Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

chương 68: 68: vạn quỷ uyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày sau đó rất yên bình, Lăng Tiêu từ sáng đến tối dưỡng thương, Thương Mân từ sáng đến tối luyện kiếm, Lâm Sơ từ sáng đến tối luyện đàn, năm sáu ngày đều lướt qua trong nháy mắt.

“Ta nói này, Lâm sư đệ,” Thương Mân nhoài người lên bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Tại sao ngươi vẫn ăn được vậy?”

Trước mặt Lâm Sơ đặt một bát cơm trắng của Tiên Hương khách điếm, đang chậm rì rì ăn hết thìa này đến thìa khác.

Thương Mân tiếp tục nói: “Ngươi xem, mèo cũng không ăn nổi nữa rồi.”

Mèo làm ngơ đĩa cơm trước mặt —— rõ ràng hai hôm trước nó vẫn còn ăn một ít.

Tiên Hương khách điếm chỉ phục vụ cơm trắng, còn thức ăn hay các món khác thì đừng có mơ, ăn liên tục sáu ngày, đến cả mèo cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lăng Tiêu cười tủm tỉm nhìn Lâm Sơ: “Cứ ăn đi, có thể béo lên một chút.”

Lâm Sơ: “……”

Thật ra hắn không có cảm giác về ẩm thực lắm, quy củ của sư môn, lấy món ăn thanh đạm làm chủ đạo, vô vị là tốt nhất.

Lúc hắn còn nhỏ, thậm chí còn liên tục ăn cơm lâu hơn thế này nhiều.

Sang đến ngày thứ bảy, di chứng từ “Niết Bàn Sinh Tức” của Lăng Tiêu cuối cùng cũng hết, khôi phục lại tu vi, liền có thể xuất phát rồi.

Hiện giờ, các đệ tử trên Huyễn Đãng Sơn đã lần lượt xuống núi, mỗi người đi một hướng khác nhau, có người ra ngoài rèn luyện, có người lại về Học Cung học tập.

Bọn họ đã báo cáo cho Phong Lôi chân nhân, đăng ký điểm đến.

Ngay lúc chuẩn bị xuất phát, mèo bỗng nhiên nhảy khỏi vòng tay Lâm Sơ, quay mặt về Huyễn Đãng Sơn “Meo” một tiếng.

Lâm Sơ trợn mắt há hốc mồm nhìn tiên cung trên Huyễn Đãng sơn đang dần dần thu nhỏ lại trên không trung, sau khi ánh lên cầu vồng bảy sắc, cuối cùng biến mất trên cổ mèo đen.

Mèo quay người lại, nhảy lên vòng tay Lâm Sơ.

Bây giờ trên cổ nó đã có thêm một cái vòng cổ, trên vòng cổ treo một chiếc chuông bằng ngọc trong như pha lê, chất ngọc giống như gạch xây nên Phù Thiên Tiên Cung vậy.

Cho nên, tiên cung đã bị thu vào cái chuông này? Được mèo ta tùy thân mang theo?

Phú miêu, quả là phú miêu a.

Ra khỏi địa giới tiên gia, qua cột mốc biên giới “Phàm nhân dừng bước”, Thương Mân nói: “Ta muốn ăn cơm!”

Lâm Sơ bật cười.

Lăng Tiêu nói: “…… Được.”

Thương Mân liền ngự khí bay đi tìm bóng dáng thành trấn phàm nhân, một lúc lâu sau mới quay lại, mặt mày hớn hở nói chỗ kia là quán trà, chỗ đó là thị trấn vân vân mây mây.

Cuối cùng bọn họ đến một nơi tên “Bình Xuân Phủ”, Thương Mân lập tức lao vào tửu lầu lớn nhất, đặt một cái bàn to nhất.

Lăng Tiêu: “Ngươi làm gì vậy?”

Thương Mân: “Ăn cơm a.”

Lâm Sơ: “Ta thấy bàn này hơi to quá mức rồi đấy.”

Thương Mân: “Không to đâu.”

Lâm Sơ bình tĩnh xem kịch.

Bốn tiểu nhị bưng lên hết món này đến món khác, lấp đầy cái bàn lớn ngồi được cả chục người.

Lâm Sơ gắp thịt trong những món ngon nhất, chất đống cái đĩa trước mặt quàng thượng.

Vừa quay đầu lại, thấy biểu ca cũng đang gắp cho hắn không ít.

Tiểu nhị lại mang rượu lên, Lăng Tiêu cùng Thương Mân mỗi người rót đầy một ly.

Đến phiên Lâm Sơ, biểu ca trầm tư một lúc, cuối cùng cầm lấy bầu rượu, rót mỗi một ít vào chén Lâm Sơ —— cao hơn đáy ly một tí ti, Lâm Sơ cảm thấy chắc có thể đếm được bao nhiêu giọt luôn đấy.

Tiếp đến, Thương Mân bắt đầu phần trình diễn của mình.

Lâm Sơ trơ mắt mà nhìn đồ ăn trên bàn nhanh chóng biến mất, tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy, rất nhanh đã có một chồng đĩa trống không chất ngay cạnh bàn.

Tiểu nhị phục vụ cũng đã trợn mắt há hốc mồm, tựa như không thể tin nổi một thiếu niên thanh tú như vậy lại có sức ăn trâu bò đến thế.

May mà nơi này là nhã gian trên lầu , nếu không sợ là có người sẽ bỏ tiền ra khen thưởng màn ảo thuật xuất sắc này mất.

Lâm Sơ cảm thấy, thể tích đồ ăn mà Thương Mân nạp vào, đã bằng thể tích của một người lớn rồi.

Thương Mân sư huynh, trong bụng ngươi có một không gian khác sao?

Mãi đến khi rượu đủ cơm no, ăn hết tất cả mọi thứ trên bàn, Thương Mân mới mãn nguyện dựa lưng vào ghế: “Đây chính là nội công của gia tộc ta – ‘Kình Ẩm Thôn Hải’, luyện hóa tinh khí ẩm thực, cường thân rèn thể.”

—— hóa ra là công pháp, vậy còn có thể miễn cưỡng giải thích được.

Lăng Tiêu giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, nhàn nhạt nói: “Gia tộc các ngươi, đã mấy trăm năm nay không có ai luyện ‘Kình Ẩm Thôn Hải’ rồi còn gì.”

“Mặc dù sau khi luyện thành công pháp này, lúc ăn uống sẽ vô cùng sung sướng,” Thương Mân toét miệng cười, “Nhưng ngạch cửa quá cao, chỉ có người vô cùng nghị lực mới có thể nhập môn được thôi.”

Nói tới đây, hắn lại hơi xấu hổ cười cười: “Lại nói tiếp, ta có thể luyện thành ‘Kình Ẩm Thôn Hải’, vẫn phải nhờ Lăng đại tiểu thư…… Ta chỉ là một tên tư chất ngu dốt, dù có luyện công như thế nào đi chăng nữa, vẫn chỉ đạt được trình độ trung bình trở xuống, vẫn luôn bị bạn bè chê cười.

Có một hôm, ta bị chân nhân khiển trách vì luyện mãi không nổi một chiêu kiếm, liền trốn ra sau rừng trúc ngồi khóc.

Đúng lúc Đại tiểu thư đi ngang qua, chắc hẳn thấy ta khóc khó nghe quá, mới hỏi ta khóc cái gì.

Ta liền nói ta tư chất đần độn, không thể trọng dụng, không còn mặt mũi nào ở lại Học Cung nữa.”

Lâm Sơ nghe được chuyện có liên quan đến Đại tiểu thư, nhanh chóng dựng lỗ tai lên.

Thương Mân tiếp tục nói: “Đại tiểu thư bảo, thiên phú tư chất, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.

Ngươi có thế mà cũng đau buồn, thật quá nực cười.

Ta không phục, nói nàng là thiên tài ngàn năm khó gặp, tùy tiện cũng có thể tu thành chính quả, mới có thể nói được như vậy.

Đại tiểu thư liền nói……”

Hắn dừng một chút: “Đại tiểu thư nói, cho dù tư chất nàng giống như ta, cảnh giới tu vi cũng sẽ không thấp hơn bây giờ.

Dứt lời, lười phản ứng ta, bỏ đi luôn.

Sau này ta quen biết các sư tỷ khác trong Phượng Hoàng Sơn Trang, các nàng kể cho ta biết, từ nhỏ Đại tiểu thư đã phải vung đao ba vạn lần mỗi ngày, toàn bộ bàn tay đều bị mài mòn đến sưng lên, chưa kể nàng còn phải học tâm pháp, đọc bí tịch, mỗi ngày chỉ được ngủ hai canh giờ.

Chẳng qua mấy năm gần đây, tâm cảnh chỉ còn kém Độ Kiếp kỳ một chút, mới có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn —— ta liền nghĩ, Đại tiểu thư nói được như vậy cũng không sai, cho dù nàng tư chất ngu dốt, nếu có được nghị lực như vậy, cũng sẽ sớm vượt qua thường nhân thôi.

Từ đó ta liền hạ quyết tâm học nội công ‘Kình Ẩm Thôn Hải’, mấy hôm trước trải nghiệm trên Huyễn Đãng Sơn đã giúp ta hiểu hết nó, cuối cùng cũng nhập môn được rồi.”

—— hóa ra, Thương Mân được mọi người trong Học Cung gọi là võ si, còn có duyên cớ ít ai biết như vậy.

Thương Mân nói: “Việc này đối với Đại tiểu thư mà nói, bất quá chỉ là vô tình giúp đỡ mà thôi, nhưng ta lại cảm kích vô cùng, chỉ hận mấy năm nay đã tự làm tổn thương mình, tỉnh ngộ quá muộn.”

Lâm Sơ: “Đại tiểu thư là người tốt mà.”

Thương Mân: “Đúng vậy.”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Tốt thế nào cơ?”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Trước đây ta với rất nhiều người bị vây khốn trong quỷ thôn, đều nhờ vào Đại tiểu thư cứu giúp.”

Lăng Tiêu cười nói: “Ngươi không còn so đo chuyện nàng muốn lột da ngươi nữa sao?”

Lâm Sơ: “……”

Suy nghĩ chốc lát, hắn nói: “Đại tiểu thư chỉ mạnh miệng thôi.”

Lăng Tiêu: “Ừ hử?”

Lâm Sơ thầm nghĩ, Đại tiểu thư lúc nào cũng ngoài miệng ác ý, nhưng thật ra lại rất tốt bụng.

Trước kia ở Quỷ Thành, Đại tiểu thư tâm tình không tốt, tính tình vô cùng tàn bạo, nghe nói thôn dân bị nhốt, quẳng xuống một câu “Ta quản bọn họ đi tìm chết” rồi bỏ đi luôn.

Nhưng thực tế lại đi Ninh An Phủ trước, hoàn thành mọi thủ tục an bài thôn dân thỏa đáng, thật sự là một người rất tốt.

Nhưng tại sao biểu ca cũng biết chuyện Đại tiểu thư từng muốn lột da hắn vậy, xem ra hai người họ đúng là huynh muội tình thâm, kể không ít chuyện cho nhau nghe rồi.

Lúc này, Thương Mân cũng phụ họa theo: “Ta cũng thấy vậy.”

Lăng Tiêu lại rót cho mình một ly rượu đầy, nhấp một ngụm xong, nói với Thương Mân: “Nàng luyện công như vậy, thật ra cũng có nhiều nguyên nhân bất đắc dĩ, cũng cần vô số đan dược bảo mệnh.

Ngươi nên nhớ không nên dụng công quá mức, sẽ tổn hại căn cơ.”

“Không sao,” Thương Mân nhướng mày, “Ta đã lấy được Sinh Sinh Tạo Hóa Đan trong kho Thiên rồi, có thể chống đỡ được.”

Lăng Tiêu: “Ừm.”

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, bọn họ lại tiếp tục đi về hướng bắc, ra khỏi phạm vi che chở của các môn phái gần Huyễn Đãng Sơn, con đường vẫn chưa tu sửa, thành trấn đổ nát, so với lúc nãy hoang vắng hơn nhiều, dọc đường đi qua tận năm sáu thành hoang, lầu các vẫn đó, chỉ là không có một bóng người nào, thật khiến người ta có chút sợ hãi.

Lại qua mấy trăm dặm nữa, đã không còn dấu vết con người, qua cột mốc biên giới “Phàm nhân dừng bước”, phía trước hiện ra núi non đen sì, trùng điệp không dứt, quỷ khí nặng nề, tựa như vạn quỷ đang khóc lóc.

Chờ đường núi hoàn toàn biến mất, phía trước hiện ra một bảng chỉ đường “Vạn Quỷ Uyên”, để tiết kiệm linh lực, bọn họ đều không ngự khí phi hành, mà trực tiếp đi bộ vào núi.

Dựa theo bản đồ, trèo qua một ngọn núi, lại nhảy xuống một vách đá, là có thể nhìn thấy khe hẹp dưới lòng đất, men theo khe đi xuống dưới, chính là đã hoàn toàn bước vào “Vạn Quỷ Uyên” vạn quỷ tung hoành, mấy vạn La Sát Quỷ Vương cư ngụ rồi, so với Quỷ Thành Lâm Sơ bị vây khốn trước đây hung hiểm hơn gấp trăm lần.

Trên đường đi, bọn họ đã xác định được mục đích của chuyến thám hiểm này.

Thương Mân muốn tôi luyện võ nghệ, đối với bảo vật trong Vạn Quỷ Uyên không có nhu cầu.

Biểu ca vốn là chủ nhân tạm thời, chỉ thuần túy cung cấp vũ lực, tỏ vẻ nếu tìm được bảo vật hữu dụng, cũng có thể suy xét mang về.

Lâm Sơ thì muốn rất nhiều thứ, bạch cốt hoa cô nương kia nhờ vả, còn có Âm Xà Huyết, Minh Long Cốt, Huyền Độc, Dược Thủy … để luyện chế Tịch Diệt châm, chắc hẳn phải mất nhiều thời gian mới có thể tìm đủ.

Ba người đi sâu vào trong núi, lần theo bản đồ và biển chỉ đường, lúc sắp đi đến vách đá, Lâm Sơ cảm nhận được sương mù dày đặc quỷ khí, liền đặt mèo lên vai, ôm Băng Huyền cầm lên, gảy gảy vài tiếng, xua tan tà khí trước mặt.

Trên người bỗng nhiên thật ấm áp, hắn được biểu ca khoác lên một chiếc áo lông cáo trắng muốt.

Áo lông cáo vừa nhẹ vừa mềm, hắn đang ôm đàn không rảnh tay, Lăng Tiêu lại vòng ra trước mặt hắn, buộc chặt cổ áo cho hắn.

Lâm Sơ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt biểu ca nhìn hắn giống hệt như đang nhìn một con hamster vậy.

Thương Mân không để ý bọn họ, vẫn luôn quan sát tình hình phía trước, đột nhiên hét lớn: “Phía trước có người.”

Bọn họ đến gần, thấy có hai hán tử trẻ tuổi ăn mặc giống tiều phu, da dẻ xanh xao vàng vọt đang đứng dưới vách đá ngó nghiêng.

Thấy bọn họ đến, cả hai đều quỳ thật mạnh xuống đất: “Tiên trưởng cứu mạng a!”

Thương Mân dò hỏi tình huống, mới biết hai người họ mẹ già bệnh nặng, nghe tiên sinh trong làng bảo Vạn Quỷ Uyên có linh dược cứu mạng, ba huynh đệ liền vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, hiện giờ lão đại đã bám dây leo trèo xuống vách đá, nói là xuống trước thăm dò xem thế nào, vậy mà đã hai ngày rồi không thấy hồi âm, chỉ còn hai người bọn họ lên cũng không được, xuống cũng không xong, vạn phần lo lắng.

Lăng Tiêu nhíu mày: “Sao các ngươi dám tới nơi này?”

Hai người kia khóc trời khóc đất, kể rằng tiên sinh kia nói chẳng rõ ràng, bọn họ không ngờ nơi này lại quỷ quái hung hiểm nhường vậy, nên rất mong tiên trưởng cứu giúp.

Bọn họ khóc thét quá thảm, Thương Mân không đành lòng nghe nữa, liền bảo tí nữa bọn họ xuống đấy, sẽ chú ý xem có bóng dáng đại ca mấy người hay không.

Hai người kia đều rất cảm kích, đầu sắp đập vỡ cả đá.

Giải quyết xong chuyện này, ba người Lâm Sơ liền chuẩn bị đi xuống vách đá.

Phi một phát xuống cũng được, nhưng vị lão đại kia vẫn đang mắc kẹt trên vách đá, cho nên ba người họ đành chọn cách đi xuống bằng dây leo, giống như lão đại kia vậy.

Thương Mân xuống trước, Lăng Tiêu vòng tay trái qua eo Lâm Sơ, đặt ngay trước ngực hắn, ôm lấy, dùng một loại kỹ thuật ôm mèo mới lạ treo hắn trước người mình, sau đó tay kia bắt lấy dây leo đi xuống.

Lâm Sơ hít thở không thông mà tuyệt vọng nhìn bầu trời.

Vừa ngẩng đầu lên một phát, đã nhìn thấy hai huynh đệ kia đang thăm dò nhìn xuống, vẻ mắt bọn họ từ góc độ này thật đáng sợ.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Lâm Sơ liền biết đó không phải ảo giác!

Hai người kia giơ rìu đốn củi lên, chặt đứt dây leo!

Thương Mân: “A a a a a a a!”

Mèo cũng kêu thảm thiết: “Méooooooooo!”

Nhưng Lăng Tiêu đã buông dây leo ra, vỗ một chưởng vào vách đá, mượn lực bay lên, lạnh lùng nói: “Quả nhiên!”

Y đã sớm nghĩ tới?

Lâm Sơ bắt đầu tự hỏi có phải mạch não của hắn quá đơn giản so với Lăng Tiêu hay không.

Bọn họ thoát khỏi dây leo bị đứt, nhưng ngay sau đó, toàn bộ vách đá bỗng nhiên xuất hiện một lớp dính nhớp màu đen, toàn bộ dây leo đều biến thành xúc tu sống, đang xoắn về phía bọn họ!

Tiếng gió gào thét, Lâm Sơ nghe thấy hai huynh đệ kia cười nói: “Lại giết được người nữa rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio