Ngoài cửa sổ, huynh muội Việt gia tạm thời kết thúc luyện công trong rừng trúc.
Lâm Sơ nghe thấy Việt Nhược Vân nói: "Kỳ quái, hôm nay mộng cảnh vẫn luôn không vào được, ngươi có bị như vậy không?"
Việt Nhược Hạc nói: "Ta cũng vậy, nói là mắt trận xảy ra vấn đề, tạm thời không thể tiến vào."
"Hy vọng giải quyết nhanh chút —— nghe nói vào tháng hàng năm sẽ mở ra Chu Thiên Diễn Võ Trường cho tân đệ tử, hôm nay vẫn không vào được, thật khiến người ta sốt ruột."
Việt Nhược Hạc nói: "Công phu ngươi qua quýt như vậy, đi Diễn Võ Trường chỉ sợ sẽ bị đánh thành vỏ dưa."
"Ta phi," Việt Nhược Vân nói, "Ta mà bị đánh thành vỏ dưa, thì ngươi cũng bị đánh thành đại vỏ dưa."
Lâm Sơ không cố ý nghe lén hai người này cãi nhau, nhưng rừng trúc thật sự quá yên tĩnh, hơi có động tĩnh đã có thể truyền đến.
Bọn họ nhắc tới Chu Thiên Diễn Võ Trường mở ra vào tháng hàng năm, là một sự kiện rất quan trọng, mấy ngày nay Lâm Sơ gặp phải quá nhiều phiền phức, suýt nữa thì quên mất, thật sự đa tạ Việt Nhược Vân đã nhắc tới.
Học Cung, đặc biệt là Tiên Đạo Viện, thật sự không khuyến khích các đệ tử luận bàn đấu pháp, thứ nhất tiên gia đạo pháp uy lực rất lớn, động một chút có thể phá hư kiến trúc Học Cung, thứ hai đao kiếm không có mắt, chỉ cần sử dụng bản lĩnh thật, tuyệt đối sẽ không dừng ở đạo lý —— tỷ như hôm nay, lấy tu vi Lăng Phượng Tiêu mạnh mẽ như vậy, thu hồi đao thế còn phải chịu nội thương, chưa nói đến những người khác. Bởi vậy, đệ tử luận bàn đấu pháp chỉ cần hơi sơ ý thôi liền sẽ đổ máu bị thương, phải nghỉ ngơi thật lâu, trì hoãn việc học, quả thực không ổn.
Tuy nhiên, tiên võ không thể tách rời, luận bàn võ nghệ chính là một cơ hội tuyệt vời để cảnh giới tiến bộ, Học Cung cũng không thể ngăn cản điều đó, vì thế mới có Chu Thiên Diễn Võ Trường tồn tại trong mộng cảnh.
Mỗi đệ tử đều có thể tùy ý lựa chọn binh khí trong Chu Thiên Diễn Võ Trường, tìm kiếm người có thực lực tương đương khiêu chiến —— không có điểm dừng, có thể tùy tâm sở dục dùng bản lĩnh của mình đối phó địch thủ, cho dù có vứt bỏ tính mạng, sau khi luận võ kết thúc cũng có thể khôi phục bộ dáng ban đầu.
Nhân lúc Diễn Võ Trường tồn tại, một loạt cơ chế mộng cảnh khác cũng đúng thời mà sinh, tỷ như chiến tích xếp hạng mỗi người, tỉ lệ thắng là bao nhiêu, tóm tắt phong cách võ công ...... Thậm chí có thể dùng ngọc phách thay tiền để đánh cược, đủ loại cơ chế, không cái nào giống cái nào.
Đồng thời, Diễn Võ Trường còn có một công năng khác.
Đây là một Diễn Võ Trường ẩn danh.
Sự tình xảy ra ở đây, cũng kết thúc ở đây, vì phòng ngừa đem ân oán từ lôi đài ra hiện thực, bất luận kẻ nào cũng có thể thay đổi dung mạo trong Diễn Võ Trường, tên họ các thứ, nếu bị nhận ra võ công trong hiện thực, khi khác sẽ bàn sau —— bất quá Học Cung mấy ngàn người, người nào người nấy tu tiên khác nhau, cơ hội chạm mặt còn không nhiều, nên loại chuyện này rất ít khi xảy ra.
Nói cách khác, vào Chu Thiên Đấu Trường, liền có thể ước chiến toàn bộ người tu tiên trong Học Cung, khẳng định võ công, hơn nữa còn có thể mai danh ẩn tích, sẽ không sinh ra bất kỳ tranh cãi gì trong hiện thực.
Đây chính là cái Lâm Sơ muốn.
Tùy tiện khoác một tấm da, liền có thể tiến vào mộng cảnh tìm đủ loại người giúp luyện kiếm, trở lại hiện thực, biến một cái, ai cũng không biết là ai.
Vừa vặn hắn cũng có thể xem thực lực mọi người trong thế giới này đến tột cùng là như thế nào.
Chính mình ở trong hiện thực nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, tiến mộng cảnh liền có thể đại đại bất đồng, thân thể trạng thái so với kiếp trước không có gì khác biệt.
Hắn ở kiếp trước, được sư phụ gọi là thiên tài ngàn năm khó gặp gì đó, nên vì kiếm mà sinh vì kiếm mà chết linh tinh, xem ra cũng không tệ lắm.
Nhưng nghĩ đến đây, hắn liền không khỏi sinh ra nghi hoặc với cơ chế mộng cảnh.
Mộng cảnh rốt cuộc là như thế nào xác định thực lực một người trong mộng cảnh?
Dựa vào người này tưởng tượng? Hay là căn cứ vào tiềm thức? Hay là thần hồn?
Đều không có khả năng, nếu vậy ai cũng có thể có được sức mạnh hủy thiên diệt địa trong mộng cảnh.
Tiềm thức cũng không đáng tin lắm, khoa học hiện đại còn không thể lý giải được thứ này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mà nếu một người tiến vào mộng cảnh có nghĩa là thần hồn tiến vào, thực lực trong mộng cảnh được xác định bằng thần hồn, cũng có nghĩa, không có gì lạ khi Mộng tiên sinh tin chắc rằng hắn là đệ tử danh môn chính phái mà không nghi ngờ chút nào.
Nếu chuyện này là thật...... Vậy cũng có nghĩa, thần hồn của hắn, vẫn ở cảnh giới đó.
Một khi vẫn còn cảnh giới, chướng ngại tu tiên cũng chỉ còn khối thân thể này thôi, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch, Trúc Cơ, Kim Đan...... Thậm chí tầng tầng cảnh giới sau đó, đột phá đều sẽ không quá khó khăn.
Người khác tu tiên là trèo đèo lội suối, núi cao còn có núi cao hơn, hắn tu tiên lại là trước là một ngọn núi sau là vùng đất bằng phẳng, nhưng ngọn núi đầu tiên lại chính là Himalayas a.
Có thể thay đổi kinh mạch —— hoặc là tuyệt thế bí tịch, hoặc là thiên tài địa bảo, hoặc là linh đan diệu dược, đều là những thứ trước mắt hắn rất khó có được.
Cũng vì nguyên nhân, nghèo.
Tiêu Linh Dương nói có thể cung cấp cho hắn, miễn là hắn phải tránh xa Lăng Phượng Tiêu.
Nhưng hắn cùng Lăng Phượng Tiêu cũng đâu có thân thiết, không có cách nào tránh xa a.
Một khi nghĩ đến Lăng Phượng Tiêu, suy nghĩ lại chệch hướng.
—— người này đến tột cùng là muốn làm cái gì vậy?
Lâm Sơ nằm nhoài lên bàn, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Chả có cái bánh nào từ trên trời rớt xuống cả, Đại tiểu thư đột nhiên đối xử tốt với hắn, trong đó tất có kỳ quặc.
Ngày sau nên cảnh giác nhiều hơn.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy một hồi, ngọc phù trước mặt bỗng nhiên lập loè lóe sáng.
"Mộng cảnh đã ổn định, đạo hữu có thể tự mình tiến vào, nhưng Xu Cơ chân nhân vân du chưa về, trận pháp không thể sửa chữa hoàn toàn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mong rằng đạo hữu bao dung."
—— Xu Cơ chân nhân là một bậc thầy trận pháp nổi tiếng trong tiên đạo, phần lớn Thượng Lăng Mộng Cảnh đều có bút tích của ông.
Nếu đã ổn định, Lâm Sơ liền thuận lợi tiến vào mộng cảnh thôi.
Kỳ quái chính là, đỉnh núi hôm nay không có bóng dáng Mộng tiên sinh.
Lâm Sơ đi vào trong đình nơi Mộng tiên sinh thường đợi, phát hiện bức thư y để lại trên bàn đá.
"Đạo hữu, Xu Cơ tiên sinh vân du, vô pháp trông giữ trận pháp, hiện giờ mắt trận linh lực không ổn, tại hạ tạm thời biến mất, ngày sau trở về, tất cả sự vụ đều có ngọc phù đưa tin, hy vọng đạo hữu mạnh khỏe."
Hóa ra là hệ thống xuất hiện trục trặc, hệ thống đã bị lỗi.
Mộng tiên sinh vắng mặt, Chu Thiên Diễn Võ Trường lại nên như thế nào đây?
Lâm Sơ trên đỉnh núi bồi hồi trong chốc lát, cuối cùng phát hiện một con đường mòn thấp thoáng trong rừng cây.
Đường mòn tuy nhỏ, nhưng có thể chắc chắn trước đây nó chưa từng xuất hiện.
Hắn gạt bụi cây sang một bên, con đường tràn ngập sương trắng, sau khi bước vào, thiên địa trước mắt chợt biến hóa.
Trong màn sương trắng xóa, trước mặt Lâm Sơ xuất hiện một mặt gương đồng.
——cảnh tượng này hắn từng đọc trong 《 Bách Hiểu Sinh tường thuyết Thượng Lăng Học Cung 》, đúng là giao diện dịch dung của Chu Thiên Diễn Võ Trường.
Lâm Sơ vừa nghĩ đến dung mạo kiếp trước, hình ảnh trong gương dần dần thay đổi.
Sau khi thay đổi khuôn mặt, hắn vẫn mặc áo bào Học Cung quy định, cứ như vậy, vừa không quá đột ngột, cũng vừa không bị người khác nhận ra.
Lâm Sơ bình tĩnh đẩy gương, đi về phía trước.
Thế giới sương trắng bỗng nhiên biến đổi.
Chưa nhìn thấy thứ gì, đã nghe thấy tiếng người huyên náo.
"Hồng tiên tử cùng Yến Huyền một khắc sau luận võ, hai mươi ngọc phách một lần cược, nhất định phải đặt a ——"
"Vị huynh đài này, có thể chỉ giáo cho ta không?"
"Tần huynh, chiêu ' long du khúc chiểu ' vừa nãy của ngươi thật sự tuyệt diệu! Tại hạ bội phục!"
"Hôm nay mộng cảnh không ổn, các tân sư đệ sư muội vào muộn quá, chúng ta phải tiếp đãi cho tốt."
Lâm Sơ nghĩ thầm, trách không được Bích Ngọc Thiên vẫn luôn vắng vẻ như vậy, hóa ra mọi người đều tụ tập ở Diễn Võ Trường đánh nhau ẩu đả.
Sương trắng tan đi, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảng nước mênh mông vô tận, điểm xuyến những lôi đài cao thấp lớn nhỏ chi chít như sao trên trời, mà chính hắn đang ở một cái bến tàu, mỗi bên bến tàu đều có các khối cự thạch như gương, trên mặt hiện lên đủ loại tin tức, tỷ như "Hồng tiên tử cùng Yến Huyền ở lôi đài số luận võ: đúng Giờ Hợi." "Cầm Thanh với Huyền Tự ở lôi đài số cùng đạo hữu chỉ giáo" linh tinh.
Mặt kia của cự thạch bất động, trên đó khắc rất nhiều văn tự bằng vàng, nhìn kỹ hơn, hóa ra là xếp hạng.
Tên của người đứng đầu rất dễ thấy, là Tiêu Thiều, tên người thứ hai nhỏ hơn một chút, người thứ ba càng nhỏ hơn, đến phía dưới, hoàn toàn dày đặc những chữ cực nhỏ.
Theo Bách Hiểu Sinh nói, mặt này cự thạch tên là "Chu Thiên Chân Võ Bảng", xếp hạng dao động theo kết quả so đấu, các thứ hạng hàng đầu, cũng giống như giáp đẳng trong chương trình học của Học Cung, đều có ngọc phách khen thưởng.
—— lại phát hiện thêm một biện pháp thu thập ngọc phách rồi, nếu mỗi ngày chăm chỉ luận võ, có lẽ hắn sẽ không bần cùng nữa.
Lâm Sơ đang nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên nhận ra có người đang nhìn mình.
Hắn xoay người lại.
Thời điểm xoay người cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi xoay người càng cảm thấy không đúng hơn.
Người đang đứng đối diện nghi ngờ nhìn hắn —— chính là khuôn mặt mình đời trước mà!
Lâm Sơ nhìn lại chính mình. Kinh hãi.
Hắn đang mặc bạch y.
Rất trắng.
Còn có sa.
Lụa mỏng.
Các cô gái mới dùng mấy cái này.
"Ngươi......" Người đối diện nọ nói, "Ngươi dùng thân thể của ta! Mau trả lại cho ta!"
Hình tượng hắn giả định cho mình tuyệt đối không có khả năng ăn mặc nữ trang, mà người đối diện nọ lại nói hắn dùng sai thân thể, chắc là đúng như vậy rồi.
Mà diện mạo người nọ, cách ăn mặc, đều là hắn vừa mới giả thiết ở trước gương mà.
Lâm Sơ: "Ngươi cũng dùng thân thể của ta."
Người nọ nói: "Đúng rồi, ta không biết đổi lại thế nào, ngươi tốt nhất đừng là một tên xấu xí!"
Nói xong, người này soi mình xuống mặt nước, nói: "Tuy rằng đây chỉ là sơ suất, nhưng ta quyết không cần một thân thể nam nhân! Chúng ta đổi lại như thế nào đây?"
Lâm Sơ cũng đến gần mặt nước.
Giữa làn sóng xanh biếc, hiện ra một thân lưu vân bạch y xinh đẹp, mái tóc đen buộc hờ, ngũ quan thanh lãnh mỹ lệ, khí chất tiên nữ cao quý lạnh lùng.
Lâm Sơ cảm thấy có chút không thở nổi.
Người đang dùng thân thể của hắn nói "Quyết không cần một thân thể nam nhân", chắc là một cô nương, một hình tượng tiên tử xuất thần như vậy, lại bị hắn dùng mất rồi.
Cô nương kia nói: "Sợ là mộng cảnh bị lỗi, chúng ta tiền vào lại lần nữa xem sao."
Lâm Sơ: "Được."
Hắn kéo ý thức ra khỏi mộng cảnh, lại tiến vào lần nữa, đi theo con đường mòn.
Nhưng mà, lần này không có gương đồng nào cả, mà trực tiếp đến bến tàu.
Cô nương đang dùng thân thể hắn cũng đứng ở bến tàu, cùng hắn hai mặt nhìn nhau.
Tiền vào một lần nữa cũng không có cách nào thay đổi hình tượng, không khí nhất thời thập phần xấu hổ.
Vào lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lại xuất hiện một người nữa.
Người nọ sau khi đứng yên, sờ sờ đầu chính mình, hét lên một tiếng, cũng đi soi mặt nước.
"Này...... Sao lại thế này?" Hắn nói: "Ta tỉ mỉ chuẩn bị dịch dung anh tuấn tiêu sái, hiện tại như thế nào lại biến thành một tên đầu hói mặt rỗ rồi!"
Bây giờ đổi thành ba người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
"Ta nhớ Mộng tiên sinh nói, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mong rằng đạo hữu bao dung." Cô nương kia nói.
Người thứ ba nói: "Chuyện ngoài ý muốn này cũng khó chịu quá đi!"
Lâm Sơ: "...... Ta đi trước."
Nhìn hình ảnh phản chiếu, hắn có chút không chấp nhận nổi.
Cô nương dùng khuôn mặt kiếp trước của Lâm Sơ cũng nói: "Ta cũng đi đây."
Người thứ ba nói: "Ta không thể chấp nhận nổi chính mình là một tên mặt rỗ, ta cũng đi đây."
Lâm Sơ trở về hiện thực, cầm gương, sau khi hồi tưởng lại dung mạo tiên nữ bạch y kia, quyết định trước khi Mộng tiên sinh trở về, sẽ không bước vào Diễn Võ Trường nửa bước.
Mất hết rồi.
Cái gì luận võ thắng ngọc phách chứ, , lại nghèo thêm một tháng rồi a.
Tác giả có lời muốn nói:
Xu Cơ chân nhân ra ngoài vân du thế nhưng lại dẫn đến thảm kịch kinh thiên động địa.
Yêu sai cả đời: Nhận sai giới tính vị hôn thê, ta nên đi nơi nào?
Truy tìm nguồn gốc: Hiểu lầm ban đầu rốt cuộc đến từ đâu?
Đến kỳ 《 tiếp cận tu tiên 》 sẽ tiết lộ bí mật với ngài.