Ngộ phất huyền: trích từ bài thơ Minh Tranh của Lý Đoan thời nhà Đường.
Nghĩa là cố tình gảy nhầm dây đàn để crush ngoảnh lại nhìn mình
Vân Lam cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất như hàn khí của những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.
Còn vị không biết có phải là Thương Mân hay không kia, cậu không cần rút kiếm, trọng kiếm không sắc, vốn là không vỏ.
Đỉnh núi vốn đã lạnh lẽo, lúc này ánh mặt trời cũng bị chặn lại, giống như đêm đen, cuồng phong gào thét, hàn ý ngày càng mãnh liệt.
Lâm Sơ nhìn sắc trời.
Chờ những đám mây đen càng trở nên đen hơn, giống như mực đen ướt át sắp sửa nhỏ xuống ——
Một luồng sáng trắng xé toạc bầu trời, khiến người ta lóa mắt trong chốc lát.
Lâm Sơ thầm đếm trong đầu.
Ba.
Hai.
Một.
Mèo đen đột nhiên rùng mình.
Tiếng sấm nổ vang, đinh tai nhức óc, cả ngọn núi thậm chí còn hơi hơi rung chuyển.
Lâm Sơ tằng tằng tằng dây đàn tiếng, linh lực phi đãng, bảo vệ mèo đen, sau đó lại tiếp tục đàn 《 Tuyệt Vân Tiêu 》, trợ giúp ba người nghênh diện thiên lôi ngưng tụ tâm thần.
Chỉ thấy phía trên trời cao, một đạo thiên lôi từ màu tím biến thành màu đen, thẳng tắp bổ xuống bên này!
Phảng phất tất cả mọi thứ đều ngừng lại, trên dưới thiên địa, chỉ còn một tia sấm sét vô cùng mạnh mẽ kia.
—— ngươi phải chứng minh cho Thiên Đạo thấy, tu luyện đã thành, kiếm tâm đã minh, đại đạo đã chứng? (minh là minh bạch – hiểu, chứng là chứng thực)
Chỉ có võ công tu vi siêu phàm trác tuyệt, mới có thể chặn lại chín đạo kiếp lôi ẩn chứa chân ý thiên địa này!
Lâm Sơ thoáng thất thần, cơ hồ cho rằng bản thân đang trở lại mấy tháng trước.
Lúc hắn định thần lại, đã thấy Lăng Tiêu đang chỉ đao lên trời, ống tay áo phần phật.
Đao khí mênh mông xông thẳng tận trời, va chạm với kiếp lôi giữa không trung!
Chỉ lần này thôi, Lâm Sơ đã có thể nhìn ra, tu vi của biểu ca, chỉ sợ là không phân thắng bại với Tiêu Thiều.
Thiên địa yên tĩnh, chớp mắt ngắn ngủi qua đi, thiên lôi từ từ ép xuống.
Lăng Tiêu thả người nhảy lên, thân hình phiên nhược kinh hồng, chém thêm một đao.
(thân hình uyển chuyển như rồng)
Tiếng sấm nổ vang lịm xuống, sấm sét màu tím trên không trung nhất thời tĩnh lặng, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Đệ tử ngồi ở thiền điện không quan tâm y đến từ môn phái nào, chỉ lo reo hò: “Sư huynh hảo đao!”
Mèo cũng không run rẩy như lúc nãy nữa, quả nhiên là biết xem hàng đấy chứ.
Tiếng đàn Lâm Sơ trầm xuống, sau đó biến thành liên miên trong vắt.
Lăng Tiêu dù sao cũng chẳng phải Độ Kiếp kỳ, chống lại uy lực của thiên lôi, cho dù bên ngoài không thấy gì, nhưng chắc chắn đã bị nội thương, cho nên thừa dịp đạo thiên lôi thứ hai vẫn chưa bổ xuống, Lâm Sơ đổi thành một khúc nhạc trị thương, hy vọng là có hiệu quả.
Thời gian nửa nén hương qua đi, bầu trời lại truyền đến tiếng sấm áp lực nặng nề.
Đạo thứ hai!
Chín đạo thiên lôi, đạo sau mạnh hơn đạo trước.
Vân Lam dựng kiếm chỉ trời, ngón tay hợp lại lướt qua mũi kiếm, theo động tác hắn, thân kiếm đột nhiên loé sáng, rõ ràng là kiếm ý.
Chỉ thấy dưới sấm sét nổi giận lôi đình, kiếm quang như tuyết, kiếm khí tung hoành, hắn vận khởi khinh công nhảy lên không trung, cùng thiên lôi tiến rồi lại lui, xuất kiếm cực nhanh, can đảm vững chắc, gắng gượng mài đi hơn phân nửa uy lực thiên lôi, chờ thiên lôi sắp đánh xuống, kiếm ý bốc lên mạnh mẽ, đâm thẳng về phía tử lôi! (tử lôi là sấm sét màu tím)
Dưới sấm sét, con người có vẻ vô cùng bé nhỏ, nhưng mà tu luyện tiên đạo nhiều năm, dùng thân thể bé nhỏ này thôi, cũng đủ sức để nghênh đón uy lực thiên địa.
Sấm sét màu tím vốn đã biến mất hơn phân nửa kia nhất thời tiêu tán.
Đệ tử vây xem tiếp tục reo hò: “Sư huynh hảo kiếm!”
Thiếu niên kia nói: “Hai vị sư huynh, các ngươi lấy công đối mặt thiên lôi, mặc dù vượt xa ta, nhưng luận phòng ngự, vẫn là ta am hiểu nhất.
”
Lăng Tiêu nói: “Rửa mắt mong chờ.
”
Mây đen cuồn cuộn, sấm sét đùng đoàng, đạo thiên lôi thứ ba đã đến.
Thiếu niên lại không xuất kiếm, mà cắm trọng kiếm màu đen xuống mặt đất!
Linh lực hùng hậu lấy trọng kiếm làm trung tâm, toả ra các gợn sóng đồng dạng, sau đó đột nhiên dừng lại, lan ra phía trên, tạo thành một lá chắn hình cầu bảo vệ bốn người và mèo đen bên trong, lá chắn này dày nặng rắn chắc, linh lực lưu động huyền ảo vô cùng, rõ ràng là một vật vô hình, lại cho người ta cảm giác như đúc bằng sắt thép, không thể phá hủy.
Lâm Sơ chắc chắn, thiếu niên này chính là Thương Mân!
Cái ngày Thương Mân luận bàn cùng Tiêu Thiều ấy, cũng chính là phong cách linh lực hùng hồn, khả năng kiểm soát linh lực tinh thông như này.
Hai tay Thương Mân nắm chuôi kiếm, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân vững vàng như núi, linh lực bao quanh lại càng thêm vững chắc.
Tử lôi bổ thẳng xuống đầu họ!
Mèo đen đột nhiên giật mình, càng ôm chặt cổ Lâm Sơ hơn, suýt nữa làm hắn tắc thở.
Đối mặt với thiên lôi thẳng tắp bổ xuống, Lâm Sơ theo bản năng nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Không có gì xảy ra.
Mèo đen vui sướng “Meo” một tiếng.
Hắn mở mắt ra, thấy Thương Mân tuy sắc mặt tái nhợt, những vẫn đang ôm trọng kiếm nhoẻn miệng cười.
Lá chắn linh lực kia bị thiên lôi triệt hạ gần như toàn bộ, chỉ còn một lớp mỏng manh, nhưng tóm lại vẫn thành công chống lại đạo thiên lôi thứ ba mạnh hơn cả hai đạo trước!
Đệ tử bên kia tiếp tục reo hò: “Sư đệ hảo pháp!”
—— đều do tướng mạo Thương Mân non nớt quá, nên mọi người ai cũng nghĩ hắn là sư đệ.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bầu trời lại tiếp tục đùng đoàng tiếng sấm.
Ba đạo thiên lôi đầu tiên đã thuận lợi bị chặn lại, nhưng những kiếp lôi tiếp theo, uy lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
Vân Lam nói: “Ba người chúng ta liên thủ.
”
Lăng Tiêu cùng Thương Mân đều không dị nghị.
Lăng Tiêu và Vân Lam am hiểu chính diện chống đỡ với thiên lôi, tiêu hao uy lực của nó, Thương Mân thì khéo phòng thủ, ba người phối hợp, vậy mà thực sự chặn được ba đạo thiên lôi tiếp theo.
Đệ tự vây xem không biết nên khen ngợi thế nào nữa, tiếng hoan hô liền thống nhất đổi thành: “Đỉnh ——!”
Nếu chỉ nghe mấy tiếng reo hò này, còn tưởng là tiên sinh kể chuyện trong trà lâu đang nói đến phân đoạn xuất sắc nào đó, thu hút đông đảo khán giả vỗ tay tán thưởng.
Nhưng từ đạo thiên lôi thứ tư, Lâm Sơ đã không còn đàn những khúc nhạc phụ trợ tấn công hoặc phòng thủ nữa.
Hắn đang điên cuồng chữa thương cho ba người kia.
Dù bọn họ thiên tư tuyệt đỉnh, tu vi cường hãn đến đâu, nhưng sự thật vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, đối mặt với độ kiếp, vẫn kém hẳn một cảnh giới lớn.
Vẫn không được.
Tiếng đàn có khả năng chữa thương, nhưng những vết thương mà họ phải chịu đã vượt xa khả năng chữa thương của đàn.
Đạo kiếp lôi thứ bảy chậm rãi tiêu tán.
Thương Mân phun ra một ngụm máu lớn, mặt vàng như nghệ, phải chống trọng kiếm xuống mới có thể đứng vững.
Tay cầm kiếm của Vân Lam cũng run nhè nhẹ, hiển nhiên linh lực đã bị tiêu hao quá mạnh.
Còn Lăng Tiêu, Lâm Sơ thật sự không nhìn ra.
Nhưng người Phượng Hoàng gia như y, đều đối với bản thân tàn nhẫn đến không cần mạng, cho nên Lâm Sơ hoài nghi y cũng đang trọng thương giống bọn họ, chỉ là che giấu quá tốt mà thôi.
Ba người đều trọng thương như vậy, tuyệt không khả năng nghênh diện hai đạo thiên lôi còn lại.
Trong hoàn cảnh này, bọn họ đều có thể bỏ chạy thoát thân, nhưng quân tử lời hứa ngàn vàng, cho nên không một ai bỏ đi cả.
Đệ tử vây xem không còn reo hò nữa, mà đang yên lặng nhìn bốn người bọn họ.
Trong không khí trầm mặc này, một đệ tử tu vi Nguyên Anh bỗng tiến lên trước, đứng cùng với họ.
Người thứ hai.
Người thứ ba.
Sau đó, đệ tử Kim Đan kỳ cũng cùng nhau tiến lên.
Bước lên đỉnh núi, đến bây giờ tổng cộng đã có người, sẵn sàng ngênh đón lôi kiếp.
Khi đạo lôi kiếp thứ tám bổ xuống, các đệ tử đều dùng toàn lực chống đỡ, linh lực các màu đan chéo, đoàn kết chặn lại đạo thiên lôi thứ tám!
Hiềm nỗi, uy lực thiên lôi, há có thể để thứ tu vi thấp kém thách thức.
Không có ai lông tóc vô thương, toàn bộ đều bị trọng thương.
Lăng Tiêu lau sạch vết máu bên khóe môi, nhàn nhạt nói: “Các ngươi tản ra.
”
Các đệ tử cũng biết thực lực của mình, khi đạo thiên lôi tiếp theo đánh xuống, cũng là lúc mà bọn họ bỏ mạng tại đây, liền yên lặng lui xuống.
Sau đó y cũng quay sang Thương Mân: “Ngươi cũng đi đi.
”
Thương Mân nhìn y một cái thật sâu, gật đầu.
Dưới bầu trời, chỉ còn lại Lăng Tiêu và Vân Lam.
Lâm Sơ nghe phía chân trời cuồn cuộn tiếng sấm, cảm nhận được uy áp khủng khiếp của đạo thiên lôi cuối cùng này, tâm trạng vô cùng bất an, hô một tiếng tên y: “Lăng Tiêu……”
Lăng Tiêu quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với hắn: “Ta không sao.
”
Lâm Sơ mím môi.
Lăng Tiêu hỏi: “Tay ngươi không sao chứ?”
Với cường độ đánh đàn cao như vậy, còn vội vàng không có công cụ bảo vệ ngón tay, ngón tay Lâm Sơ đã sớm đỏ lên, hơi hơi đau đớn.
Hắn biết chút thương tích nhỏ bé này, sao có thể sánh với nội thương mà thiên lôi gây ra.
Lâm Sơ nói: “Không sao đâu, ngươi……”
Tay trái Lăng Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao: “Yên tâm.
”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng, vẫn có chút bất an.
Nhưng hắn lại nghĩ, tuy rằng thời gian ở chung ngắn như vậy, nhưng biểu ca phẩm cách không thể chỉ trích, là chính nhân quân tử, nếu như y không nắm chắc phần thắng, nhất định sẽ không để Vân Lam ở lại cùng mình chịu chết, cũng sẽ không để bản thân hắn ở gần y như vậy.
Cho nên, nếu Lăng Tiêu làm vậy, chính là chắc chắn y sẽ không chết, những người khác cũng sẽ không.
Nghĩ như vậy, tiếng đàn rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Lăng Tiêu nói: “Rất êm tai.
”
Đã rất nhiều năm Lâm Sơ chưa được người khác khen ngợi, tâm thần chấn động, vô tình đàn sai một điệu.
Lăng Tiêu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một cái.
Tiếng sấm nổ vang giữa không trung, uy lực mạnh hơn tất cả những lôi kiếp trước đó.
Vân Lam khụ một tiếng.