*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa Cầu là điều cấm kỵ của anh, đặc biệt là bốn kẻ này còn nhắm vào phái Sương Diệp.
Trùng Lâu có tu vi mạnh nhất trong số đám người của Sương Diệp vì từng chết một lần mà tu vi tụt giảm, tuyệt đối không thể chặn nổi Thần Tử có chuẩn tiên bảo trong tay.
"Ầm!"
Người Diệp Thành lóe lên, anh bước ra một bước muốn chắn trước mặt đám Thần Tử kia.
Nhưng bảy Thái Thượng trưởng lão kia sao có thể cho phép điều đó xảy ra?
"Tên nhóc kia, cậu muốn đi đâu? Cuộc giao đấu giữa hai chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!"
Lão già gầy đét cười hì hì, người lóe lên, biến ra bảy ảo ảnh trong không trung.
Mỗi ảo ảnh đều sinh động như thật, tấn công Diệp Thành từ bốn phương tám hướng.
Mỗi một đòn đều lặng lẽ không tiếng động, ánh sáng le lói nhưng thực ra lại có năng lượng đáng sợ đủ để hủy diệt trời đất.
Cho dù là một hành tinh nhỏ có đường kính mấy nghìn dặm mà trúng phải một chưởng của lão già gầy đét thì e là cũng vỡ tan trong nháy mắt.
"Đúng vậy.
Diệp Thành, không có sự cho phép của bổn trưởng lão thì cậu không được đi đâu hết".
Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực Tông cũng bấm pháp quyết, tia sáng màu bạc rực rỡ bao trùm trong tay, nó tựa như một dòng thác màu bạc chảy xuống từ lòng bàn tay lão ta.
Cửu Thiên Ngân Hà biến thành một dải ngân hà treo trên không trung có hàng tỉ vì sao điểm xuyết chặn trước mặt Diệp Thành, ngăn cách anh và Địa Cầu ở hai đầu.
"Diệp đạo hữu, còn chưa nói xong đã muốn đi rồi sao?"
Ông già áo vải cũng cười nhạt.
"Ầm ầm ầm!"
.