Ngụy Củ và Đồ Cửu Diên cư nhiên lại không có bóng!
Hai người kia hình như cũng chú ý đến ánh mắt của Nhiễm Nhiễm, chậm rãi cúi đầu nhìn chính mình dưới sân, sau đó liền lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hai kẻ này rõ ràng chính là đồ giả được sao chép từ rắn lớn chín đầu!
Đúng lúc này Tô Dịch Thủy khẽ vung tay, hổ trắng cũng như cảm nhận được ý giết chóc của hắn liền phát ra tiếng gầm rống giận đánh về phía chúng, mà chúng cũng bắt đầu ra tay nghênh chiến. Hàng nhái như kế thừa toàn bộ công lực của chính chủ, thậm chí còn có dấu hiệu trò giỏi hơn thầy, nếu là hổ trắng trước kia sợ cũng không phải là đối thủ của chúng. Thế nhưng bây giờ hổ ta đã được Nhiễm Nhiễm cho ăn tiên đan, linh khí tăng vọt, con hổ vốn thích phiêu diêu tự tại ở khắp cùng núi Tây sơn, bị nhốt nhiều ngày trong quán trọ khiến tinh lực không thể phóng thích, dã tính bị đè nén đến sắp bùng cháy. Lúc này nó giống như mèo lớn tìm được chuột, lập tức tìm được hứng thú chơi đùa, chỉ trong vài hiệp, trên người hai kẻ giả mạo kia liền bị cào đến vết thương chồng chất.
Có điều hai kẻ này giống như không biết đau, dù trên đùi đã bị cào đến lộ ra xương trắng nhưng vẫn liên tiếp tấn công không hề chùn lại. Mắt thấy không thể vào được quán trọ, cả hai bèn nhìn nhau, Đồ Cửu Diên đột nhiên ném vào phòng trong hai cái bình sứ nhỏ. Nhiễm Nhiễm đã sớm phòng bị, thấy thế bèn dùng cái gối mềm bọc lấy một cái, cái còn lại cũng được Tô Dịch Thủy nhanh chóng tiếp nhận dùng linh lực hoàn toàn bao bọc lại bên trong.
Đồ Cửu Diên trợn trắng mắt, âm trầm nói:
"Trở về đi, chuyện ở đây không liên quan tới các ngươi..."
Nói chưa dứt lời, một cánh tay của Đồ Cửu Diên đã bị Bạch Hổ xé xuống. Trong nháy mắt, cả người ả giống như bị đoạt mất hồn phách, ngã xụi lơ trên đất không động đậy, làn da xám trắng như người chết. Ngụy Củ giả cũng nhanh chóng xoay người chạy vội đi, đợi bọn họ đuổi ra khỏi quán trọ thì gã đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng.
Tô Dịch Thủy giở gối lấy hai bình sứ ngọc ra, cái bình kia mỏng đến mức nếu như vừa rồi Nhiễm Nhiễm không kịp đề phòng dùng gối tiếp được thì chỉ sợ vừa rơi xuống đất đã vỡ. Nhìn xuyên qua thành bình có thể thấy tựa hồ có thứ gì mấp máy bên trong, Tô Dịch Thủy nhìn kỹ, chậm rãi nói:
"Cũng không phải thứ gì nguy hiểm tới tính mạng, chính là cổ trùng khiến người ta hôn mê."
Sau khi quán trọ bị Tô Dịch Thủy bao thì liền giăng kết giới, ngay cả tiểu nhị khách điếm cũng vào không được. Hôm nay họ lề mề không ra, đám Phạn Thiên giáo kìm nén không được bèn thừa dịp Ngụy Củ ra cửa phái hai kẻ giả mạo lẫn vào trong quán, lợi dụng lúc người ta còn chưa kịp đề phòng ném cổ trùng trong bình sứ vào.
Tiết Nhiễm Nhiễm vốn cho rằng bình sứ kia sẽ là độc rắn, không ngờ chẳng qua cũng chỉ là trùng độc làm người ta hôn mê. Phạn Thiên giáo vô cùng âm hiểm này đối với Tây sơn có vẻ dịu dàng ngoài ý muốn, khó trách trước đây Ngụy Củ luôn thử thăm dò Tây sơn họ trước đây có liên quan gì tới chúng không, nếu không sao chúng lại ưu ái Tây sơn như vậy?
Việc Phạn Thiên giáo muốn bắt sống người Tây sơn, trong lòng bọn họ cơ hồ vẫn chưa giải thích được.
Ôn Thuần Tuệ cũng hơi giật mình, hỏi:
"Ngụy Củ kia có phải đã chết rồi không?"
Nàng còn nhớ rõ lời cảnh báo của Vương Toại Chi lúc sáng sớm, mà sau khi Ngụy Củ đi khỏi một lúc thì kẻ giả mạo cũng tới nơi khiến ai nấy không khỏi cảm thấy gã đã lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng nói chuyện, chỉ thấy Ngụy Củ kia vậy mà đã trở về.
Cao Thương nhịn không được mắng ra tiếng:
"Con mẹ nó còn chưa chịu yên? Sao lại tới nữa? Có để người ta ăn cơm trưa không vậy?"
Hổ trắng cũng gầm lên một tiếng hung hăng nhào tới Ngụy Củ.
Ngụy Củ cuống cuồng chống đỡ, cao giọng mắng to:
"Con súc sinh này bị gì vậy, sao đột nhiên cắn người ta?"
Vừa nói xong gã liền phát hiện thi thể Đồ Cửu Diên bị cắn xé, không khỏi trừng mắt sửng sốt, kết quả bị hổ trắng cắn vào cánh tay đau đến rên lên. Nhiễm Nhiễm phát hiện gã không vô cảm như những phân thân của mãng xà, vội vàng kêu hổ trắng dừng lại, sau đó nhìn về phía Ngụy Củ. Lúc này Ngụy Củ cũng không quan tâm đến máu tươi đầm đìa trên người mình, chỉ nhìn về thi thể Đồ Cửu Diên, âm trầm nói:
"Ai đã giết nàng?"
Đã qua giữa trưa, không thể dùng cách xem bóng để phân biệt, Nhiễm Nhiễm chỉ kể đơn giản sự việc vừa phát sinh, nói:
"Nàng ta không phải là Đồ Cửu Diên mà là đồ giả do độc rắn chế tạo. Ngươi vừa mới đi đâu về?"
Ngụy Củ nhíu mày:
"Mới lên trấn một lúc, thị trấn này quá hẻo lánh nên chẳng có mấy cửa hàng. Ta định ăn cơm ở bên ngoài, thế nhưng đồ ăn trong quán sơ sài khiến người ta chẳng muốn ăn, thế nên ta mới về."
Gã ngồi xổm xuống ngưng thần nhìn Đồ Cửu Diên, nữ nhân làm bạn với gã trong năm tháng đằng đẵng giờ trở nên trắng bệch như tro tàn, hai mắt vô hồn mở to. Núi Xích Diễm bị trộn lẫn những kẻ giả mạo, vậy nên Đồ Cửu Diên này bị thế thân cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, Đồ Cửu Diên thật hiện giờ có lẽ đã sớm bị hại chết. Nghĩ vậy Ngụy Củ đột nhiên dâng lên một trận phiền lòng, rảo bước định đi vào quán trọ.
Nhiễm Nhiễm cản lại gã, khách khí nói:
"Giờ đã qua giữa trưa nên không có cách chứng minh ngươi là thật giả, vậy nên ngươi không được vào, đợi đến giờ Tý rồi nói tiếp. Ngụy tôn thượng cứ đi dạo bên ngoài, nửa đêm hẵng trở lại."
Tô Dịch Thủy vung tay, kết giới của quán trọ liền bắn Ngụy Củ ra ngoài. Cú bắn này mạnh đến mức khiến túi tiền bên hông của Ngụy Củ cũng văng ra, không nghiêng không lệch va phải lồng ngực Vương Toại Chi khiến Khâu Hỉ Nhi nhìn đến choáng váng:
"Hôm nay Vương sư thúc quả nhiên có tài vận, không ra khỏi cửa cũng có thể kiếm tiền, bái phục!"
Ngụy Củ bị bắn ra đứng không vững ngã ngồi xuống đất, chỉ thấy dinh dính dưới thân, cúi đầu nhìn mới thấy ra là bị quăng ngã ngồi lên một bãi phân chó, ngay cả bàn tay cũng lóng lánh ánh vàng! Ngụy Củ tức đến nhảy lên chửi ầm Tô Dịch Thủy thiếu đạo đức, lại quậy tưng lên muốn vào trong thay quần áo tắm rửa, chỉ tiếc cửa lớn quán trọ vẫn đóng chặt, chưa tới giờ thì gã cũng đừng mơ mà vào.
Ngụy Củ chợt nhớ đến lời của tên thầy bà Vương Toại Chi kia nói "nếu các hạ ra khỏi quán trọ hôm nay thì sợ sẽ gặp phải phiền phức lớn", giờ lời kia nói quả nhiên đã ứng nghiệm, quá là tà môn.
Sau quá ngọ trời đổ một trận mưa tầm tã, Ngụy Củ cởi áo khoác ném bên đường, vừa đi hai bước đã bị nước mưa xối một trận, tuy đã chật vật dùng lá chắn tránh mưa nhưng quần áo vẫn ướt đẫm, rủi ro xem như đã gõ cửa nhà. Gã đứng dưới mái hiên, sắc mặt tối tăm nhìn tháp đen Không sơn ở xa tít, trong lòng nhất thời lại dâng lên suy nghĩ chẳng lẽ thuộc hạ trung thành Đồ Cửu Diên của mình đã chết thật rồi ư?
Đến giờ Tý, cuối cùng dưới ánh đèn khảo nghiệm được bản thân. Lúc Ngụy Củ vào được quán trọ thì trên người chỉ còn sót lại bộ áo trong, đầu tóc thì ướt nhẹp rối bù, một thế hệ ma đầu đẹp đẽ mê hoặc cũng hao tổn lớn, sát khí nóng hổi đầy người quả thật có thể giết tiên.
Bữa cơm sáng hôm sau Khâu Hỉ Nhi nhịn không được hỏi Vương sư thúc hôm nay có đường sống không, Vương Toại Chi lại nhíu mày, tiếc nuối lắc đầu bảo:
"Hôm qua dùng nhiều sức quá nên giờ đau cả đầu, hai mắt chỉ toàn một màu đen. Có lẽ mọi người phải thử vận may thôi."
Tiết Nhiễm Nhiễm gật đầu đau lòng nhìn đồ đệ, nói:
"Hôm nay ngươi cứ ở đây ngủ một giấc thật nẩy, ta luyện đan điều dưỡng tinh thần cho ngươi."
Việc hai kẻ giả mạo tìm đến cửa hôm qua đã nói lên hành tung của họ đã bại lộ nên cũng không cần giấu giếm, hôm nay chính là thời điểm tốt nhất để xông thẳng vào sơn môn. Vậy nên sau bữa sáng thì chỉ có hai kẻ yếu nhất là Vương Toại Chi và Khâu Hỉ Nhi ở lại trông nhà, kết giới ở quán trọ vẫn còn, để họ tránh bên trong có lẽ không sao.
Những người còn lại bao gồm cả Ngụy Củ và Ôn Thuần Tuệ đều cùng nhau lên đường đi Không Sơn. Những lời cảnh báo mà Vương Toại Chi nói hôm qua đều đã được chứng thực, lúc tới gần Không sơn, chỉ phát hiện cây cối ven đường đều bị bao phủ bởi một lớp bùn đen, giống như thứ rơi xuống lân cận ngọn núi này đêm qua chính là một trận mưa bùn đen kịt.
Nhiễm Nhiễm thậm chí phát hiện mớ bùn lầy màu đen đó tựa hồ còn phát ra vị chua nồng nặc, khiến rất nhiều những cây cối nhỏ bị ăn mòn mất, ven đường có nhiều người bị bỏng, ngã vào bùn đen thì đau đớn không ngừng kêu la.
Nhiễm Nhiễm vội dùng linh lực dọn sạch một khối bùn, đưa người bị thương đến một chỗ đất trống. Nghe bọn họ nói hôm qua trời mưa vẫn còn bình thường, ai ngờ đến đêm thì chuyển sang mưa đen động vào là đau buốt, ban đầu họ còn tránh né vào hang núi, sau thì bùn đen lại bắt đầu chảy ngược khiến họ không thể chạy ra.
Trên bầu trời Không sơn sấm sét không ngừng, tuy mưa đã ngớt nhưng sấm chớp lại vang lên từng trận. Thấy tình hình như thế, ngay cả sắc mặt Ôn Thuần Tuệ cũng thay đổi, nàng dốc lòng tu đạo vài chục năm cũng từng kinh qua không ít hiện tượng, cảnh này nhìn thế nào cũng giống cảnh trời phạt mà sư phụ nàng từng kể qua. Nghe nói nếu có người dám xáo trộn âm dương trong trời đất, làm việc điên đảo càn khôn thì thần sẽ tức giận giáng hình phạt mưa đen đầy trời, kế đó là lôi đình vạn kiếp. Khi ấy trong phạm vi trăm dặm không có chỗ tránh né, những thôn xóm quanh Không sơn đều sẽ bị ảnh hưởng.
"Sao...sao lại xuất hiện dấu hiệu thế này?" – Nhiễm Nhiễm nhìn tòa tháp đen càng lúc càng to ra, lẩm bẩm nói – "Có lẽ là tòa tháp đen không nên xuất hiện kia đã đưa tới thiên kiếp..."
Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên sấm chớp tập trung phần lớn ở đỉnh tháp, tựa hồ muốn đánh nát tháp đen. Vậy nhưng giống như có thứ gì bao phủ trên bầu trời Không sơn khiến mưa đen và sấm chớp đều bị cản lại, sau đó rơi rụng lả tả bốn phía. Bọn họ một mạch cưỡi gió lao nhanh, càng tới gần Không sơn thì tiếng sấm càng thêm dồn dập, muốn đến gần thêm chút cũng thật gian nan.
Nhiễm Nhiễm nhìn về phía sấm chớp liên hồi, mơ hồ trông thấy có vài bóng người đang đứng giữa không trung cũng nhìn về hướng đó, một kẻ đột nhiên quay đầu liếc họ một cái, Nhiễm Nhiễm lập tức nhận ra kẻ đó chính là Dược tiên!
Lần gần nhất trông thấy hắn là tiết Thất Tịch, lúc đó hắn vận bố y như bá tánh bình thường đứng ở thềm đá cạnh sông, phảng phất như một thư sinh tuấn tú đang thương tiếc người vợ quá cố của mình. Bây giờ tiên Dược đứng đây, tiên phục đỏ thẫm, giữa mày điểm chu sa, mày mắt lộ ánh sáng nhàn nhạt, một phong thái tiên nhân khiến người ta không thể không nhớ tới hắn và em trai đã cách biệt một trời, hiện đã được liệt vào hàng tiên ban.
Thấy được đám người Tây sơn, tiên Dược tách khỏi đồng bạn, nhanh nhẹn đứng trước mặt họ nói:
"Các người cũng tới rồi."
Nhiễm Nhiễm chắp tay:
"Xin hỏi tiên nhân Không sơn này đã xảy ra chuyện gì, sao lại dẫn đến trời phạt?"
Trên mặt lão tiên Dược cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, thấp giọng nói:
"Các ngươi biết tháp đen trên núi xây từ gì không?"
Ngụy Củ nhíu mày:
"Không phải là đá đen à?"
Tiên Dược lắc đầu cười khổ:
"Nếu là đá thì sao có thể khiến trời phạt? Những thứ cháy đen đó đều là... những xương cốt của những đại năng đã độ kiếp phi thăng..."
Bất luận có phi thăng thành công hay không thì thân thể đều sẽ bị bỏ lại trong thiên kiếp, thân thể của họ đều là kim cương bất hoại, vậy nên hài cốt cũng vô cùng cứng rắn. Khó trách Phạn Thiên giáo trăm phương ngàn kế muốn thay đổi tất cả chưởng sự của ba môn phái, chỉ có hoàn toàn khống chế được họ mới có thể không chút kiêng nể đào những ngôi mộ nghìn năm lấy hài cốt của những đại năng trong môn. Có thể xây dựng nên tòa tháp cao như thế, lại không chỉ một tòa, nói cách khác chúng đã đi thu nhặt thậm chí từ những ngọn núi vô danh khác.
Tô Dịch Thủy đột nhiên mở miệng nói:
"Phạn Thiên giáo muốn xây tháp Nghịch Thiên?"
Tiên Dược nghiêm nghị gật đầu, Nhiễm Nhiễm thì trừng to mắt, không biết công dụng của tháp này ra sao. Thế nhưng Ngụy Củ nghe vậy thì cực kỳ khiếp sợ, híp mắt nói:
"Tục ngữ nói thần tiên khó mua thuốc hối hận, có một số việc khi xảy ra thì không bao giờ thay đổi được, cách duy nhất là nghịch thiên. Nghe nói tháp Nghịch Thiên có thể khiến cho thời gian chảy ngược, thay đổi những việc đã phát sinh, như vậy thuốc hối hận thật sự có..."
Tất cả mọi người bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Nhiễm không ngờ được Phạn Thiên giáo kia lại có thể làm chuyện trái đạo trời cỡ này. Trước đây nàng chỉ cãi lại ý trời sửa mệnh của hoàng đế chốn nhân gian mà suýt chút đã rơi vào kết cục hồn phi phách tán, giờ Phạn Thiên giáo càng cả gan làm loạn định thay đổi chuyện đã rồi, lần nữa quay ngược lại quá khứ. Cũng không biết đám ma giáo này muốn thay đổi chuyện hối tiếc gì đây.
Xây dựng tà tháp cỡ này đương nhiên trời xanh sẽ không dung, một khi tháp cao xây xong thì sẽ thông trời đất, sợ không chỉ riêng Nhân giới xảy ra biến hóa lớn mà cả Thiên giới cũng sẽ có thay đổi bất ngờ. Khó trách thiên quân phái vài vị tiên đến xem xét, nhất định phải tận mắt trông thấy tháp Nghịch Thiên bị phá hủy mới thôi.
Lúc này trên bầy trời hiện ra một vệt sáng, một tia sét từ không trung uốn lượn giáng xuống như ánh kiếm bổ một cái về phía tháp đen, sau đó lại bị một màn lá chắn phát sáng ngoài Không sơn cản lại. Sau tia sét này thì khung cảnh y hệt có nước rơi vào chảo dầu sôi, vô số sấm chớp chém thẳng xuống như nối liền trời và đất. Tiết Nhiễm Nhiễm bị cảnh tượng như tận thế này làm cho sợ ngây người, ngay cả mấy vị tiên nhân cũng nín thin không nói. Xem ra họ tuy là tiên nhân nhưng chỉ là tiểu tiên phi thăng chưa lâu, vậy nên cảnh tượng hoành tráng bậc này cũng không thường thấy.
Sấm sét lần lượt đánh vào lá chắn, tạo ra trên đó một tầng lôi quang. Chỉ là không biết nó đã hình thành từ lúc nào, tuy bị đánh đến rung rinh nhưng rốt cuộc vẫn có thể chịu đựng được mà không vỡ. Qua nửa canh giờ, sấm sét dần thưa thớt, lá chắn ánh sáng dao động một lúc rồi ổn định lại như ban đầu.
Tiết Nhiễm Nhiễm và Ngụy Củ nhìn đến trợn mắt há mồm, mấy tiên nhân đi cùng tiên Dược cũng hít hà một hơi. Không ngờ vạn kiếp trời phạt cũng không thể phá màn hào quang này, lần này được sai xuống trần làm việc, bọn họ cũng hết đường xoay sở, vô kế khả thi.
Tô Dịch Thủy vẫn luôn chăm chú nhìn sấm sét giáng xuống Không sơn, lúc này giống như phát hiện ra gì, bèn nói:
"Để ta tới đó thử xem..."
Nói xong, thừa lúc sấm sét còn chưa kịp giáng xuống hắn liền phi thân đến chân núi Không sơn, móc trong áo ra một cây châm bạc rồi ngẩng đầu nhìn về sấm chớp. Ban nãy hắn thấy rõ mỗi khi chịu một đợt trời phạt thì lớp lá chắn sẽ chịu suy yếu trong nháy mắt, sau đó nó sẽ tiếp tục tăng cường chịu đợt sấm sét tiếp theo, vậy nên hắn muốn phối hợp với thiên kiếp tìm ra nhược điểm này. Chỉ là muốn làm vậy thì hắn cũng phải hòa mình vào giữa cơn sấm, vô cùng hung hiểm.
Tiết Nhiễm Nhiễm nhìn hắn nhanh nhẹn né những tia sét, trong lòng chỉ cảm thấy khiếp vía hãi hùng. Nàng xoay người cưỡi lên hổ trắng bay vào trận địa bên trong, lại dùng gậy cơ quan giúp Tô Dịch Thủy chuyển hướng tia chớp. Tô Dịch Thủy lạnh mắt hô với Nhiễm Nhiễm:
"Ai cần ngươi giúp, mau cút ra!"
Những tháp xương cốt cháy đen kia đều là vì lĩnh qua uy lực của thiên phạt, thứ này sợ là ngay cả người đã vào tiên ban cũng chịu không nổi, nếu Tiết Nhiễm Nhiễm cứ xông loạn vào như thế, nhỡ bị bổ trúng thì chỉ sợ sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Tiết Nhiễm Nhiễm lại gấp gáp nói:
"Đừng lải nhải phí thời gian nữa, nhanh lên!"
Tô Dịch Thủy lại hung dữ nhìn nàng, nhưng cũng biết nàng nói có lý. Hiện giờ nàng đặt mình giữa thiên phạt, cho dù muốn ra cũng ra không kịp nữa. Nghĩ vậy hắn bèn lấy châm bạc liên tục phóng lên lớp chắn sau những đợt sét vừa giáng xuống, thân thể cũng không ngừng dịch chuyển thử ném ở khắp mọi nơi bên trên.
Quả nhiên giống như Tô Dịch Thủy phỏng đoán, lớp lá chắn vô hình này không phải không gì phá nổi, lúc nó đương mạnh thì châm bạc sẽ hóa thành khói nhẹ, lúc nó yếu thì châm sẽ biến thành bột phấn. Sau khi thử một lúc thì Tô Dịch Thủy dừng lại, tay phải không ngừng ném từng cây châm bạc vào một điểm, lúc này tia chớp thiên phạt cũng bị lực châm hấp dẫn mà đập vào cùng hướng, một bên giảm một bên tăng khiến màn chắn này bắt đầu sứt mẻ.
Tiên dược vẫn luôn ở ngoài trận theo dõi hai mắt sáng ngời:
"Kế hay, vạn quân sấm sét tuy mạnh nhưng phân ra công kích, châm bạc tuy trông thì yếu nhưng vì hội tụ được linh lực ở một điểm nên lại thành mạnh mẽ."
Hắn đã nhìn ra hành động kỳ lạ của Tô Dịch Thủy, mỗi cây châm bạc cứ đều đều liên lục đâm vào một chỗ. Lá chắn còn chưa kịp khôi phục vì cây châm này thì đã bị đánh bởi cây tiếp theo, lực cũ chưa đi lại chịu thêm lực mới, màn hào quang chịu tổn thương nhỏ dần thành lớn nên mới bị đánh bại.
Châm bạc trong tay Tô Dịch Thủy ít dần, mà những tia chớp đánh xuống thì ngày càng nhiều thêm, lớp lá chắn vô hình càng thêm sứt mẻ, cuối cùng sau một chuỗi sấm chớp giáng xuống thì bị xé rách thành một cái khe. Chốc lát, Tô Dịch Thủy, Tiết Nhiễm Nhiễm và hổ trắng Canh Kim nhoáng cái chui vào, sau đó màn hào quang lại khôi phục, hoàn toàn không nhìn thấy vết nứt.
Mấy tiên nhân vận trường bào giữa không trung lo lắng hỏi tiên dược:
"Vào trong chỉ có hai kẻ phàm trần và một con súc sinh, chỉ sợ không làm được việc gì."
Ngụy Củ vẫn luôn đứng ngoài xem náo nhiệt, nghe mấy tiên nhân nói thế, gã không khỏi hừ lạnh một tiếng cười khinh:
"Chư vị dù có tiên cốt bất tử nhưng vẫn sợ sét đánh trúng người, không dám đặt mình vào nguy hiểm, vậy nên vào trong chỉ có người phàm chứ chẳng có thần tiên..."
Nghe lời châm biếm của gã, tiên dược chỉ cười khổ. Thăng tiên không dễ, người từng trải đều biết thiên kiếp đáng sợ, huống gì lại là trời phạt có thể hủy diệt tiên thân? Cho nên ban nãy mấy vị tiên nhân trân trọng tên tuổi của mình mới không dễ dàng hiệp trợ.
Ngụy Củ nói lời thật nên tiên Dược cũng không bực bội lắm, chỉ có một tiên nhân tóc bạc không thể chịu được lời này bèn hừ lạnh, lắc phất trần trong tay khiến Ngụy Củ bay lên không trung vài vòng rồi ngã vào bãi bùn đen. Lúc Ngụy Củ muốn đứng dậy lại cảm thấy thân thể giống như bị cối đá xay nghiền, làm cách nào cũng không ra được, ngẩng đầu vài lần cũng đều lại bị ấn vào bên trong đó.
Ma tu Ngụy Củ tuy có thể đại chiến với Tô Dịch Thủy trăm hiệp nhưng đứng trước tiên nhân đã phi thăng chân chính thì cũng giống như con kiến, chỉ cần động ngón tay là có thể chết người. Gã vô cùng chật vật, đặc biệt là mặt và cổ bị bùn ăn mòn đến kêu thảm một tiếng, đợi họ ngừng tay gã bèn căm giận đứng dậy nhìn những kẻ cao cao tại thượng lơ lửng giữa không trung mà nghiến răng ken két.
Khó trách ai nấy cũng đều muốn thành tiên, loại cảm giác đứng trên chúng sinh này so với làm hoàng đế còn kích thích hơn nữa. Một ngày nào đó gã cũng muốn đứng trên đám mây, đem những kẻ từng vũ nhục gã nghiền thành tro bụi, mặc kệ là người hay tiên!
Bỏ qua việc Ngụy Củ thề thốt thế nào, hai kẻ một mạch cưỡi hổ trắng vào Không sơn rất nhanh đã tới sườn núi, khi Tô Dịch Thủy còn trẻ từng tới Không sơn làm khách nên đối với địa hình ở đây hắn kỳ thực rất quen thuộc. Khoảnh khắc bọn họ xâm nhập vào trong, Phạn Thiên giáo chúng ở Không sơn tựa hồ cảm nhận được, khắp nơi đều sôi nổi tìm kiếm.
Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm trốn trong một cái động trên vách đá, chợt nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:
"Ban nãy lá chắn hình như có chấn động, tìm kiếm cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để ai vào!"
Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy nhìn nhau, bọn họ nghe ra giọng nói này chính là Mộc Nhiễm Vũ. Không ngờ Mộc Nhiễm Vũ cũng tới Không sơn, nàng ta ở Phạn Thiên giáo như cá gặp nước, không biết có ai đã hứa cho nàng ta chỗ tốt gì. Có điều nếu nàng ta cũng ở đây thì sự việc kế tiếp cũng dễ tính.
Lúc Tô Dịch Thủy nhìn thoáng qua Tiết Nhiễm Nhiễm cũng lập tức ngầm hiểu. Em gái kiếp trước này tuy lòng dạ độc ác nhưng nếu có thể bắt lấy, lại dán lên một lá bùa nói thật thì nhất định biết gì nói đó, chắc chắn sẽ khai ra rất nhiều tình tiết quan trọng.