*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người khổng lồ cao lớn ngủ say nơi sâu thẳm trong Hằng Tinh khẽ mở mắt ra, liếc nhìn bức tranh: “Tuy Lăng Tiêu là Hợp Đạo nhưng anh ta đã tuyên bố tinh vực đó thuộc về con trai trưởng ở tinh vực đó, mặc dù anh ta bị giới hạn bởi thiên đạo không hoàn chỉnh của tinh vực lãng quên, nhưng chỉ cần hai chân anh ta vẫn còn trong tinh vực lãng quên thì vẫn sẽ có được sức lực của Hợp Đạo thật sự, ngay cả chúng ta cũng khó giải quyết được anh ta.
Trên lý thuyết thì tên nhóc đó không có chút sức lực nào để trở mình”.
“Ngũ đệ nói anh ta, có thể là Chân Tiên chuyển thế”, Tam Túc Kim Ô cười nói.
“Hừ, Chân Tiên chuyển thế thì thế nào? Kiếp trước là kiếp trước, cho dù sau khi chuyển thế vẫn mang theo chút sức lực thì e là cũng không bằng một phần mười hay thậm chí là một phần trăm của thời kỳ đỉnh cao.
Một vị Chân Tiên chỉ mạnh được một phần trăm sao có thể là đối thủ của một vị Hợp Đạo được? Trừ phi kiếp trước anh ta là Phi Thăng Tiên Tôn, nếu không thì không có khả năng”.
Kim Ô Chân Tiên lạnh nhạt nói.
Chân Tiên bình thường vẫn còn chưa bước đến được cấp độ này nhưng Kim Ô CHân Tiên đã tiến sâu vào Hợp Đạo, đương nhiên hiểu rõ, cái gọi là Chân Tiên chuyển thế thoả nhìn thì lớn mạnh cao cao tại thượng, nhưng chung quy cũng là phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà.
Chẳng qua bọn họ chỉ là có thiên phú, trí tuệ mạnh hơn so với tu sĩ bình thường, sức lực nói thật thì cũng chỉ như vậy.
Ít nhất một vị Chân Tiên chuyển thế chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh cao thì Kim Ô Chân Tiên không chút lo sợ, thậm chỉ cả hứng thú ra tay cũng không có.
“Đợi mọi chuyện ở Địa Cầu giải quyết xong hết thì cho người đưa lão cửu về, bất kể thế nào thì nó cũng là con trai của ta”, Kim Ô Chân Tiên thờ ờ nói, lại nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong Xích Diễm Hằng Tinh.
Tam Túc Kim Ô cũng gận đầu, sau khi Lăng Tiêu Chân Tiên thắng thì mạng nhỏ của Kháo Sơn Vương Vân Cực xem như giữ được rồi.
Lăng Tiêu Chân Tiên chẳng phải là tiểu bối không biết điều như Diệp Thành, mặc dù ở tinh vực lãng quên anh ta tự xưng là vô địch, nhưng tựu chung cũng là một vị Hợp Đạo biết rõ uy lực của Kim Ô Chân Tiên và Kim Ô Môn.
Nếu như dồn ép Kim Ô Môn, thì Kim Ô Chân Tiên hay kể cả bất kỳ đại giáo Chân Tiên nào cũng sẽ hết sức chiến đấu chống nguy cơ sụp đổ, hoàn toàn có thể xoá sạch Lăng Tiêu Chân Tiêu hay ngay cả Lăng Tiêu thánh địa của anh ta.
“Đợi sao khi tên nhóc kia chết, con sẽ đích thân hoá thân vào Địa Cầu, Lăng Tiêu có lẽ sẽ cho con chút mặt mũi này…”
Tam Túc Kim Ô nhìn vào tấm màn nhìn thấy Diệp Thành đã gần kề cái chết vẫn cười vẫn nói, liền quay đầu không muốn quan tâm chuyện này nữa.
Không chỉ có anh ta, rất nhiều Chân Tiên ở sâu trong biển sao cũng khẽ lắc đầu, nhìn thấy Lăng Tiêu Chân Tiên ra tay, biết được chuyện lần này của tinh vực lãng quên đã chính thức hạ màn rồi.
Kế tiếp chính là dự định của các vị Chân Tiên sau tấm màn, nhìn thủ đoạn của mọi người xem thử ai có thể lấy được miếng thịt béo bở nhất trong tay Lăng Tiêu.
“A?”
“Cái gì?”
“Phù!”
Đột nhiên, tất cả Chân Tiên đều la lớn, đồng thời quay đầu, có người vừa nãy mới uống một chén rượu lập tức phun ra, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn sang.
.