việc, ta đi trước!” “Được!” Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Thần sắc đáy mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng dần dần dịu lại, nếu như thế, cách làm của Mặc Họa cũng có thể hiểu được. Chỉ là một cái tát này, nàng đánh có chút giận cá chém thớt quá! Tu vẫn còn có chút không cam lòng, nhìn bóng lưng nàng rời đi muốn nói gì đó. Lại bị một ánh mắt của Nam Cung Cẩm đè ép xuống, điều này khiến ánh mắt hắn nhìn Nam Cung Cẩm cũng không quá cung kính. Nam Cung Cẩm cười mà như không cười nhìn hắn: “Không cần nhìn ta như thế, muốn nói gì, ngươi cứ nói thẳng đi!”
Tu vốn là có lá gan lớn nhất trong đám ám vệ, cũng không có quy củ nhất, hắn bước nhanh mấy bước tới phía trước, nói với Nam Cung Cẩm: “Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ biết mình và Phong lần trước ở hoàng cung Bắc Minh nói hươu nói vượn, nói xấu ngài, cho nên đã đắc tội với ngài. Cho nên hiện nay ngài có khuynh hướng đứng về phía Mặc Họa, nhưng chúng ta dù sao cũng đều là người của Hoàng thượng, cho dù không nể mặt sư, cũng nên nhìn mặt phật, thế nhưng ngài lại giúp người ngoài, đây là đạo lý gì?” Hắn vừa nói xong, liền cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào người mình, mà ánh mắt này rõ ràng là ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng. Ánh mắt này khiến toàn thân hắn run lên, hầu như là không dám ngẩng đầu lên.
“Hóa ra trong lòng ngươi, ta một mực luôn canh cánh trong lòng chút việc nhỏ này sao?” Nam Cung Cẩm sờ cằm mình rồi nói một câu đầy thâm ý.
Hå?
Tu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt không tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ không đúng sao? Tính Hoàng hậu nương nương có thù tất báo, hầu như bọn hắn ai cũng biết. Thấy khuôn mặt lãnh khốc của hắn đờ đẫn, Nam Cung Cẩm khinh bỉ nhìn hắn rồi nói: “Chút việc nhỏ đó, còn không đáng để ta so đo với ngươi. Ta không thiên vị ai, mà chỉ phân tích sự việc, quả thật, có lẽ trong lòng ngươi Mạc Họa là ngại khó yêu giàu, hành động của nàng là không cách nào được người đồng tình. Nhưng người phải rõ ràng, mỗi người đều có quyền truy cầu thứ mình muốn, mỗi người đều có giá trị của mình, đây là tự do cho dù là ai cũng không tước đoạt được. Bởi vì một mình người nghĩ như thế, ngươi liền muốn người trong thiên hạ đều phải nghĩ giống ngươi sao, ngươi không cảm thấy quá mức buồn cười sao?” Cái gọi là ranh giới cuối cùng của đạo đức đến cùng là ở nơi nào, căn bản là cũng không có người nào có thể đưa ra được một đáp án rõ ràng, đúng sai phải trái cũng chỉ là một thước đo trong lòng mỗi người mà thôi.
Lời này khiến Tu hơi giật mình, sau khi sững sờ mất một lúc, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được lời của đối phương. Mặc dù nó rất khác với thế tục, nhưng đúng là cũng có đạo lý. Thế nhưng mà: “Dù có như thế thì đại khái nàng cũng nên nói vài lý do ôn hòa hơn, sao lại nhục nhã Phong trước mặt mọi người, lại còn tát hẳn nữa?”
“Tát hắn một tát, đó là tính tình Mặc Họa như thế, nếu có người mắng ta trước mặt ta, ta cũng ra tay không chút do dự. Còn về chuyện người nói về lý do ôn hòa hơn, đúng thế, nếu là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời gây tổn thương cho người khác như Mặc Họa đã nói. Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng nếu như nàng nói ra một lý do nào đó trái với suy nghĩ của nàng thì giờ ngươi lại mắng nàng là giả nhân giả nghĩa không?” Nam Cung Cẩm nhìn thẳng vào mắt Tu, mỗi câu mỗi chữ như đâm thẳng vào trái tim hắn.
Tu im lặng hồi lâu, cuối cùng chán nản cúi đầu, hắn biết, nếu như tranh luận, hắn tuyệt đối không thắng được Hoàng hậu nương nương, hơn nữa, cũng chỉ rước lấy nhục mà thôi. Nhưng hắn vẫn không phục, hắn nói nhỏ: “Chẳng lẽ Nương Nương cho rằng Mặc Họa đúng sao?”
“Ta chưa từng nói ta cho rằng nàng đúng! Con người đều theo đuổi ham muốn của mình, kiên trì với thứ mình nghĩ nên kiên trì, chuyện này không quan trọng là đúng hay sai, chỉ cần không thẹn với lương tâm mình là đủ. Còn một người ngoài như ngươi, nhiều chuyện mà phán xét xem Mặc Họa và Phong ai sai ai đúng, không bằng đi làm chuyện của mình nên làm còn hơn. Cuộc sống rất đáng quý, vĩnh viễn không nên lãng phí thời gian quý giá của ngươi để xem xem người ta đúng hay sai. Chuyện bàn tán phê bình người khác, không chỉ là lãng phí thời gian cuộc đời người, mà còn khiến tính cách người vặn vẹo.” Nam Cung Cẩm tốt tính mà dạy bảo.
Những lời này, khiến cho Tu nghe xong thật lâu mà vẫn không kịp phản ứng. Hóa ra Hoàng hậu nương nương cãi nhau với mình lâu như thế, không phải chỉ vì nói chuyện cho Mặc Họa, mà là dạy mình không nên quan tâm tới những chuyện của người ngoài, cũng dạy cho mình cách đối nhân xử thế sao?
Trong đầu Tu chợt hiểu ra, cúi đầu nói: “Thuộc hạ rõ rồi, đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo!” Không sai, ngay cả Phong cũng đã hiểu được mà quyết tâm như thế, để khiến cho cô gái mắt cao hơn đầu kia nhận ra bản thân nàng có mắt không trồng, vậy thì người ngoài đứng xem như mình lại ở đây bàn tán về một cô gái, mình còn là đàn ông sao!
Hiểu ra chuyện này khiến hắn lập tức cảm thấy xấu hổ đỏ bừng cả mặt. “Xuống dưới nhận hình phạt đi.” Năm chữ, nhàn nhạt truyền tới từ bên cạnh. Chuyện này ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho thủ hạ của mình khi họ bất kính với mình, nhưng không thể tha thứ khi bọn họ bất kính với nàng. Tu cúi đầu nói: “Rõ!”
“Ngươi phục chưa?” Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi.
“Thuộc hạ phục rồi!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm hài lòng nói rồi mới thu hồi ánh mắt của mình, đi tới xe ngựa. Bách Lý Kinh Hồng nhìn Tu cảnh cáo một chút rồi đi theo nàng.