Nhóm Mộc Nhiễm Vũ cũng chưa chọn, nàng ta đảo mắt mấy vòng rồi quay đầu hỏi đám đệ tử:
"Các ngươi nói xem, đi cửa nào mới được?"
Đám đệ tử này có thể đề xuất ra ý gì, đương nhiên chỉ có thể nghe lời sư phụ. Mộc Nhiễm Vũ cười cười bất động, cũng không tỏ vẻ vội vàng.
Đúng lúc này hằng hà sa số những vị đạo hữu cũng bắt đầu chọn cửa, hai phía đông tây đều có người vào, chỉ trống cửa phía bắc là chẳng có ai. Đơn giản vì cửa kia tỏa ra khí đen nồng nặc, bên trong thi thoảng cũng truyền đến tiếng quái thú rống giận, thật sự là âm khí bức người.
Tô Dịch Thủy cũng quay đầu hỏi Nhiễm Nhiễm:
"Nếu là ngươi thì sẽ chọn cửa nào?"
Nhiễm Nhiễm chớp mắt nghĩ ngợi, vươn tay chỉ vào cửa lớn hướng bắc:
"Cửa này ạ!"
Tô Dịch Thủy nhướng mày hỏi:
"Vì sao?"
Nhiễm Nhiễm trả lời rất dứt khoát:
"Thần tài Vương Toại Chi nói nếu con đi hướng bắc sẽ phát tài, nghe lời hắn tất không sai."
Tuy lúc ấy vì phát hiện Mộc Nhiễm Vũ mà Vương Toại Chi mới cố ý cao giọng chuyển đề tài, thế nhưng lời mách của Vương thần tài ở phương diện này trước nay vẫn không giả.
Khâu Hỉ Nhi bất lực nhún vai:
"Tiểu sư muội của ta ơi, nếu chúng ta ngỏm củ tỏi thì quan tài cũng là tài, mấy chuyện hệ trọng như phá trận này sao có thể nghe lời của một thương nhân chứ?"
Ai ngờ Tô Dịch Thủy nghe xong lại gật đầu, chỉ về cửa bắc nói:
"Đường này hẳn không có người khác, cũng nhẹ lỗ tai, đi đường này đi..."
Mấy vị đồ đệ còn lại không nghĩ tới lý do của sư phụ càng thêm qua loa, chỉ cầu ít người thanh tịnh nên không khỏi trưng ra vẻ suy sụp. Nhưng lệnh sư phụ không thể cãi, vì thế lác đác mấy người còn lại đều theo Tô Dịch Thủy vào cửa Bắc, ngay cả Mộc Nhiễm Vũ cũng không chút do dự lẽo đẽo theo sau. Người hầu bên người Mộc Nhiễm Vũ có thể chống chọi được với Tô Dịch Thủy nên tạm thời không sợ hắn sẽ trở mặt, so với việc đi cùng đám danh môn chính đạo và Dị Nhân quán không đáng tin thì Mộc Nhiễm Vũ thà chọn lựa tin tưởng Tô Dịch Thủy như tỷ tỷ kiếp trước của nàng còn hơn.
Vì thế hai nhóm người một trước một sau đều chọn vào cửa bắc hung hiểm nhất. Khoảnh khắc bước vào trận, vùng đất ban nãy chư vị đang đứng đột nhiên sụp xuống rồi bùng lên lửa cao ngút trời, xem ra lời Thẩm Khoát nói không sai, nếu chần chừ một khắc thì sẽ phải hãm thân vào trong biển lửa.
Sau khi vào cửa Bắc liền đụng phải một lá chắn, đảo mắt nhìn vào trong cũng không đáng sợ như bên ngoài. Nơi này giống một sơn động âm u ẩm ướt, bên trong leo lét một tia sáng mỏng manh, thế nhưng lúc mọi người đi đến gần luồng ánh sáng lại không khỏi lùi về mấy bước. Thì ra ở phía trước có một bàn cờ đá, đáng nói là ngồi bên bàn chơi cờ lại là một con quái vật khổng lồ, nhìn thế nào cũng không giống nhân loại. Tuy gã có mặt người nhưng thân thể kia lại giống như một con ve chó đã hút máu no căng... Nhiễm Nhiễm mơ hồ đoán ra chủ trận của cánh cửa kết giới mà các nàng xâm nhập chính là bọ chét mặt người trong Ngũ sát.
Nghe nói bọ chét mặt người này là kẻ dùng chú Thất Ác hóa hình sớm nhất, năm đó gã là bạn chí cốt của Thuẫn Thiên, cũng yêu vợ Thuẫn Thiên là Dung Diêu. Sau khi Dung Diêu chọn Thuẫn Thiên thì gã dấn thân vào ma đạo, lạm dụng bùa chú dung hợp với bọ chét chó rồi tẩu hỏa nhập ma, từ đó về sau nửa người nửa bọ, cuối cùng gã thành sát vật bị ma vương lợi dụng hóa thành Ngũ sát trận này.
Người này nghe nói là một tay chơi cờ cừ khôi, đối với Dung Diêu cũng là vì cờ mà sinh tình, loại chấp niệm này cho dù đã hóa thành ma cũng chưa từng thay đổi. Thế nên gã tự tạo ra một bàn cờ trong trận pháp để tự mình mua vui.
"Đang chơi đến sảng khoái thì lại gặp đám đáng ghét các ngươi...Cũng tốt, lâu rồi ta chưa hút máu người, có mấy người các ngươi đến cũng đủ cho ta nhét kẽ răng..."
Bọ chét mặt người nói xong thì cười khặc khặc quái dị, lúc này trong động cũng biến hóa, không khí trở nên đặc sệt khiến người ta thở không nổi.
Đám người vào động đều đã trữ dưỡng khí trong đan điền, tình huống như này y như nhảy xuống nước, cần phải nín thở. Vậy nhưng thứ không khí đặc quánh này lại rất hao tổn chân khí, dưới tình huống vừa nín thở vừa chiến đấu lại rất khó tạo ra kết giới tự thân, đã vậy còn có vô số con bọ chét chó không ngừng đánh tới nên hết thảy chỉ có thể theo bản năng mà vung kiếm làm liều.
Sau khi Cao Thương chặt đứt một con, thứ dịch màu xanh lục trong người nó bắn lên quần áo hắn, thoắt chốc đã ăn mòn cả quần áo Cao Thương khiến hắn thảm thiết kêu lên.
Những người khác cũng đồng dạng, chỉ có một mình Nhiễm Nhiễm là người duy nhất không bị dịch xanh bắn trúng. Nguyên nhân là khi dịch xanh bắn lại thì Tô Dịch Thủy đã dùng một tay ôm nàng bảo vệ kín mít trong lồ.ng ngực, dịch trùng bắn lên lưng hắn, Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn đôi mày rậm nhíu chặt cũng đủ hiểu thứ này gây ra vết bỏng rất đau.
Bạch Bách Sơn không cẩn thận bị một con cắn trúng, cánh tay phải trong nháy mắt đã tê dại, ngay cả kiếm cũng cầm không xong.
Đám bọ chó lại sóng sau xô sóng trước tiến lên, như thủy triều nối liền không dứt, nếu cứ cầm cự như thế thì giết cũng bị bắn trúng dịch trùng mà không giết cũng bị tụi nó cắn đến không xong. Khi ấy thì không cần đám trùng tới hút máu mà chỉ dựa vào mấy thứ dịch này cũng đủ làm thân thể các nàng bị ăn mòn không còn một mảnh.
Thấy cửa bắc thật sự hung hiểm, Mộc Nhiễm Vũ vẫn đang tránh sau hai tên tôi tớ không cảm xúc tức giận đến mắng to:
"Tiết Nhiễm Nhiễm, xem ngươi làm chuyện tốt gì nè, tự nhiên lại chọn vào cửa trận biế.n thái như vậy!"
Tiết Nhiễm Nhiễm thật sự muốn giơ ngón giữa, nàng không lừa vị Mộc tiên sư này vào, chính Mộc Nhiễm Vũ mỏi mắt trông mong lẽo đẽo theo tới, giờ còn muốn oán trách người đời. Nhiễm Nhiễm biết cứ thế này mãi cũng không phải cách, liền hướng về phía gã bọ chét mặt người cao giọng:
"Còn có mấy nước cờ dở cũng không phá được, ta thấy ngươi chơi đến điên rồi!
Lời vừa nói ra thì lập tức hơn ngàn con bọ chó to đột nhiên phát ra âm thanh ồn ào phẫn nộ, chấn động đến tê dại lỗ tai người ta. Sau đó âm thanh đột nhiên im bặt như triều rút, ve mặt người ngẩng đầu giương vuốt, âm khí nặng nề hỏi:
"Nhóc con, ngươi dám nói ta chơi cờ dở?"
Tiết Nhiễm Nhiễm gật đầu chỉ vào Tô Dịch Thủy, đáp:
"Sư phụ ta mới là cao thủ chơi cờ, sao ngươi không tỷ thí với người một chút?"
Ve mặt người khinh miệt ngó Tô Dịch Thủy, cười quái dị:
"Cũng được, lâu rồi ta không chơi cờ với con người, nếu như thắng ta sẽ cho các ngươi qua cửa... Bằng không nếu thua thì ta sẽ hút các ngươi còn trơ mỗi bộ da!"
Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn sư phụ, khẳng định:
"Sư phụ, tiếp theo phải dựa vào người!"
Tô Dịch Thủy lại kỳ quái nhìn nàng, thấp giọng nói:
"Ta biết chơi cờ lúc nào?"
Lúc này đám người còn lại đều tức đến giậm chân, Bạch Bách Sơn gấp không chịu được, nói:
"Là sư phụ chứ ai nữa, cờ nghệ của người thật sự rất giỏi, trước đây luôn tự mình chơi cờ trong phòng!"
Biểu tình Tô Dịch Thủy càng thêm lạ lùng, tuy hắn cũng phát hiện trong thư phòng mình có cờ nhưng không có chút ký ức từng chơi qua.
Nhiễm Nhiễm sụp đổ ngồi xổm xuống, nàng biết rồi, bản lĩnh chơi cờ của Tô Dịch Thủy hẳn là học được từ Mộc Thanh Ca, không biết xui rủi sao mà thời khắc mấu chốt giữ mạng này lại quên đi sạch sẽ. Kết quả hỏi một vòng trừ Tiết Nhiễm Nhiễm thường nhìn trộm sách cờ trong phòng sư phụ, thỉnh thoảng học sư phụ hạ cờ thì không một ai biết chơi.
Lúc này Thẩm Khoát lại mở miệng nói:
"Ta cũng có học sơ sơ, không thì ta đến chơi thử xem thế nào."
Con bọ chét chó khổng lồ lại không đồng ý, gã nhảy một cái lên cao, âm dương quái khí nói:
"Không phải nói tên nhóc mặt trắng này chơi sao, không cho thay người giữa trường thi!"
Trong số những người ở đây thì tên mặt lạnh này là đẹp trai nhất, cuộc đời ve chó mặt người ghét nhất là mấy thằng nhãi lớn lên có tí đẹp trai. Nếu như thằng nhãi này bị hút chỉ còn lớp da, nhất định sẽ rất đẹp!
Nghĩ vậy gã liền giương vuốt hóa ra một bàn cờ thật to, cười khặc khặc nói:
"Chơi cờ bình thường thì không thú vị, chúng ta chơi cờ người đi!"
Nói xong gã bèn cho một con bọ chét nhảy lên bàn cờ.
Khâu Hỉ Nhi cũng không ngốc, vội hét lên:
"Cờ này đi làm sao? Nhiều bọ chét như vậy mà chỉ có mấy người bọn ta, chẳng phải chơi một lát sẽ hết cờ?
Bọ chét mặt người giậm chân rống lên một tiếng làm người ta muốn thủng màng nhĩ:
"Ta mặc kệ, các ngươi tự nghĩ cách đi, ngay cả bản lĩnh này còn không có thì lấy tư cách gì tỉ thí với ta?"
Tô Dịch Thủy đứng cạnh bàn cờ, gương mặt thối của một tên chơi cờ dở. Nhiễm Nhiễm bèn dùng truyền âm nói với hắn:
"Con không biết sư phụ quên cách chơi cờ, nếu không chúng ta chơi ăn gian, con nói với người vị trí. Có điều về quân cờ..."
Trong động cũng không có đá, vậy nên Nhiễm Nhiễm nghĩ một lát thì ném vào một chiếc giày thay thế Tô Dịch Thủy. Ai ra quy định là bắt buộc phải dùng người, dùng đồ vật cũng giống vậy thôi, chỉ cần có quân cờ trên bàn cờ là được.
Ai ngờ chiếc giày vừa rơi lên bàn cờ đã bị thiêu đốt đến không còn chút tro than.
Ve mặt người cười ha ha quái dị:
"Bàn cờ này là do sát khí ngưng tụ mà thành, nếu người không đủ tu vi đi vào sẽ hóa thành tro bụi. Làm sao? Nếu không được thì cứ ngoan ngoãn chịu thua, ta sẽ hút các ngươi đẹp một chút, để dành làm đệm lót giường!"
Đến lúc này Cao Thương bỗng chạy vọt tới:
"Sư phụ để con đi, chúng ta đánh chỗ nào?"
Cao Thương hỏi xong lời này thì Tô Dịch Thủy cũng nhìn về phía nàng. Nhiễm Nhiễm lại không dám đánh ẩu, bàn cờ này quá ác, nếu đại sư huynh bước xuống cũng hóa thành tro thì phải làm sao? Hơn nữa tam sư tỷ nói đúng, số người phe ta có hạn, dù tính cả đám của Mộc Nhiễm Vũ e cũng chống đỡ không lâu, một khi không còn cờ để sử dụng cũng không thể thắng. Trước mắt chỉ có thể kéo dài.
Trước đây Cao Thương từng nhìn sư phụ chơi cờ, ba nước đầu tiên chí ít hắn cũng biết. Vì thế hắn dẫn đầu nhảy xuống bàn cờ, đứng bên trái con bọ.
Vẻ mặt bọ chét mặt người giống như chê bai, vội bổ sung:
"Đời ta thích nhất cờ nhanh, ghét nhất mấy đứa hay câu giờ, nếu mỗi lần hạ cờ mà vượt qua thời gian nửa chén trà nhỏ thì người đứng trên bàn cờ cũng bị sát khí xâm nhập biến thành bọ chét! Đánh rồi không cho đánh lại! Đánh rồi không được quay xe!"
Nói xong liền cười ha ha quái dị.
Tên này quả không phải thứ tốt, gã chờ cho Cao Thương nhảy xuống mới nói ra, khiến Cao Thương vừa nhảy xuống bừa bãi ban nãy cũng trợn tròn mắt. Nói cách khác nếu sư phụ không thể thắng trong mấy chục nước cờ, đến khi không còn con cờ nào để đánh thì những kẻ trước đó nhảy xuống bàn cờ đều biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thời gian nửa chén trà nhỏ không có bao nhiêu, mắt thấy giới hạn cũng sắp tới, Khâu Hỉ Nhi bèn nóng nảy hô lên:
"Sư phụ nhanh đi, con đi tiếp!"
Trong lúc nguy cấp thì kẻ nhát gan nhất như Khâu Hỉ Nhi lại tự ứng cử vị trí số hai, nàng không muốn đại sư huynh biến thành con rệp!
Lúc này Tô Dịch Thủy cũng nghe được giọng Nhiễm Nhiễm truyền qua:
"Nơi giao nhau của đường thứ ba và thứ tư bên trái!"
Tô Dịch Thủy lặp lại y hệt.
Khâu Hỉ Nhi đếm một lát thì cũng nhảy nhanh xuống. Chỉ nghe xung quanh vang lên một loạt tiếng kêu:
"Khâu Hỉ Nhi, ngươi nhảy sai vị trí rồi!"
Thì ra do tình thế cấp bách nên nàng đếm sai hàng, chỉ muốn nhảy tới bên cạnh Cao Thương nên nước cờ này đánh không đúng. Khâu Hỉ Nhi cũng lặng người trước sự ngu ngốc của mình, nước mắt lưng tròng mà nhìn Cao Thương, hắn lại nắm tay nàng trấn an nói:
"Muội không biết chơi cờ nên đi sai cũng bình thường thôi."
Bọ mặt người bị chọc đến cười to:
"Một đám ngu ngốc vô dụng các ngươi cứ chờ biến thành da người đi!"
Trong lúc gã ra lệnh một con bọ chét khác nhảy vào bàn cờ, đột nhiên vang lên một tiếng hát du dương, thì ra là Nhiễm Nhiễm đang bắt đầu ngâm lên một giai điệu đồng dao quen thuộc. Việc này làm người xung quanh chẳng hiểu gì cả, ngay cả Mộc Nhiễm Vũ cũng cười lạnh mỉa mai:
"Tiết Nhiễm Nhiễm, ngươi bị hù đến điên rồi hả, nghĩ rằng ca hát có thể làm nhiễu loạn con ve chó đó chơi cờ sao?"
Nhiễm Nhiễm như không nghe thấy lời ả, càng hát càng lớn. Có lẽ ngay cả sư phụ Tô Dịch Thuỷ cũng không nhớ rõ giai điệu này chính là điệu đồng dao mà nàng nghe được trong hang động bí mật ở Thiên Mạch Sơn, trước đây sở dĩ có thể hàng phục được Chu Tước cũng vì nhờ giai điệu du dương này. Theo lời Thẩm Khoát thì bọ mặt người từng là bạn tốt của Thuẫn Thiên, cũng từng yêu thầm Dung Diêu, vậy nên Nhiễm Nhiễm hết cách chỉ có thể dùng khúc ca này thử một chút xem phản ứng của gã.
Bọ mặt người chuẩn bị hạ cờ thì bỗng ngẩng đầu, gương mặt thoáng chốc trở nên hoảng hốt kích động, nếu không phải nhờ một câu mỉa mai của Mộc Nhiễm Vũ thì suýt chút gã đã bỏ lỡ thời gian. Vậy nên sau khi buông cờ, gã lập tức gấp không chịu được, hỏi:
"Ngươi...sao ngươi biết bài đồng dao này? Mau câm miệng, không được hát nữa!"
Nhiễm Nhiễm không định để ý tới gã, hiện tại gã đang kích động, nàng bèn nhắm ngay vị trí ở giữa, không hề báo trước mà nhảy xuống.
Tô Dịch Thủy không đoán được nàng lại nhảy xuống không chút do dự, lúc vươn tay muốn nắm nàng lại thì đã muộn rồi. Hắn dùng tay đỡ lấy ngực, cảm thấy quả tim như rơi xuống, hệt như muốn ngừng đập. Con nhóc quỷ này rốt cuộc bỏ bùa gì trên người hắn, có thể khiến lồng ngựa hắn sinh ra loại ảo giác như muốn vỡ vụn ra.
Tiếng hát càng lúc càng vang, vẻ mặt bọ mặt người lúc này đã trở nên méo mó, hoảng hốt điên dại giống như đang nhịn xuống cái gì, miễn cưỡng lắm mới đặt xuống thêm một con bọ chét.
Tô Dịch Thủy cũng nhảy xuống bàn cờ đứng bên người Nhiễm Nhiễm. Nàng không lường được hắn cứ vậy cũng nhảy theo, hắn là người chơi cờ, lý nào lại tự mình nhảy xuống làm một quân cờ chứ?
Tô Dịch Thủy truyền âm với nàng:
"Tập trung, đừng ngưng hát."
Nhiễm Nhiễm nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp tục ca, bàn tay lại không nhịn được nắm lấy bàn tay to lớn bên cạnh. Nàng không biết có thể rời khỏi ván cờ sinh mạng này không, nhưng dù là trước khi chết nàng cũng phải cầm chặt tay hắn...
Cánh tay đang bị nắm chần chừ một chút cũng nắm lấy tay nàng, thấy vậy Nhiễm Nhiễm cũng an tâm mà tiếp tục cất lên tiếng hát.
Lúc bọ chét chó lại nóng nảy đặt xuống một con cờ, Bạch Bách Sơn kéo Thẩm Khoát đang đứng bất động:
"Ta từng xuống núi mấy tháng nên tu vi kém hơn các ngươi, nếu như đi xuống đó sợ là không chịu nỗi sát khí. Hay ngươi tiếp đi!"
Cái gọi là lớn nhỏ có thứ tự, kẻ làm đồ đệ như bọn hắn hẳn phải lên dĩa trước, sau đó mới tới lượt sư thúc nhảy, đến cuối khi không còn một ai nữa thì hết thảy đành phải nghe theo ý trời. Có điều hiện giờ Bạch Bách Sơn là kẻ có tu vi thấp nhất, thậm chí không theo kịp cả Khâu Hỉ Nhi, vậy nên hắn mới đùn đẩy cho Thẩm Khoát.
Thẩm Khoát ban đầu hơi sửng sốt, sau đó nghe sư huynh phân phó cũng nhảy xuống theo.
Tiếng hát của Nhiễm Nhiễm vẫn không dừng lại. Bọ chét ban đầu cố nhíu mày nhẫn nại tập trung chơi cờ, ấy vậy mà tiếng hát của con nhóc đó quá giống Dung Diêu, ngay cả tiếng ngân cũng giống y như đúc. Hoảng hốt ngóng về gã lại phảng phất thấy được Dung Diêu của năm xưa, cả người vận áo hồng, cười rộ lên vô cùng xinh đẹp. Tên khốn Thuẫn Thiên một lòng cầu đạo hại nàng hồn phi phách tán, nếu như năm đó nàng chọn gã thì cho dù có thành ma thành yêu gã cũng tuyệt đối không cho phép có kẻ động tới một sợi tóc của nàng!
Càng nghĩ càng giận đến không thể kìm chế, lại trông thấy con nhóc nắm tay nam nhân bên cạnh kia, dòng thời gian xung quanh gã bỗng như quay về lúc khổ đau mất mát, khi đó nàng cũng không quay đầu lại mà nắm lấy tay Thuẫn Thiên rời đi.
Lúc bọ chét muốn hạ cờ thì phát hiện đã quá thời gian quy định mất rồi, nháy mắt tất cả bọ chét trên bàn cờ khổng lồ đều thét lên chói tai một tiếng rồi hóa thành tro biến mất.
Hiện giờ phần lớn người Tây sơn đều đứng trên bàn cờ, ngay cả Bạch Bách Sơn tu vi khiếm khuyết cũng cùng chung số phận, nói cách khác thì bọn họ suýt chút đã rơi vào kết cục diệt môn. Nhưng giờ bọ mặt người đã phạm quy, ván cờ tự thắng, toàn bộ sát khí cuồn cuộn trên bàn cờ cũng dần tan đi khiến người ta cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt đặc quánh dần hóa giải. Khoảnh khắc trước khi trận pháp bị phá, bọ mặt người đột ngột nhảy tới trước mặt Nhiễm Nhiễm, hoảng hốt trừng mắt nói với nàng:
"Ngươi rốt cuộc là ai, sao biết được bài đồng dao của Dung Diêu, chẳng lẽ...ngươi chính là nàng?"
Đang định hỏi lại thì sát khí đã tán loạn, thân thể của gã cũng không thể duy trì được lâu. Lối thoát khổng lồ đã mở, tất cả bọ chét quỷ đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có tiếng k.êu rên đau đớn của ma vật:
"Dung Diêu, sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta vậy..."
Lần nữa bước lên mặt đất nóng bỏng thì Ngũ sát trận đã bị bỏ lại phía sau, Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi, trong lòng cũng tràn ngập muộn phiền. Ban nãy ánh mắt của ma vật trong trận hiện lên nỗi tuyệt vọng vô tận khiến người ta không đành lòng, nếu như có cách khác nàng cũng không muốn hát lên bài hát của người trong lòng gã, gợi lên những ký ức khổ đau của gã. Một chữ tình của nhân thế đúng là có thể khiến người ta đọa quỷ thành ma.
Nhiễm Nhiễm nhịn không được mà nhìn Tô Dịch Thủy. Kết cục về sau của nàng và hắn sẽ thế nào nàng cũng không rõ, hắn không nhớ nàng cũng tốt, nếu vậy lúc nàng hao hết chân khí hắn cũng sẽ thản nhiên mà tiếp nhận chứ không phải như kiếp trước mà dùng nửa cái mạng của hắn để đổi mạng nàng. Thế nhưng không biết sao khi nghĩ vậy thì trong lòng nàng lại hơi buồn bã.
Nhiễm Nhiễm muộn màng phát hiện bàn tay mình từ nãy giờ vẫn nằm trong lòng bàn tay to lớn của Tô Dịch Thủy, đương nhiên ngay cả Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương cũng nắm chặt tay nhau cùng nhảy ra khỏi trận, chỉ là nhìn thế thì tình cảnh càng xấu hổ gấp đôi. Khâu Hỉ Nhi nhanh như chớp buông tay đại sư huynh, không quên ngó sư phụ đang nắm tay Nhiễm Nhiễm. Đây là tình huống gì, chẳng lẽ sư phụ lại bị suối linh nhập thân? Sao lại nắm tay tiểu sư muội?
Nhiễm Nhiễm cũng muốn buông ra như Tô Dịch Thủy lại như không có ý đó, hắn nắm tay kéo nàng lại, lạnh lùng nói:
"Lần sau không được tự ý quyết định như thế nữa, sao không nói tiếng nào đã nhảy xuống rồi? Chẳng lẽ ngươi không biết bàn cờ kia là do sát khí tạo ra, vô cùng hiểm ác? Giờ sao rồi, có chỗ nào bất ổn không?"
Không đợi Nhiễm Nhiễm trả lời, Khâu Hỉ Nhi ở một bên đã nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Rõ ràng là đại sư huynh nhảy trước, đúng ra sư phụ nên quan tâm đại sư huynh!"
Cao Thương ngay thẳng vốn không thấy gian tình mờ ám của sư phụ và Nhiễm Nhiễm, vỗ ngực nói với Tô Dịch Thủy:
"Vì sư phụ con lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ. Không sao đâu, con rất khỏe!"
Mấy lời dở hơi nói ra khiến người ta tức cười, lúc này Tô Dịch Thủy mới buông tay Nhiễm Nhiễm ra, thế nhưng đôi mắt lạnh lùng vẫn còn đặt trên người con nhóc tự ý quyết định. Nhiễm Nhiễm hết cách đành phải thừa dịp các sư huynh đệ hết bình luận tình hình đến hỏi thăm nhau mà nhỏ giọng nói:
"Con sai rồi, có điều sư đệ Nhạc Thắng ở cửa Tây còn chưa ra đâu đấy, không biết hắn sao rồi..."
Mộc Nhiễm Vũ cũng theo ra khỏi trận. Ban nãy lúc Tiết Nhiễm Nhiễm phá trận nàng cũng mờ mịt như người đi trong sương, vì sao Tiết Nhiễm Nhiễm chỉ hát một bài mà mê trận đã được giải? Kiếp trước mỗi lần tu thiền nhập định nàng đều bị tỷ tỷ bỏ lại phía sau, sư phụ thiên vị tỷ tỷ, nếu nàng ta hiểu được thì sẽ không dạy tiếp, chỉ bảo tỷ tỷ dạy lại nàng. Bây giờ nhìn Tiết Nhiễm Nhiễm có thể nhẹ nhàng phá trận, loại cảm giác khó chịu vì không đuổi kịp lại lần nữa trào lên trên cổ họng.
Trước đây nàng vô tình có được ngọc đổi mạng, trong khoảnh khắc đồng quy vu tận liền nhét ngọc có khắc tên hai người vào tay tỷ tỷ. Khi ấy nàng thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nàng ta dần chuyển thành thoải mái, cũng không buông bỏ mà nắm chặt nó trong tay.
Mộc Thanh Ca rõ ràng biết đó là cái gì, vậy mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt không chút để bụng. Mộc Nhiễm Vũ nhớ lần nàng phái người đi tìm hiểu tin tức ở thôn Tuyệt Phong từng nghe nói lúc mới sinh trên tay nàng ta có một vết bớt giống hình chữ "Nhiễm", vậy nên vợ chồng thợ mộc mới đặt cái tên đó cho nàng ta. Giờ ngẫm lại có lẽ vết bớt đó chính là dấu vết của ngọc đổi mạng để lại, đó cũng là chứng cứ rõ ràng cho việc kẻ làm muội muội như nàng lại trăm phương nghìn kế đánh cắp tu vi và vận may của tỷ tỷ mình.
Thế nhưng cô gái nhỏ sống lại vô cùng thoải mái, hoàn toàn không để bụng thiên phú và tu vi của mình đã bị người ta trộm đi, cũng dễ như trở bàn tay lấy được trái tim của người mình từng yêu thích. Toàn bộ tài sản bị cướp hết mà người ta còn lạc quan vui vẻ thế này khiến tên trộm Mộc Nhiễm Vũ không hề có cảm giác vui sướng khi trộm được, càng tăng thêm sự buồn nản tự ti, bởi nàng rốt cuộc ý thức được bất luận là Mộc Thanh Ca diễm lệ hay Tiết Nhiễm Nhiễm cũng đều vượt quá tầm tay nàng, không đuổi theo kịp...