Hắn quay đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu, thấy Lăng Phượng Tiêu đang nhíu mày lại.
Tuy vậy, trong hoàn cảnh hiện giờ, bọn họ không có cách nào trao đổi với nhau được, nếu như dùng linh lực truyền âm, rất có thể sẽ bị cao thủ nghe thấy —— mấy tên hắc y nhân phía sau khách quý kia, thoạt nhìn đều không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Lâm Sơ quyết định chờ xem.
Trong sảnh bắt đầu bán đấu giá các loại kỳ trân dị bảo, phần lớn đều tỏa ra tà khí, xướng giá cũng vô cùng khốc liệt.
Đấu giá được nửa chừng, cửa bao sương bỗng nhiên bị gõ gõ vài cái.
Một tên hắc y nhân ra mở cửa.
Người tới là một gã sai vặt áo xám, bưng lên một cái túi gấm màu trắng: “Nghiêm chủ quản lệnh cho ta giao cho hai vị mỹ nhân.”
Khách quý nói: “Mang lên đây.”
Hắc y nhân nhận lấy túi gấm nho nhỏ, trình lên trước mặt khách quý.
Khách quý cầm lên, dùng thần thức nhìn thử đồ vật bên trong, một lúc lâu sau mới cười một tiếng, đưa túi gấm cho Lâm Sơ: “Ngươi cầm đi.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Hắn tiếp nhận túi gấm, cũng dùng thần thức xem thử bên trong.
Lâm Sơ: “……”
Bên trong là mấy bộ y phục, có màu đỏ, cũng có màu trắng, thoạt nhìn đã biết là chuẩn bị cho hắn và Lăng Phượng Tiêu.
Ngoài y phục, còn có cả khuyên tai trang sức, son phấn, thậm chí còn có không ít ngân lượng.
Hóa ra cái tên “Nghiêm tổng quản” kia, lại chính là mặt chuột bị Lăng Phượng Tiêu ức hiếp, mà đồ trong túi gấm này, đại để chính là muốn nhắn nhủ: “Ôn thần, mong ngài mạnh khỏe, đừng đến nữa nhé!”
Lâm Sơ tiếp tục xem thử, thấy còn có vài bình ngọc nhỏ, trên bình có dán nhãn.
—— cái gì mà “Dung linh tán”, “Tình ti triền”, nghe tên đã thấy không đứng đắn rồi.
(dung linh: hòa hợp, tình ti triền: tơ tình dây dưa)
Hắn treo túi gấm bên hông mình, tiếp tục xem đấu giá trong sảnh.
Bảo vật trên sàn đấu giá quả thực đều rất trân quý, nhưng hắn thứ nhất đã từng bước vào Kho Thiên – khó báu của Phù Thiên Tiên Cung, thứ hai còn có Đại tiểu thư, cũng coi như có chút hiểu biết, cho nên chẳng có vẻ gì là kinh ngạc cảm thán trước những bảo vật này lắm.
—— loại cấp độ đấu giá này, thật sự sẽ có 《 Trường Tương Tư 》 á?
Lâm Sơ thấy hơi nghi ngờ, bởi vì hắn biết 《 Trường Tương Tư 》 chân chính, tuyệt đối phải nằm trong cấp độ kiệt tác có một không hai.
Cuộc đấu giá dần đi đến hồi kết.
Hắc y nhân đứng đầu cũng đưa ra nghi vấn giống như Lâm Sơ: “Chủ nhân, thật sự có 《 Trường Tương Tư 》 sao?”
Khách quý đáp: “Trên đời này, có không ít người nói rằng họ sở hữu 《 Trường Tương Tư 》.”
Hắc y nhân: “Đúng vậy.”
Khách quý tiếp tục nói: “Ta đã lấy được tin tức rồi, cho dù bí tịch đấu giá lần này không phải 《 Trường Tương Tư 》, nhưng nhất định cũng sẽ là bí tịch tuyệt thế.
Đại Vu cầu mong 《 Trường Tương Tư 》 đã lâu, nếu là bí tịch ngang cơ với nó, cũng không tồi.”
Lâm Sơ biết lý do tại sao Đại Vu lại muốn 《 Trường Tương Tư 》.
Hắn đã hiểu biết không ít về thế giới này rồi.
Nam Hạ Bắc Hạ đối đầu nhau, cả hai đều đang điên cuồng tích lũy vũ lực.
Đạt được 《 Trường Tương Tư 》, có hai lợi ích.
Nếu trong 《 Trường Tương Tư 》 có phương pháp có thể giúp người độ kiếp không thể phi thăng, vậy sẽ tạo ra được vô số người mãi mãi ở độ kiếp đỉnh, có thể nâng cao vũ lực rất rất nhiều.
Còn nếu không có, đem 《 Trường Tương Tư 》 trả lại Kiếm Các, không chỉ được Kiếm Các cảm tạ, thậm chí còn được bọn họ giúp đỡ, vũ lực cũng tăng lên rất rất nhiều.
Tóm lại, hoặc tuyệt thế cao thủ, hoặc sức mạnh Kiếm Các, cũng đủ để xoay chuyển thế cục trận chiến.
Cho nên Lâm Sơ rất mong cuốn bí tịch bị bán đấu giá kia đừng là 《 Trường Tương Tư 》, dù sao đó cũng là công pháp của sư môn hắn, hắn thấy hơi bất an.
Đang lo lắng, bỗng nhiên cảm giác được Lăng Phượng Tiêu nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa một hồi.
Lâm Sơ biết là Đại tiểu thư đang trấn an hắn: “Ngươi yên tâm đi.”
Hắn nhẹ nhàng hít mấy hơi, chờ đợi.
Lại thêm hai kiện kỳ bảo nữa được bán ra, lão già ngồi trên bàn dài hắng giọng: “Chư vị.”
Toàn bộ sảnh yên tĩnh, đều đang chờ câu nói tiếp theo của lão.
Lão già giơ tay vỗ nhẹ một cái.
—— chợt có một vị mỹ nhân uyển chuyển dâng một quyển sách lên.
—— nhìn bề ngoài cuốn sách, có lẽ chính là bí tịch.
“Nhiều lời cũng vô ích.” Lão già nhắm mắt lại: “Chư vị, mau xem đi.”
Chỉ thấy lão bỗng nhiên đứng dậy, y phục không một nếp gấp, ống tay áo phất một cái!
Một đạo trận pháp sáng bừng lên, lấy thân thể lão làm trung tâm, tỏa ra khắp mặt đất đại sảnh.
Đại tinh đấu trận!
—— là trận pháp dùng để cảm ứng khí vận.
Lão già nói: “Thiên Xu.”
Lời nói vừa dứt, một góc trận pháp bừng sáng.
Lão già lại nói: “Ngọc Hành.”
Một góc nào đó lại bừng sáng lên.
Chỉ thấy lão già lần lượt niệm tên vô số các vì tinh tú, mỗi lần niệm xong, vị trí tương ứng với tinh tú trên trận pháp lại bừng sáng, ánh sáng tượng trưng cho khí vận của những ngôi sao này.
Niệm xong mấy chục cái tên, chứng minh trận này chính là Đại tinh đấu trận hàng thật giá thật, hai tay lão già kết thành một cái Pháp ấn phức tạp, đánh vào ngay giữa cuốn bí tịch kia!
Khoảnh khắc bí tịch và Pháp ấn chạm nhau, một luồng sáng chói mắt bùng nổ!
Toàn bộ sảnh yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, sau mấy hơi thở, mọi người mới bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Lâm Sơ cũng đã nhìn ra.
Bí tịch —— vô luận là tâm pháp nội công, hay là chiêu thức ngoại công, cũng chỉ là ghi chép cảm ngộ về Đạo mà thôi.
Bí tịch càng hay, cảm ngộ càng sâu.
Bí tịch nguyên bản tất càng khó lường —— mà khi người sáng lập bí tịch viết xuống, cũng sẽ phải tiêu hao thần hồn, tâm lực suy đoán, cứ như vậy, sẽ sinh ra liên hệ với bí tịch, từ đó cũng sinh ra liên hệ với đại đạo.
(nguyên bản là bản gốc)
Bởi vậy, bí tịch nguyên bản, sẽ mang theo một ít khí vận Thiên Đạo, mà quyển bí tịch này va chạm với Đại Tinh Đấu Trận mạnh như vậy, chứng tỏ nó đã gần đạt đến sức mạnh của những vì tinh tú trên trời rồi.
Tất cả những điều đó chứng minh rằng, quyển bí tịch nguyên bản này cũng đủ để giúp người ta vũ hóa hoặc phi thăng.
Khách quý nói không sai, dù bí tịch này không phải 《 Trường Tương Tư 》, nhưng nó cũng đủ khiến người ta thỏa mãn rồi.
Lâm Sơ xem thử bìa quyển bí tịch, không xem được tên, chỉ cảm thấy không giống màu sắc của 《 Trường Tương Tư 》lắm.
Nhưng mà, giang hồ truyền thuyết, ngoại trừ 《 Trường Tương Tư 》ra, cũng đâu có bí tịch tuyệt thế nào bị lưu lạc bên ngoài.
Hắn yên lặng xem màn đấu giá của cuốn bí tịch không biết tên kia.
Vạn lượng hoàng kim, là mức định giá ban đầu, nhưng sau đó, nó đã xuống cấp thành đơn vị.
“ vạn hoàng kim, lần thứ nhất ——”
Khách quý nâng tay, không tỏ rõ thái độ.
Bỗng có một hắc y nhân bước ra khỏi ghế lô, thủ thế, ngay lập tức lên giá với gã sai vặt: “ vạn hoàng kim, lần thứ nhất ——”
vạn hoàng kim.
vạn.
vạn.
Giá trị này, đã là xa không thể với đối với phú thương tầm thường rồi, ngay cả vương công quý tộc, chỉ sợ cũng phải dốc hết vốn liếng, người tu luyện không nhiễm phàm tục, đương nhiên không thể có nhiều tiền như vậy.
Đối mặt với mức giá này, tất cả mọi người đều là lực bất tòng tâm, thu tay về còn kịp, chỉ có một người duy nhất vẫn kiên trì đấu giá với khách quý.
Dựa trên thông tin Lâm Sơ nghe được, chợ đêm dùng đơn vị hoàng kim chỉ là để tiện giao dịch, thực tế đều đổi hết thành bạc.
Mà vạn hoàng kim đổi thành bạc, thật sự không thể tượng tượng nổi.
Khách quý thế mà vẫn đang tăng giá.
Lâm Sơ nhìn khách quý, nghĩ thầm, trong nhà ngài có máy in tiền sao?
Không biết so với máy in tiền của Phượng Hoàng Sơn Trang thì cái nào to hơn nhỉ.
Khách quý lên đến .
Vị vẫn luôn đấu giá với khách quý lên .
Khách quý lên .
.
.
“Thiên Tự Nhất hào nhã thất, vạn hoàng kim lần một ——”
“Thiên Tự Nhất hào nhã thất, vạn hoàng kim lần hai ——”
“Thiên Tự Nhất hào nhã thất, vạn hoàng kim lần ba ——”
Xướng hết lần, bí tịch đã rơi vào tay khách quý.
Tầm hai nén nhang sau, lão già đích thân bưng hộp ngọc đến nhã gian, giao tận tay khách quý.
Khách quý tiếp nhận: “Đa tạ.”
Lão già nói: “Khách quý, bảo vật bỏng tay, xin hãy chú ý.”
Khách quý: “Đương nhiên.”
Lão già: “Vậy lão hủ liền yên tâm rồi.”
Tiền trao cháo múc, khách quý một khắc cũng không muốn nán lại nữa, lập tức dẫn người rời đi.
—— nơi này ngư long hỗn tạp, đêm dài lắm mộng.
Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu ngồi chung một chiếc xe ngựa với khách quý.
Khách quý vẫn không mở cái tráp kia ra, cho nên Lâm Sơ không thể biết được rốt cuộc trong đó có phải 《 Trường Tương Tư 》hay không, trong lòng có chút lo lắng.
Khách quý lên tiếng: “Giờ Tý rồi, tưới nước.”
—— chợt có một hắc y nhân bưng một cái ấm nước bằng bạch ngọc lên.
“Mỹ Nhân Ân yêu thích thịnh cảnh thế gian, hấp thu linh khí vạn vật.
Sau khi cây trưởng thành mới có thể đơm hoa kết trái.
Nhưng để trưởng thành được thì cần phải có đôi tay của tuyệt đại giai nhân chăm sóc.” Khách quý quấn cả người trong một chiếc áo choàng nặng nề, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ nghe được giọng nói: “Trên người mỹ nhân, có linh khí thiên địa.
Nhị vị cô nương khuynh quốc khuynh thành, chắc chắn linh khí rất sung túc.”
Lâm Sơ nghe thấy Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Nhất thiết phải là nữ tử sao?”
“Sách cổ chưa từng đề cập việc này, nhưng ta nghĩ trên người nam nhân có trọc khí, sợ là không ổn.” Khách quý đáp.
(trọc khí: khí bẩn)
Lăng Phượng Tiêu mở nắp hộp ra.
Lâm Sơ đứng ở một bên, cảm giác được một luồng hơi thở trong trẻo ập vào mặt.
Chỉ thấy hộp ngọc đựng đầy Đất Ngũ Sắc, trên đó trồng một nhánh cây trong suốt như bạch ngọc, tỏa ra giống sừng hươu.
Hắn lại nhìn Đại tiểu thư.
Hình như Đại tiểu thư không định tưới nước cho nó.
Lâm Sơ chỉ có thể thấp thỏm nhấc ấm ngọc lên, rót cho nó một chút nước.
Khách quý lại nói: “Các ngươi sờ nó đi.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn đang tự nhủ trong lòng, mặc dù mình là nam tử, nhưng vẫn là bạch quạ, tuy trên người không có linh khí mỹ nhân, nhưng chắc cũng không có trọc khí mà bị nó ghét bỏ đâu nhỉ.
(bạch quạ là trong trắng đó – chương trước)
Thôi miên bản thân xong, hắn nhẹ nhàng đưa tay chạm chạm vào cành cây, thầm nghĩ, Đại tiểu thư, ngươi nhất định phải sờ nó nhiều vào, còn phải triệt tiêu ảnh hưởng của ta nữa.
—— nhưng Đại tiểu thư thậm chí còn không có nhẹ nhàng chạm chạm, mà vừa chạm vào đã rút tay về luôn.
Lâm Sơ cảm thấy không ổn.
Đây là bức chết Mỹ Nhân Ân rồi còn gì.
Hắn cảm thấy thứ này đã hơi héo đi rồi, không biết có phải ảo giác không nữa.
Khách quý nói: “Thế thôi á, chưa đủ, một tí thế thì năm nào mới nở được hoa, chi bằng hai vị mỹ nhân thân thiết nó nhiều hơn, luôn luôn mang theo nó bên người.
Ta sẽ sai người đóng một cỗ xe ngựa rộng rãi, để hai vị cô nương ngủ chung với nó luôn.”
Lâm Sơ thấy hơi khó thở.