Thanh Lư chăm chỉ học thuộc kiếm phổ, hai ngày sau, đoàn người bọn họ đến Đại Long Đình.
Thế gian có rất nhiều nơi phàm nhân không muốn đặt chân đến, bởi vì trên đời có tiên, có ma, rất nhiều nơi, đối với phàm nhân mà nói, đều tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng đối với người tu tiên thì khác, nơi nguy hiểm đó, lại thường tồn tại yêu thú kỳ dị, hoặc là kỳ hoa dị thảo hiệu dụng thần kỳ, hoặc là thiên tài địa bảo hỗ trợ tu hành, cho nên bọn họ sẵn lòng chấp nhận rủi ro để đi đến những nơi như vậy.
Vạn Quỷ Uyên mà Lâm Sơ từng đến thuở thiếu niên chính là một trong số đó.
Nhưng còn có những nơi, đã cổ quái và nguy hiểm thì chớ, còn không có kỳ trân dị bảo tương ứng gì, không chỉ phàm nhân, mà ngay cả người tu tiên cũng rất ít khi đặt chân đến.
Đại Long Đình chính là một nơi như vậy.
Trong phạm vi vài trăm dặm, hết thảy đều hoang tàn vắng vẻ, vốn không có ai sống ở đây cả —— chưa kể địa danh này đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, chẳng qua Kiếm Các có rất nhiều điển tịch cổ xưa mới có thể tìm được nó.
Cuối cùng cũng tới nơi, đập vào mắt đoàn người là Đại Long Đình được vây quanh bởi những ngọn núi trùng điệp không dứt, chính giữa là một hồ nước sâu.
Nhưng có một điều khác thường là, tất cả những ngọn núi hùng vĩ cao lớn xung quanh đó đều là một màu đen tuyền, không có một cọng cây ngọn cỏ.
Mà hồ lớn sâu hơn trăm trượng ở trung tâm ấy, đã hoàn toàn khô cạn, liếc mắt một cái vọng xuống, tựa như vực sâu vạn trượng vậy.
Hồ này còn có một cái tên, “Tiềm Long Chi Uyên”.
Lâm Sơ mang theo Linh Tố đi dọc bên hồ.
Đáy hồ có thứ gì đó.
Tại một độ sâu không ước lượng được, có một khối hài cốt uốn lượn đang vắt ngang dưới đó.
Hạc trưởng lão vuốt râu nói: “Đây là…… rồng à?”
Rồng, quả thật cũng khá giống.
Chỉ thấy khối bạch cốt này dài tới mấy chục trượng, to đến mức cả chục người ôm không hết, hình dạng giống như xương rắn, uốn lượn ở dưới đáy hồ, lại bởi vì thời gian ăn mòn nên có màu xám trắng, còn phiếm một chút ánh sáng kim thạch.
Nếu chỉ có vậy, thì có thể cho rằng đây là giao, nhưng nhìn nhánh sừng ở đầu nó giống như cành cây kia, bọn họ đành không thể không hoài nghi đây chính là chân long dị thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Lại liên tưởng đến địa danh nơi này – “Đại Long Đình”……
Thật sự là có chút ý nghĩa.
Để tìm được vị trí của “Đại Long Đình”, Lâm Sơ phải lật xem không ít sách cổ, trong đó có một quyển nói rằng, Đại Long Đình, chính là nơi sắc phong của các vị quân vương trong thiên hạ.
Quân vương thiên hạ, quả nhiên ham thích tự cho mình là rồng.
Lá thư năm đó của Đại Vu từng viết, tháng tư nhập bảy xem tinh, ba ngày sau, chờ Lâm Sơ ở Đại Long Đình.
Nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai.
Lâm Sơ phóng mắt nhìn xung quanh, chợt thấy trên bờ hồ bên kia, tựa hồ có một bóng người màu xanh nhạt đang ngồi.
Hắn liền đạp phong bay qua đó.
Bờ bên kia có một bệ đá.
Trên bệ đá kê bàn ghế, trên bàn đặt một bầu rượu và hai cái chén đều đã được rót đầy rượu, một thanh y nhân đang ngồi bên bàn.
Người nọ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã đến rồi.”
Giọng nói trầm thấp khản đặc, chính là giọng của Đại Vu.
Thế nhưng, bề ngoài hắn, lại làm Lâm Sơ suýt nữa không nhận ra.
Quả thực giống như một thư sinh tay trói gà không chặt vậy.
Một thân thanh y mộc mạc đã đành, vu văn trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, lộ ra làn da tái nhợt, cùng ngũ quan vô cùng đoan chính.
Duy nhất không giống thư sinh, chính là khi con ngươi chuyển động, tựa hồ lưu chuyển suy nghĩ đen tối nào đó —— khiến cho cả người hắn u ám đi rất nhiều, giống như sự kiện Cự Bắc thành kia, búng tay một cái sát vạn người.
Hắn nói, ngươi đã đến rồi.
Nếu đổi thành người khác, Lâm Sơ sẽ đáp một câu “Ta tới rồi.”
Nhưng hắn quả thật không muốn gặp Đại Vu.
Vì thế chỉ nói: “Ừ.”
Đại Vu nhếch môi cười.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đánh nghiêng chén rượu trên bàn!
Bọt nước bắn tung toé!
Trăm ngàn giọt nước hóa thành mũi tên sắc bén, cuốn theo lôi phong bão táp, bắn nhanh về phía Lâm Sơ!
Cơ hồ ngay lúc ấy, Lâm Sơ rút kiếm ra khỏi vỏ!
Đã là đối mặt với Đại Vu giết người không chớp mắt, hắn há có thể mất cảnh giác!
Giữa tiếng gió thét gào, chỉ nghe một hồi leng keng đinh tai nhức óc, bọt nước giống như vạn tiễn xuyên tâm không thể ngăn cản, đang va chạm với kiếm khí tung hoành bay vút!
Đinh.
Bọt nước đập vào mũi kiếm Chiết Trúc, ào ào rơi xuống bàn đá.
Chúng nhanh chóng thẩm thấu, khiến bàn đá tối đi một khắc, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đại Vu khí định thần nhàn, dựng cái chén bị lật lên, rót rượu vào: “Các chủ kiếm pháp trác tuyệt, tại hạ hổ thẹn thua kém.”
Lâm Sơ thu kiếm: “Quá khen.”
Hắn ngồi xuống.
Đại Vu uống một ngụm rượu.
Có lẽ là bị rượu kích thích, môi hắn vốn dĩ không có huyết sắc, lúc này lại loáng thoáng đỏ tươi lên, lộ ra một cỗ tà khí quỷ dị.
Uống xong, hắn hỏi Lâm Sơ: “Các chủ…… vì sao không uống?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, giống như một nửa bị ứ nghẹn trong lồng ngực.
Lâm Sơ nhàn nhạt nói: “Ta không uống rượu.”
Đại Vu nhướng mày, dời chén rượu trước mặt Lâm Sơ đi: “Là tại hạ đã quên.”
Lâm Sơ không nói gì nữa.
Hắn đang chờ Đại Vu vào thẳng vấn đề.
Đại Vu không nói lời nào.
Đại Vu chỉ uống rượu.
Cuối cùng, sau khi uống cạn một chén, Đại Vu mới nói: “Các chủ có biết Đại Long Đình có gì đặc biệt không?”
Lâm Sơ nói: “Quân vương sắc phong.”
Đại Vu nhìn về một hướng.
Nơi hắn nhìn chính là một con đường rất dài.
Con đường lâu năm không được tu sửa, đã xuống cấp, hai bên bày các pho tượng lẫn lộn.
“Con đường này tên là Bãi Hạp Đạo, người thống nhất tứ hải, đi qua Bãi Hạp Đạo, bước vào Tiềm Long Chi Uyên, được Thiên Đạo công nhận, mới có thể được sắc phong làm Nhân hoàng.”
Lời hắn nói, tương khớp với những gì Lâm Sơ từng đọc trong điển tịch.
Lâm Sơ cho rằng, việc này bất quá chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt mà thôi.
Nhưng nghe ngữ khí Đại Vu, chuyện này có vẻ là thật.
Đại Vu nói tiếp: “Thế nhưng, người muốn làm Nhân hoàng trong thiên hạ này…… quá nhiều.”
Lâm Sơ đang tự hỏi.
Tự hỏi có phải Đại Vu cũng là một trong số đó hay không.
Sau đó, Đại Vu nói tiếp: “Hiềm nỗi, chỉ có duy nhất một người mới được Thiên Đạo công nhận mà thôi.”
Hừ.
Sau đó thì sao?
Đại Vu tựa như biết suy nghĩ trong lòng hắn, nói tiếp: “Sau này, ai đó đã chặt đứt long mạch, phế bỏ Đại Long ĐÌnh, khiến nhân gian không còn tương tiếp với Thiên Đạo nữa, để người trong thiên hạ, chỉ cần có chí khí, là có thể cắt đất xưng vương.”
Lâm Sơ: “Sau đó?”
Đại Vu nói: “Tự ý chặt đứt long mạch, một khi nhân gian không còn tương liên với Thiên Đạo nữa, toàn bộ khí mạch tiên đạo cũng sẽ đoạn tuyệt.
Các chủ…… thế gian từng có rất nhiều pháp thuật tinh diệu, kiếm chiêu thượng thừa, chẳng qua là bây giờ không sử dụng được nữa thôi.”
Lâm Sơ khẽ cau mày.
Những gì Đại Vu nói, cũng không phải là lời nói dối.
Hắn đã từng gặp hai tòa động thiên.
Một cái là ngọc bài treo trên cổ mèo đen, bên trong chứa Phù Thiên Tiên Cung.
Một cái là xúc xắc đồng trên người Tiêu Thiều, do Thanh Minh động thiên biến thành.
Ngày xưa sau khi đưa mèo về Học Cung, hắn và Lăng Phượng Tiêu đã từng nghiên cứu rất lâu, làm cách nào mà một tòa tiên cung to như vậy lại có thể cất được vào một ngọc bài chỉ bé bằng ngón tay, nhưng tìm mãi vẫn không có lời giải.
Tương tự, bảo vật trong tiên cung, tất cả đều là những thứ mà tiên đạo hiện nay không tạo ra được.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ cần nhìn Băng Huyền cầm của hắn, đã biết đây không phải thứ mà tiên đạo hiện nay chế tạo được.
Bảo vật trong Thanh Minh động thiên cũng giống như vậy, chiếc gương đồng có mặt sau khắc “Chia lìa tụ hợp, đều là tiền định” kia, Vô Khuyết từng nói mặt gương đó có năng lực nhân quả, nhưng Lâm Sơ chưa bao giờ biết nhân quả còn có thể trở thành một loại năng lực như vậy.
Tuy nhiên, đây chỉ là những hiện tượng khách quan, Đại Vu nói cho hắn, là có mục đích gì?
Tin tức này có liên quan đến dị tượng sao trời đêm qua sao?
Trên mặt hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”
“Kỳ thật, cũng không sao cả.” Ngón tay Đại Vu gõ nhẹ theo tiết tấu, “Chỉ là muốn báo cho các chủ một tiếng, Tiểu Phượng Hoàng sắp chết rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng…… sắp chết?
Hai chữ Phượng Hoàng này, Lâm Sơ chỉ có thể nghĩ đến Tiêu Thiều.
Hắn nhìn về phía Đại Vu: “Tại sao?”
Đại Vu thờ ơ cười một tiếng, nhìn về phía đáy hồ “Tiềm Long Chi Uyên”.
Tiềm Long Chi Uyên, chôn một khối hài cốt của chân long.
Lâm Sơ có thể hiểu được ý tứ Đại Vu.
Rống đã chết, chết hơn một ngàn năm rồi.
Mà Tiểu Phượng Hoàng, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Lâm Sơ hỏi: “Tại sao chết?”
“Khí mạch đoạn tuyệt, truyền thừa tiên đạo đứt gãy, rất nhiều dị thú, thần quân từng tương thông với Thiên Đạo, tất cả đều đã diệt vong…… Nhưng mà huyết mạch Phượng Hoàng lại có một ưu điểm, có thể niết bàn.” Đại Vu nói, “Huyết mạch hòa vào nhân thế, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dần dần sống lại, nhưng sau khi sống lại, vẫn không có khí vận thiên địa tẩm bổ, lại có thể sống được bao lâu?”
Lâm Sơ hỏi: “Chu Tước Xích Huy hôm qua, là ý gì?”
Hắn vẫn nhớ rõ quẻ bói kia, Chu Tước Xích Huy, Phượng Hoàng Vu Phi.
“Bây giờ ngươi nói nhiều hơn rồi……” Đại Vu câu môi cười cười: “Chu Tước Xích Huy, Phượng Hoàng Vu Phi, chính là dấu hiệu cho thấy huyết mạch Phượng Hoàng sẽ dần dần sống lại, ngặt nỗi, vẫn không thể thoát khỏi gông xiềng khí vận, một khi sống lại, cũng là cách cái chết không xa.
Mà Phượng Hoàng đổ máu, thiên địa tề bi, cho nên quẻ này là quẻ đại hung.”
Lâm Sơ hỏi: “Giải như thế nào?”
Đại Vu đặt ba quyển sách trước mặt hắn.
Một quyển tên là 《Phong Lôi Chân Phổ》, một quyển tên 《 Từ Hàng 》, một quyển tên 《 Xuân Sơn Kiếm 》.
Là công pháp, tên của chúng không có gì đặc biệt.
Nhưng trong tiên đạo, có một đạo lý mà ai ai cũng biết.
Càng là công pháp tên hoa hòe lòe loẹt, lại càng là hồ ngôn loạn ngữ, càng vô dụng.
Tuyệt thế công pháp chân chính, đều là đại âm hi thanh, thường thường vô kỳ.
Mà quyển Đại Vu đặt trước mặt hắn, lại chính là công pháp tuyệt thế khí vận vô thượng!
“Đại đạo , thế gian vô số công pháp, mỗi một thiên (phần), đều có thể lộ ra phân nửa móng vuốt của Thiên Đạo, bất quá thế gian có tới quyển tuyệt thế công pháp, thoạt nhìn lại có vẻ quá nhiều.” Đại Vu cười đến thực xảo quyệt: “Các chủ, 《 Trường Tương Tư 》của ngài, cùng quyển của Nam Hạ, và quyển của tại hạ, vừa lúc chính là nền tảng dựng thân của Thiên Đạo.
Phiền ngài gom đủ quyển này, sau đó mang lên Huyễn Đãng Sơn, triệu hồi Thiên Đạo, đến lúc đó, tính mạng của Tiểu Phượng Hoàng…… tự nhiên có thể vô ưu.”
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, thân ảnh cũng dần dần trong suốt, cuối cùng hóa thành một sợi khói nhẹ, tiêu tán giữa thiên địa mênh mông.
Lâm Sơ liền biết, Đại Vu vừa rồi nói chuyện với hắn, cũng giống như Đại Vu ngoài Cự Bắc thành vậy, chỉ là một cái huyễn thân mà thôi.
Nhưng tuy rằng huyễn thân tiêu tán, quyển bí tịch kia, vẫn chân chân thật thật mà lưu lại trên bàn trước mặt hắn.
Hắn đặt tay lên đó, liền có thể cảm nhận được linh lực hùng hậu, cùng khí vận cuồn cuộn trong đó.
Bí tịch là thật.
Cho nên, lời của Đại Vu, cũng là thật ư?
Muốn xác định đó có phải sự thật hay không, trước tiên phải đi xem Tiêu Thiều đã.
Lâm Sơ mờ mịt nghĩ nghĩ, phát giác mình gần như sắp không nhớ được bộ dáng Tiêu Thiều nữa rồi.
Mà Đại Vu cứ liên mồm kêu “Tiểu phượng hoàng” này “Tiểu phượng hoàng” nọ, làm trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh một bé gà con bất lực.
Lâm Sơ: “……”
Hắn phỉ phui cái hình ảnh kia đi, báo lại sự tình ngắn gọn cho Hạc trưởng lão, sau đó tự mình ngự phong bay thẳng về hướng nam.
Lúc tới hoàng đô Nam Hạ, đã là đêm khuya.
Hắn hỏi đường, sau đó lao vào hoàng cung.
—— tu vi độ kiếp đỉnh, tránh thoát thủ vệ, lẻn vào hoàng cung Nam Hạ, dễ như trở bàn tay vậy.
Sau đó, hắn men theo tiếng vang, một đường hướng tới nơi náo nhiệt nhất, ẩn thân trên mái vòm của một cung điện cao lớn cạnh đó, nhìn xuống dưới.
Đây là một yến hội quy mô lớn, đèn hoa đung đưa, đàn sáo lay động, tiệc tùng linh đình, không biết ngày đêm.
Cư ngụ trên nơi cao nhất, hắn liếc mắt một cái đã thấy Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu một thân hồng y dày nặng lộng lẫy, vẫn là vẻ đẹp cao cao tại thượng thịnh khí lăng nhân như xưa, tựa như một đóa mẫu đơn mỹ lệ đỏ thẫm.
Y nửa dựa người lên bảo tọa dát vàng, hờ hững nhìn ca vũ bên dưới, thi thoảng mới nhấp một ngụm rượu, người khác nói chuyện với y, đôi khi y “ừ” một tiếng, đôi khi y coi như chẳng nghe thấy gì.
Kết thúc một khúc nhạc, bỗng nhiên có một lão trung niên béo múp mặc hoa phục đứng dậy.
“Điện hạ, vi thần tìm kiếm khắp tứ hải mới có được một bảo vật, đặc biệt hiến dâng cho điện hạ trong yến hội Mẫu Đơn này.”
Lăng Phượng Tiêu hơi nâng mí mắt, hờ hững “Ồ?” một tiếng.
Lão trung niên hoa phục vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy sau tầng tầng tấm bình phong họa mẫu đơn mờ mờ ảo ảo, một thiếu niên xinh đẹp mặc bạch y ôm đàn phiêu phiêu bước ra.
Rất đẹp mắt, lại không nhiễm bụi trần, ngàn dặm mới có một người như vậy.
Đặc biệt là……
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu bé này, hình như ngoại hình hơi hơi giống hắn.
Lão trung niên hoa phục kia vừa lòng mà đánh giá cậu bé, lại nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu: “Điện hạ, đây……”
Gã thao thao bất tuyệt một hồi, Lâm Sơ lười nghe, chỉ soi xét thiếu niên kia.
Vẻ ngoài và phong thái, rất ngoan ngoãn, giống như một con hamster rất nghe lời chủ nhân vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu đang nhìn cậu bé.
Lâm Sơ thờ ơ lạnh nhạt.