Thần sắc ấy chỉ thoáng vụt qua trong đôi mắt y, làm Lâm Sơ cho rằng cơ hồ mình bị ảo giác.
Ngay sau đó, Lăng Phượng Tiêu vẫn là Lăng Phượng Tiêu túc sát xinh đẹp như cũ, y ghìm ngựa tại nơi cao nhất, nhìn xuống từ trên cao, huyết y phần phật, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, lưu lại một cái bóng thật dài trên mặt đất.
Nếu Lăng Phượng Tiêu thật sự hỏi hắn.
Lâm Sơ nghĩ, ta cũng đâu phải, đâu phải không muốn gặp huynh.
Chỉ là không muốn thấy thần sắc như vậy trong mắt huynh thôi.
Lăng Phượng Tiêu phải là vĩnh viễn, vĩnh viễn kiêu ngạo, không thể bị bất cứ thứ gì bẻ gãy.
Cung điện của y, sở dĩ tên Ngô Đồng Uyển, cũng là vì lý do này.
Nỗi niềm mất mát dễ vỡ ấy, không nên xuất hiện trong mắt Lăng Phượng Tiêu.
Sau khi định thần lại, hắn nhìn xuống xem thử, chỉ thấy thiết kỵ Quỷ thành đã hòa mình vào đám Hỏa luyện thi.
Số lượng thiết kỵ vượt xa chúng, đã thế sức mạnh của kỵ binh lệ quỷ còn vượt xa Hỏa luyện thi, quả thực đúng là đánh đâu thắng đó.
Nhờ đó mà Lâm Sơ cũng tìm được vị trí của đám Vu sư.
Vu sư có thể thao túng hoạt thi, phần lớn đều là tu luyện pháp thuật, không giỏi cận chiến.
Bởi vậy, chỉ cần nhìn hướng kỵ binh lao đến, cùng đám Hỏa luyện thi tụ tập lại ở đâu, giống như đang bảo vệ thứ gì đó, là đã tìm được vị trí của Vu sư Bắc Hạ.
Hắn vận khởi bộ khinh công “Đạp tuyết” của Kiếm Các, nhảy khỏi tường thành, thức đầu tiên “Nguyệt Xuất Hàn Giản” đâm thẳng vào đống xác sống!
Chiêu thức của tu vi Độ kiếp, Hỏa luyện thi Nguyên Anh sơ kỳ sao có thể ngăn cản, chỉ nghe “Xoẹt ——” một tiếng vang nhỏ, không gian được đám Hỏa luyện thi bảo hộ kia tràn ra sương mù đen kịt, thuật pháp che mắt của Vu sư áo đen bị phá, lộ ra chân thân.
Lâm Sơ biến chiêu thành “Thiên Vân Hồi Tuyết”, kiếm quang phân tán, phong bế đường lui gã.
Gã không lui được, đành phải nghênh chiến, Vu sư ra tay nhanh như điện, một luồng sáng tím âm tà phóng ra từ ống tay áo gã, bắn về phía Lâm Sơ.
Thuật pháp này Lâm Sơ từng đọc trong một cuốn điển tịch, một khi dính vào người, lập tức như có dòi bám vào xương, chậm rãi du tẩu trong kinh mạch, ngăn chặn linh lực lưu động của người tu tiên!
Hắn hoành kiếm về đỡ, dùng kiếm ý đánh tan thuật pháp âm tà kia, tiện đà dùng dao động thanh kiếm công kích, gợn sóng linh lực của Chiết Trúc nhanh chóng tỏa ra từ trung tâm, đẩy hết khí độc quanh người hắn ra ngoài.
Thừa dịp một khắc chững lại ấy, Vu sư kia muốn chạy trốn về phía sau, thình lình lại bị một thanh trường đao ám bạc phong bế đường lui!
Lăng Phượng Tiêu câu môi cười, ánh đao bạo trướng!
Vu sư kia tuy là tu vi độ kiếp, nhưng bị người họ tiền hậu giáp kích, dần rơi xuống thế hạ phong.
Dư quang Lâm Sơ liếc thấy Độc cô tướng quân cũng muốn gia nhập chiến cuộc, chỉ thấy chiến mã vừa chuyển, trường thương chém đôi một con Hỏa luyện thi thành nửa!
Quả nhiên, một màn sương đen tan đi, lại lộ ra một tên Vu sư nữa.
Độc Cô tướng quân phát ra tiếng cười từ lồng ngực, triền đấu với Vu sư kia.
Thượng Lăng Giản cũng phiêu nhiên rơi xuống, ra tay tương trợ Độc Cô tướng quân.
Độc Cô tướng quân chính là thủ lĩnh của muôn vàn lệ quỷ, thực lực vô cùng cường hãn, lại không sợ vu pháp Bắc Hạ, trong khi đánh nhau với Vu sư vẫn có tâm trạng tán dóc với Thượng Lăng Giản: “Mạnh Giản! Trước kia ngươi đồ diệt thành Mân Châu chúng ta, có từng tưởng tượng ra ngày hôm nay!”
Thượng Lăng Giản nói: “Ý trời trêu ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ tới.”
Độc Cô tướng quân nói: “Vương triều Nam Hạ các ngươi, bất chính sẽ tự hại mình, ta đã sớm nghĩ đến cái ngày mà thiên hạ đại loạn rồi!”
Hai bên đang giao chiến, bỗng nhiên có một thân ảnh kim hồng rơi xuống từ trên tường thành, phiên nhược kinh hồng tựa như du long, chính là Phượng Hoàng trang chủ!
Phượng Hoàng trang chủ cũng lôi ra được một tên Vu sư, đơn đả độc đấu với gã!
Thân ảnh Việt Nhược Hạc thoắt ẩn thoắt hiện trong đám Hỏa luyện thi, xa xa gật đầu với bên này, ý tứ là, không còn Vu sư nào nữa.
Nam Hạ có Độ Kiếp kỳ, còn Bắc Hạ lại chỉ có , chênh lệch thực lực thấy rõ, cộng với những kỵ binh lệ quỷ có sức chiến đấu trác tuyệt kia, đã kiểm soát được toàn bộ chiến trường, kết cục đã định.
Lại qua một canh giờ triền đấu nữa, Vu sư tử vong hai tên, bắt sống một tên, Hỏa luyện thi bại dưới gót sắt kỵ binh Quỷ thành.
Trận chiến đột ngột này, đã chấm dứt bằng thắng lợi của Nam Hạ, Cẩm Quan thành cuối cùng đã được phòng thủ thành công.
Sau khi mọi thứ bình ổn, chiến trường bắt đầu được thu dọn, bất quá, đây không phải việc của Lâm Sơ.
Lâm Sơ quay lại tường thành.
Linh Tố tiếp nhận kiếm của hắn, lau sạch máu đen vương trên Chiết Trúc, tra kiếm vào vỏ, lại dùng pháp thuật loại bỏ sạch khói bụi trên y phục Lâm Sơ.
Đây là chức trách của kiếm hầu.
Thanh Lư nhìn động tác Linh Tố, vô cùng nóng lòng muốn thử, như kiểu muốn chia một miếng bánh vậy.
Không biết tại sao, ánh mắt Lâm Sơ đều lướt qua bọn họ, chỉ nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu đang dựa vào một cây cột, cúi đầu lau đao, Phượng Hoàng trang chủ dừng bên người y, không biết đang nói cái gì.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bọn họ tụ về một chỗ.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đa tạ Độc Cô tướng quân cao thượng.”
Thanh âm lạnh lùng, rất trịnh trọng.
Độc Cô tướng quân nói: “Điện hạ đừng quên những gì đã hứa với ta là được.”
Lăng Phượng Tiêu: “Vĩnh viễn không quên.”
Độc Cô tướng quân cười lớn vài tiếng: “Mấy người còn lại, ta chỉ xem như hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, bất quá, lại có điểm tin ngươi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Nhất định không cô phụ kỳ vọng của tướng quân.”
Độc Cô tướng quân nói: “Sau này bản tướng quân sẽ nghe công văn của ngươi.”
Sau một lúc lâu, vị tướng quân này dường như nhớ ra gì đó: “Giọng của ngươi, rất quen, có phải đã từng gặp ở đâu không?”
Lăng Phượng Tiêu trầm mặc trong chốc lát, đáp: “ năm trước đã từng gõ cửa thành Mân Châu, thỉnh tướng quân tìm giúp một người.”
“Hóa ra là ngươi,” Độc Cô tướng quân nói: “Trước đây ngươi đi tìm phu quân à? Nén bi thương đi.”
Lăng Phượng Tiêu không nói gì.
Độc Cô tướng quân chuyển đề tài: “Mạnh Giản! Ngươi cớ gì không nói lời nào?”
Tường quân này, hết Lăng rồi lại đến Giản.
Thượng Lăng Giản nói: “Tại hạ phụ thành Mân Châu, tự biết hổ thẹn, không mặt mũi nào bắt chuyện với tướng quân.”
Độc Cô tướng quân nói: “Ngươi biết thì tốt, trên dưới Mân Châu thành ta, hận ngươi đến nghiến răng nghiến lợi.”
Tạ Tử Thiệp giải vây giúp Thượng Lăng Giản: “Nhưng nếu Đại quốc sư không gấp rút tiếp viện cho thành Trường Dương, triều ta đã sớm bị nghịch tặc Bắc Hạ công phá rồi, nền tảng mất hết, nói gì đến dựng nước? Đến lúc đó, cũng chẳng còn thành Mân Châu để dừng chân nữa.”
Độc Cô tướng quân lại lạnh lùng cười nói: “Ta quản Nam Hạ các ngươi đi tìm chết? Chiếu theo lời ngươi, nếu trước đây bản tướng phản loạn thành công, thiên hạ này đã sớm là thiên hạ thái bình của Độc Cô gia ta rồi.”
Bọn họ tự đi mà cãi cọ, dù sao cũng chẳng đánh nhau đâu, Lâm Sơ không thèm quan tâm.
Linh Tố nhẹ nhàng hỏi: “Các chủ, chuyện ở đây xong rồi, ngài muốn trở về không ạ?”
Lâm Sơ cảm thấy vẫn chưa đến lúc.
Thứ nhất, Bắc Hạ muốn xâm lược, chắc chắn không thể tiến công đơn giản như vậy, vừa đánh đã lui.
Thứ hai…… sau khi Lăng Phượng Tiêu nghe thấy câu hỏi kia, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi liếc mắt nhìn Linh Tố một cái.
Trên thực tế, ngay từ lúc Linh tố lau kiếm cho hắn, đánh bay bụi bẩn trên y phục cho hắn, Lăng Phượng Tiêu đã liếc hắn, rồi liếc Linh Tố rồi, tiện đà còn liếc liếc Thanh Lư.
Hơn nữa, thời gian y nhìn Linh Tố còn dài hơn nhìn hắn.
Lâm Sơ cảm thấy ánh mắt Lăng Phượng Tiêu nhìn Linh Tố cứ có gì đó soi xét.
Hắn nói với Linh Tố: “Tạm thời chưa đi.”
Linh Tố đáp: “Vâng ạ.”
Sau khi dỗ dành Lăng Phượng Tiêu bằng câu nói với Linh Tố xong, Lâm Sơ cảm thấy ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng mới thu về.
Mấy người bên kia cãi cọ xong, đề tài lại chuyển sang thế cục hiện giờ, chung quy vẫn là, Bắc Hạ không biết đang rắp tâm cái gì, nhất định phải chuẩn bị cho tốt.
Lâm Sơ mặt không cảm xúc, không tham dự bất cứ thảo luận nào, người khác đều biết tính tình hắn, cũng không ai chủ động bắt chuyện với hắn.
Chỉ có vị Độc Cô tướng quân đam mê hóng hớt kia, chuyển ánh mắt về phía hắn.
Nghĩ đến vị Độc Cô tướng quân này khi còn sống vẫn là một phàm nhân, lại còn hơi thô kệch, không liên quan gì đến tiên đạo, chỉ là do hóa thân thành lệ quỷ nên mới có tu vi, cho nên cũng không biết Kiếm Các, các chủ Kiếm Các là gì.
“Vị tiên quân này,” Độc Cô tướng quân nhướng mày: “Ngươi vì sao không nói một lời?”
Lâm Sơ nhìn ông, không có gì để nói cả.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tướng quân, hắn không phải người trong triều ta.”
“Ồ,” tướng quân có vẻ rất hứng thú: “Cũng là ngươi mời đến?”
Lăng Phượng Tiêu: “…… Không phải.”
“Ồ?” Tướng quân nhìn Lăng Phượng Tiêu: “Thế tại sao lại giúp các ngươi?”
Lâm Sơ cảm thấy vị tướng quân này kiếm chuyện không đâu, đáp: “Ta vì điện hạ mà đến.”
“Chậc chậc,” tướng quân nói: “Điện hạ, ngươi xem, người cũ chưa đi, người mới đã tới, vị tiên quân này cũng là một nhân tài, vừa lúc xứng đôi với ngươi ……”
Lâm Sơ cảm thấy vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu đã hơi hơi cứng đờ.
Cuối cùng, bọn họ cũng giải tán.
Hoàng hôn đỏ rực, phía chân trời đã lập lòe mấy ngôi sao nho nhỏ.
Nhà nhà trong thành bắt đầu thắp đèn, khung cảnh yên bình xiết bao.
Lăng Phượng Tiêu đi đến bên cạnh Lâm Sơ.
Y trầm mặc một lúc, tựa hồ không biết nói gì, hồi lâu sau, mới nhìn Thanh Lư nói: “Đây là……”
Lâm Sơ nói: “Đồ đệ.”
Lăng Phượng Tiêu cười cười: “Còn có đồ đệ.”
Thanh Lư có chút ngập ngừng mà nhìn Lăng Phượng Tiêu, lại nhìn Lâm Sơ: “Sư tôn……”
Lâm Sơ: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Linh Tố “Vâng” một tiếng, lôi Thanh Lư đi.
Xa xa còn vang vọng tiếng Thanh Lư hỏi Linh Tố: “Sư nương đúng không? Sư nương đúng không?”
Tựa hồ…… cũng đúng?
Hắn và Lăng Phượng Tiêu cũng không phải thực sự chia tay, chỉ là năm không gặp mà thôi.
Nhưng mà, vẫn là xa nhau.
Nếu là thời hiện đại, ly thân năm liên tiếp, tình cảm có thể rạn nứt, thậm chí còn có thể ly hôn.
Lúc này hắn và Lăng Phượng Tiêu đang đứng bên nhau trên tường thành, kết hợp với đủ loại sự tình hắn đã làm trước đây, Lâm Sơ khách quan suy đoán, bản thân chẳng khác gì một tên tra nam bỏ vợ bỏ con, chắc chắn sắp bị hưng sư vấn tội rồi.
Nhưng Lăng Phượng Tiêu vẫn chưa hỏi gì cả.
Y nói: “Ta chuẩn bị đi bắc cảnh.”
Sau đó bổ sung thêm: “Cẩm Quan thành có Độc Cô tướng quân trấn thủ, tạm yên tâm.
Nhưng Bắc cảnh…… ta luôn cảm thấy, Bắc Hạ sẽ tràn xuống xâm lược.”
Lâm Sơ hỏi: “Huynh cho Độc Cô tướng quân gì vậy?”
Mời được Độc Cô tướng quân ra khỏi thành, đương nhiên phải trả cái giá tương ứng.
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Kỳ thật, cũng không có gì.”
Y lấy ra một hộp hàn ngọc.
Bên trong hộp ngọc, là đóa kim sắc hoa sen ngàn cánh, lấp lánh mờ ảo trong ánh chiều hôm.
Chính là đóa “Hoàn dương” mà năm đó bọn họ đoạt được dưới Vạn Quỷ Uyên.
“Hoàn dương” câu thông sinh tử, những thứ do oán khí, lệ khí tụ thành, nếu được “Hoàn dương” nuôi dưỡng, có thể từ từ sinh ra máu thịt, cuối cùng hoàn toàn trở thành phàm nhân.
“Ta hứa với Độc Cô tướng quân, sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ trồng đóa Hoàn Dương này trong thành Mân Châu, để những mạng người oan uổng đó sẽ dần dần sống lại,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngoài cái này ra, còn có một điều nữa.”
Lâm Sơ: “Điều gì?”
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng nói: “Thiên hạ thái bình thịnh thế.”
Lâm Sơ lẳng lặng nghe y.
“Thiên tai nhân họa năm trước, có rất nhiều lỗi lầm của vương triều.
Bá tính Mân Châu lầm than, Độc Cô Thành xuất thân dân dã, kích động dân chúng khởi nghĩa.
Lão tuyên ngôn ‘Nam Hạ bất nhân, phải thay trời hành đạo’.
Dân chúng nhất hô bá ứng, đều gọi lão là Tướng quân.” Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa sen: “Lão tuy phản loạn, nhưng vẫn là một người ngay thẳng, thứ lão mơ ước không phải bảo tọa Hoàng đế, mà chỉ là bất mãn với vương triều, hy vọng bá tính an cư lạc nghiệp, không còn bị chính quyền chèn ép mà thôi.
Ta biết cách làm người của lão, cho nên cùng lão nói chút đạo lý.
Nói ngọn nguồn của sự cai trị hà khắc ấy, là do Nam Bắc phân đôi, Bắc Hạ như hổ rình mồi, cho nên triều ta luôn luôn phải sẵn sàng ứng chiến, mà quân đội vũ khí, khổ nhất vẫn là sinh kế người dân.
Triều ta muốn chuẩn bị chiến tranh, phải tăng cường binh mã, phải xây dựng pháo đài, kéo theo đó lại phải tăng thuế, tăng lao dịch.
Dân chúng lầm than, bắt đầu từ ấy.” (lao dịch là nghĩa vụ quân sự)
Lâm Sơ: “Ừm.”
Nền cai trị hà khắc, sẽ kéo theo dân chúng oán hận, xưa nay đã là như vậy.
Nhưng những người trên triều đình, vẫn phải áp dụng “Nền chính trị hà khắc” ấy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Lăng Phượng Tiêu tiếp tục nói: “Nam Hạ cố nhiên không thể giúp bá tính an cư lạc nghiệp, nhưng Bắc Hạ thậm chí còn tồi tệ hơn.
Nếu như chọn , Độc Cô tướng quân vẫn sẽ chọn Nam Hạ.
Ta đáp ứng lão, sẽ có ngày ta thu phục Bắc Hạ, thu thập non sông, tái hiện thái bình thịnh thế, bấy giờ lão mới đáp ứng suất binh mã ra khỏi thành, tương trợ triều ta.”
Lâm Sơ hỏi: “Huynh sẽ làm Hoàng đế sao?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Ta không làm.”
Lâm Sơ muốn hỏi y tại sao, những rốt cuộc vẫn không hỏi gì.
Lăng Phượng Tiêu chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế cả, hắn biết.
“Tiêu Linh Dương không có năng lực to lớn gì, nhưng nó vẫn biết nghe lời ta, biết nghe lời các đại thần.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ít nhất nó vẫn không phải một tên hôn quân.
Ta nghĩ, chỉ cần có hiền thần chỉ điểm cho nó, nó vẫn có thể làm một Hoàng đế tốt.”
Lâm Sơ hỏi: “Tạ Tử Thiệp sao?”
“Tạ Tử Thiệp chủ hòa, ta không đồng ý.
Nhưng năm nay, ta chưa bao giờ chèn ép, thậm chí còn một đường đề bạt nàng,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Nàng có kinh thế chi lược, là lương thần trị thế, mà…… nàng lại là nữ tử, cho dù có quyền bính ngập trời, cũng không sợ nàng cướp ngôi soán vị.”
Có vẻ hợp lý.
Tạ Tử Thiệp phụ tá Tiêu Linh Dương, vừa không sợ Tiêu Linh Dương làm ra điều gì lố bịch, vừa không sợ Tạ Tử Thiệp hai lòng, rất phù hợp, Lăng Phượng Tiêu có thể nói là đã trải sẵn đường cho đệ đệ vô dụng này, để Tiêu Linh Dương ngày sau, nằm thôi mà cũng có thể trở thành minh quân, không cẩn thận còn lưu danh muôn đời ấy chứ.
Nhưng đây không phải Hoàng Hậu muốn.
Hoàng Hậu muốn Lăng Phượng Tiêu lên làm Nhân Hoàng.
Hắn nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu, Lăng Phượng Tiêu đang ngắm những ngôi nhà sáng đèn phía dưới.
Vừa rồi, người này đã đem những việc năm chia ly mình làm, khai báo một trận.
Lâm Sơ nghĩ, có phải bản thân cũng nên khai báo một trận đúng không.
Nhưng cuộc sống hắn chẳng có gì đáng nói cả.
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt nghe Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Hôm qua…… Tại sao không gặp ta?”
Trốn được mùng , không trốn được , chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến.
Thiện ác có ân báo, Thiên Đạo có luân hồi, một tên tra nam bỏ vợ bỏ con, ắt phải bị tra hỏi một phen.
Lâm Sơ đáp: “Huynh gặp ta, sẽ khó chịu.”
Lăng Phượng Tiêu nhìn phương xa, nhẹ nhàng nói: “Nếu không gặp, cũng chưa chắc dễ chịu.”
Lâm Sơ hỏi: “Huynh tỉnh rồi, sao còn giả bộ ngủ?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Em không muốn gặp ta, ta cũng phải giữ mặt mũi, tại sao phải tỉnh.”
Lâm Sơ: “Đâu phải không muốn.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Năm đầu tiên em đi, ta vào mộng cảnh rất nhiều lần, nhưng mãi không có hồi âm, ta liền nghĩ, em không muốn gặp ta.”
Lâm Sơ: “…… lúc đó ta bế quan.”
Lăng Phượng Tiêu nhướng mày, nhìn hắn, qua chốc lát, câu môi cười cười, rồi lại rũ mắt xuống, không rõ thần sắc, nói: “Ta đi bắc cảnh, em muốn đi không?”
Lâm Sơ: “Muốn.”
Lăng Phượng Tiêu dường như còn định nói gì đó, nhưng y cau màu, phun ra một ngụm máu.
Phượng Hoàng Huyết lại bắt đầu tác quái, sắc mặt Lăng Phượng Tiêu hơi hơi tái nhợt đi.
Lâm Sơ nghĩ, lúc hắn rời đi vẫn còn khỏe mạnh như vậy, chia ly năm, đã thành một con Tiểu Phượng Hoàng ốm đau bệnh tật, không chỉ hộc máu, mà tâm tình cũng chả ra sao.
Tuy hắn là một kiếm tu không có cảm tình, cũng không đánh mất lý trí, nhưng sau một phen nhận định tình hình khách quan, hắn đã đưa ra được một kết luận vô cùng khách quan.
Ta có tội.