Tiết Nhiễm Nhiễm đứng sau lưng sư phụ bị chói mắt mở không ra, đợi ánh sáng tan đi nàng liền không khỏi hoảng hốt trước cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Bên trong linh quả là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày như được tỉ mỉ vẽ ra, không cần phấn son thì dung nhan cũng không gì sánh được.
Khâu Hỉ Nhi nhịn không được thở dài nói:
"Thế gian còn có nữ tử xinh đẹp như vậy ư?"
Nhiễm Nhiễm gật đầu tán thành, nàng cũng phát hiện ra dáng dấp của thiếu nữ này cùng với chân dung sư tôn treo ở chính đường Tây sơn có năm phần tương tự. Nói là năm phần là bởi vì nàng cảm thấy vị này đẹp thì đẹp thật, thế nhưng khí chất thoải mái tùy ý thì lại kém hơn sư tôn trong tranh, song chân dung phác họa ra thường không quá giống với thực tế nên nàng tahẳn là Mộc Thanh Ca chuyển thế. Có điều hình như sư phụ ghét sự quê mùa hương dã của Nhiễm Nhiễm nên nàng không có tư cách bình phẩm một cô nương đẹp như vậy.
Thiếu nữ sau khi mặc kỹ áo choàng thì ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, lúc thấy rõ hết những người vây quanh mình vậy mà lại chậm rãi hành lễ:
"Đã lâu không gặp chư vị."
Thanh âm Ôn sư thái lạnh lùng:
"Bị đánh hồn phi phách tán còn có thể mang theo trí nhớ kiếp trước sống lại, thật không đơn giản!"
Thiếu nữ cười đắng chát:
"Lúc trước ta vì tu lầm di hồn thuật – thứ ma đạo cấm kỵ mà tẩu hỏa nhập ma mới mắc nhiều sai lầm, bị chư vị sư tôn giáo huấn một trận cũng phải. Hai mươi năm bám trên cây mỗi thời khắc ta đều sám hối tội lỗi, để đền ơn Tô Dịch Thủy cho cơ hội sống lại, lần này ta nhất định sửa lỗi, đền bù tất cả những sai phạm trước đây."
Lời nói này rất có đạo lý, tối thiểu nhất kiếp trước Mộc Thanh Ca bản tính phách lối chưa từng nói những lời khiêm tốn như vậy, xem ra con khỉ bị vây ở Ngũ Chỉ sơn trải qua nhiều năm cũng đã biết sai.
Nói đi cũng phải nói lại, trước khi Mộc Thanh Ca tu tập di hồn thuật mặc dù trời sinh tùy tiện thoải mái liên tục phạm phải những sai lầm đồi phong bại tục, kỳ thực những thứ đó cũng không phải tội ác tày trời. Khi xưa nàng từng trợ giúp một hoàng tử nhỏ đăng cơ, bây giờ y đường đường là chân long thiên tử cao quý hoàng đế Đại Tề Tô Vực.
Năm đó Mộc Thanh Ca đột nhiên ra tay tương trợ Tô Vực – tiểu thúc của Tô Dịch Thủy lên ngôi kết thúc cuộc chiến tranh giành ngôi báo, lật đổ hoàn toàn danh tiếng nhiếp chính của Bình Thân vương, đặt nền móng vững vàng cho hoàng đế leo lên ngôi vị. Thế nên mặc dù trong giới tu chân Mộc Thanh Ca luôn khiến người nhắc đến phải biến sắc nhưng miếu đường ở nhân gian vẫn còn thờ tượng vàng của Mộc Thanh Ca, mỹ danh "Chiến nương nương" vẫn đang ngày ngày nhận hương hỏa.
Việc này kể cũng phù hợp với bản tính thích sa vào hưởng lạc, vàng bạc không đủ dùng nên đi nịnh bợ quyền quý tình nguyện du nhập phân tranh chốn hồng trần của Mộc Thanh Ca trước nay, thế nhưng thứ chuyện bám víu vào quyền quý lại phạm vào cấm kỵ của giới tu chân, khiến người ta khinh bạc.
Dược lão tiên đã phi thăng từng cảm khái nói, nếu như Mộc Thanh Ca không tham luyến hồng trần, lòng dạ thanh tịnh một chút thì đã sớm có thể kết thành Nguyên Anh phi thăng lên tiên. Tính tình nàng đột nhiên thay đổi đi sai đường lệch hướng đích xác là từ khi vào suối linh âm giới rồi luyện di hồn thuật.
Song, đám người tu chân chống mắt chờ đợi mấy ngày đêm cũng không phải để nhìn thấy việc nàng thay tính đổi nết, con gái nuôi Ôn Hồng Phiến kiêm đại đệ tử của Ôn sư thái lạnh giọng mở miệng hỏi:
"Ngươi nói cải tà quy chính cũng phải cho người khác một lý do để tin, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi núi Tuyệt."
Mộc Thanh Ca nhìn lên gương mặt Ôn Hồng Phiến, có chút xấu hổ nhẹ giọng nói:
"Ta nguyện dùng linh lực chữa vết sẹo trên mặt cho Ôn cô nương, ngày trước ta không nên có lòng đố kỵ rạch trên mặt cô một đường.."
Nghe nàng nói vậy Ôn Hồng Phiến lập tức biến sắc, gắt gao trừng mắt nhìn Mộc Thanh Ca không nói thêm lời nào.
Khai Nguyên chân nhân ngược lại tỏ ra hiền lành giữa đám người, khẽ cười nói:
"Mộc cô nương nếu có lòng hối cải thì không còn chuyện gì tốt hơn. Chúng ta là người tu chân chính đạo vốn lấy việc giúp đỡ người làm phương hướng, nhưng muốn để cho chư vị an tâm tu đạo thì cô nương tốt nhất là nên chọn ra một vị để bái sư học nghệ coi như là giám sát phẩm hạnh của ngươi, chúng ta mới có thể an tâm mà tin tưởng."
Lời này xem như là nỗi lòng của chư đạo. Nghe Khai Nguyên chân nhân nói những người khác đều nhao nhao tán thành, riêng Mộc Thanh Ca cũng nhẹ gật đầu, chậm rãi đáp:
"Nếu là Khai Nguyên chân nhân đề nghị thì ta đương nhiên sẽ tuân theo..."
Nói xong nàng giương mắt đánh giá một lượt, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người nam nhân cao lớn mang mặt nạ gỗ mun. Mặc dù nửa gương mặt hắn đeo mặt nạ nhưng khí chất xuất trần, nếu như trước đây đã từng đặt một hình bóng trong tim thì cho dù một lần sống lại, ắt cũng không thể quên được.
Mộc Thanh Ca trăm mối ngổn ngang nhìn Tô Dịch Thủy, nói khẽ:
"Dịch nhi, là ta không tốt phong ấn dung mạo của con, bây giờ ta xóa bỏ ân oán quá khứ thay con giải đi phong ấn."
Nói rồi nàng nhẹ nâng tay lên làm động tác giải chú, khi làm xong động tác Tô Dịch Thủy cũng không có biến hóa gì. Nhưng ngay lúc Mộc Thanh Ca lộ ra ánh mắt bất an thì mặt nạ gỗ đen đột nhiên kêu lên răng rắc rồi rớt xuống làm hai mảnh, khuôn mặt nam tử dần lộ ra.
Trong mắt hắn như chứa tinh hà, mũi cao thẳng trên gương mặt sắc nét, chỉ khi nhìn vào hắn mới hiểu được cái gì gọi là một chút thâm tình còn hơn cả vạn năm...
Mặc dù ở đây có rất nhiều người từng gặp qua Tô Dịch Thủy nhưng thời gian thắm thoắt hai mươi năm trừ khi tu vi phải xuất thần nhập hóa thì gương mặt mới không để lại chút ít vết hằn thời gian của tạo hóa. Ví như Ôn Hồng Phiến tuổi tác cũng tương đương hắn hiện giờ trên khóe mắt đã để lại ít nếp nhăn, thế nhưng nam nhân vận áo dài hơi cũ này dung nhan đều là vẻ thanh xuân không hề mảy may biến mất.
Thật khiến người ta ghen tị, thậm chí cảm thấy Dung Diện chú cũng không phải vô ích, nói không chừng là có công hiệu lưu giữ tuổi xuân.
Tiết Nhiễm Nhiễm đứng im sau lưng đột nhiên cảm thấy chính mình đang xem một vở kịch vô cùng khó hiểu. Người khác ắt hẳn không biết nhưng chính nàng lại hết sức rõ ràng việc dung mạo của sư phụ Tô Dịch Thủy đã sớm trở lại rồi, chỉ là vì sao hắn lại không nói toạc ra mà còn cùng với Mộc Thanh Ca diễn một vở kịch cảm động hóa giải ân oán? Nàng không khỏi tự hỏi liệu bên trong chuyện này có uẩn khúc gì khác hay không?
Nhiễm Nhiễm dù biết nhưng vẫn cố ngậm chặt miệng không phá vỡ khoảnh khắc đoàn viên của sư phụ với sư tôn, theo nàng quan sát thấy rõ thì một thoáng nhìn thấy dung mạo Tô Dịch Thủy khôi phục, Mộc Thanh Ca giống như thở ra một hơi, biểu tình vừa thư giãn vừa tự tin hơn rất nhiều.
Xem ra nữ ma tôn phong quang vô hạn của kiếp trước sau khi sống lại cũng có một chút tự ti, sợ tuệ căn tổn hao không còn linh lực như cũ.
Những đại năng khác gặp tình hình này thì trong lòng vui mừng, thiên kiếp trăm năm sắp tới cũng có vài vị chưởng môn muốn độ kiếp phi thăng, thế nên dù Mộc Thanh Ca có thật sự cải tà quy chính hay không thì cũng không quan trọng lắm. Điều quan trọng là kẻ mang thể chất ma tu này liệu rằng có thể nguyện ý cản cho bọn họ một kích trí mạng trong lúc thiên kiếp lâm đầu?
Hiện Mộc Thanh Ca có thể giải chú hạ cho Tô Dịch Thủy trước khi chết đã nói lên việc nàng có thể đã khôi phục lại linh lực khi xưa, người tài có thể sử dụng thế này đương nhiên ai nấy đều bắt đầu muốn tranh cướp.
Mộc Thanh Ca nghe bọn họ bàn luận không coi ai ra gì, hoàn toàn đem mình thành con mèo con chó mà tính toán thì cũng không biến sắc, chỉ dùng ngữ khí ôn hòa nói:
"Sau khi ta sống lại thì những chuyện trong quá khứ cũng nên xóa bỏ, nếu chư vị lo lắng ta lại đi theo ma đạo thì ta cũng không ngại gia nhập làm môn hạ của Tô Dịch Thủy, ta tin tưởng phẩm hạnh cùng năng lực của hắn có thể làm cho chư vị yên tâm."
Xem ra Mộc Thanh Ca cảm kích Tô Dịch Thủy trước đây đã hạ thủ lưu tình, đưa một tia hồn phách của nàng nhập vào cây chuyển sinh nên muốn cả đời kết cỏ ngậm vành bái hắn làm sư phụ. Lời vừa nói xong sắc mặt ai nấy đều khẽ biến, quả nhân sâm này làm tiêu tốn cả thời gian và mạng sống của biết bao nhiêu đệ tử, đương không lại để món ngon béo bở dễ dàng rơi vào tay Tô Dịch Thủy hay sao?
Đúng lúc Tô Dịch Thủy mở miệng nói:
"Tây sơn miếu nhỏ, ta vừa mới thu nhận mấy đồ đệ nên cũng không còn sức lực để dạy người khác, ngươi lại từng được xem như là sư phụ của ta, bái ta làm sư phụ chẳng phải sẽ nhiễu loạn môn quy cương thường?"
Mọi người nhất tề thở ra một hơi nhẹ nhõm. Họ Tô ẩn cư ở Tây sơn nhiều năm so với trước đây càng thêm tinh tường mọi việc, hắn cũng thấu tỏ rằng không thể để bản thân dính líu vào vũng nước đục này. Riêng Mộc Thanh Ca lại không ngờ Tô Dịch Thủy sẽ trực tiếp từ chối mình, sắc mặt lập tức biến hóa.
Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn về cây luân hồi, bởi vì linh lực của nó đã bị linh quả hút khô nên từ một cái cây nửa sống nửa chết hiện đã biến thành bộ dạng như than củi, nhìn không ra trước đây đã mọc ra bao nhiêu quả linh.
Nàng lấy lại tinh thần quay đầu nhìn về những đệ tử mới của Tô Dịch Thủy, bốn cái đầu cao thấp không đều chẳng có ai mang chút linh khí, hai nam đồ nhìn xem còn thuận mắt, riêng hai nữ đồ đệ đều là tướng không giữ vững được linh căn. Trong đó còn có nha đầu hơi mũm mĩm, bờ môi tím tái giống như có bệnh tim, một nha đầu khác thì mảnh mai tựa như gió thổi tới liền ngã nhưng sắc mặt hồng hào, bờ môi nhỏ nhắn mang theo vài phần ngây thơ đáng yêu...
Lúc nàng định lên tiếng, Tô Dịch Thủy lại quay đầu nhìn các đệ tử sau lưng hỏi:
"Các ngươi có đói bụng không?"
Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu, nàng đã đói bụng từ lâu, chỉ còn chờ sau khi nhận người thân thì tại bữa tiệc nhận người thân ăn một bữa.
Tô Dịch Thủy bèn gật đầu hướng chư vị ôm quyền nói:
"Các đồ đệ của ta còn chưa đạt Trúc cơ, tuổi nhỏ không chịu được đói.. Vậy nên phải cáo từ cùng các vị, đi trước một bước." – Nói xong liền dẫn đám đệ tử tùy tùng cứng đầu cứng cổ, tay áo nhanh nhẹn hướng đường núi mà đi.
Mộc Thanh Ca trợn mắt, ở phía sau thống khổ kêu một tiếng:
"Dịch nhi!"
Đáng tiếc nghịch đồ vẫn là nghịch đồ, Dịch nhi kia tựa như vẫn không nghe thấy, như cũ xuống núi không quay đầu lại một lần.
Mộc Thanh Ca nắm chặt nắm đấm, mất một lúc mới hít thở sâu khống chế cảm xúc đang phập phồng. Nàng lần nữa mỉm cười nhìn về phía chư vị chưởng môn:
"Nếu Vĩnh Thành Tây sơn đã không chịu nhận ta, Thanh Ca đành phiền chư vị cho ta một cơ hội quay về chính đạo."
Mộc Thanh Ca lướt nhìn các vị chưởng môn, đột nhiên ánh mắt dừng lại bên trên Khai Nguyên chân nhân đang chậm rãi mở ra quạt xếp. Nàng suy nghĩ một chút, mở miệng:
"Khai Nguyên chân nhân là người chư vị tín nhiệm nhất, vậy ta nguyện ý bái Khai Nguyên chân nhân làm sư, thay đổi hoàn toàn trở về chính đạo."
Lời nói xong thì sư tôn của hai đại môn phái còn lại liền cảm thấy không vui. Trong ba đại môn phái thì đệ tử Cửu Hoa là đông đảo nhất, thanh thế to lớn nhất, nếu như ném Mộc Thanh Ca đến Cửu Hoa chẳng phải sẽ càng lộ ra hai môn phái kia nhân khẩu điêu tàn, không có chút thành tích nào hay sao?
Mặc dù mục đích cuối cùng của bọn họ là thoát khỏi tục trần, thế nhưng thời gian trăm năm trước khi phi thăng vẫn phải kiếm ăn trong thế tục, mắt thấy phái Cửu Hoa càng lúc càng cường thịnh đương nhiên hai phái khác sẽ không chịu cam lòng, nhất thời lại cãi lộn một phen.
Mộc Thanh Ca biết rõ Khai Nguyên chân nhân có thể cứng mềm đối phó với hai chưởng môn kia nên căn bản không cần quan tâm ông ta làm thế nào thuyết phục họ. Nàng dõi ánh mắt về phía sườn núi, từ xa có thể trông thấy Tô Dịch Thủy mang theo tùy tùng cùng đệ tử của hắn một đường thong dong.
Hắn..thậm chí không hề ngoảnh đầu.
Mộc Thanh Ca dùng sức cắn môi, rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào, vì sao tất cả mọi thứ đều không giống như nàng suy nghĩ?