Nhìn thấy cứu tinh của mình tới, anh Đặng khóc lớn: “Anh Kiệt, em chỉ tới thu phí bảo kê theo lệnh anh thôi, nào ngờ đám gian xảo này lại không chịu nộp, còn đánh em và mấy anh em nữa!”
Tào Hinh Toàn tức khắc nổi giận, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy kẻ đáng ghét thế này, chỉ hận không thể tát đối phương hai cái nhưng khổ nỗi là cơ thể còn chưa khôi phục bình thường, cô ấy chỉ có thể ngồi gầm gừ trên ghế.
Đặng Kiệt nghe thấy thế thì cũng nổi máu, quát lớn: “Kẻ nào dám đụng tới người nhà họ Đặng?”
Tiếng quát này khí phách vô cùng, gia đình ông Lưu đều sợ tới mức cả người run rẩy, họ muốn nói đỡ cho Diệp Thành nhưng lại không dám lên tiếng.
Diệp Thành khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Là tôi, sao?”
Đặng Kiệt vốn đang hùng hổ đi về phía trước, thấy Diệp Thành thì chân trợt một cái, suýt ngã nhào ra đất, môi run rẩy không nói thành lời.
Anh Đặng thấy thế thì vội nịnh nọt tiến lên đỡ Đặng Kiệt, trừng mắt Diệp Thành quát: “Thằng kiêu căng ngạo mạn này, còn không mau tiến lên dập đầu tạ tội với anh Đặng Kiệt!”
Đặng Kiệt nghe xong lời này thì tỉnh táo lại, dưới mông như có gắn lò xo, cả người nhảy dựng lên, tát một cái vào mặt anh Đặng, hét lớn:
“Đặng Long, mày chán sống rồi sao! Dám bất kính với Diệp Tiên sư à!”
Đặng Long bị cái tát này làm cho mờ mịt, cả buổi cũng không nói được gì, đầu óc đang tiêu hóa lời của Đặng Kiệt, không hiểu tình hình bây giờ là gì.
“Đợi đã, Diệp… Tiên sư? Diệp Tiên sư!”
Đặng Long thật sự là người nhà họ Đặng nhưng địa vị ở nhà không bằng Đặng Kiệt, thuộc về kiểu chi thứ dòng bên, nếu không hắn cũng sẽ không rúc tại cái chỗ nhỏ như lỗ mũi này.
Nhưng dù là người dòng bên, hắn cũng đã được nghe tới tên của Diệp Tiên sư.
Cuối cùng Đặng Long cũng kịp phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, hai chân mềm nhũn, hắn quỳ trên đất, khóc lóc: “Diệp Tiên sư, tôi sai rồi, mong anh tha cho tôi một lần!”
Không còn cách nào, Đặng Long thật sự sợ hãi, vị này là Diệp Tiên sư, là người giết ông cả nhà họ Trình - Trình Phá Sơn dễ dàng, nếu muốn giết mình thì chẳng phải dễ như đập chết một con ruồi sao?
Cái quỳ này của hắn khiến mọi người sững sờ, người khác chưa từng nghe nói tới Diệp Tiên sư, nhìn anh Đặng vênh váo mọi ngày lại sợ tới mức quỳ xuống khấu đầu thì tròng mắt suýt lòi ra ngoài.
Tào Hinh Toàn cũng lộ ra vẻ mặt thông suốt, dạo này cô ấy không chú ý chuyện trong gia tộc, vì vậy không biết chuyện đã xảy ra trong đại hội võ đạo ngầm ba tỉnh nên chỉ đoán Diệp Thành là một cậu ấm của nhà nào đó mới khiến một người dòng bên như Đặng Long sợ hãi.
“Nhưng cũng chỉ là con cháu nhà bình thường thì không thể có võ thuật tốt như vậy, chẳng lẽ xuất thân từ thế gia võ đạo?”
Nghe như vậy, ánh mắt Tào Hinh Toàn nhìn Diệp Thành khác trước hoàn toàn, cô ấy lén chạy ra ngoài là vì muốn tham gia đại hội võ đạo của nhà họ Trình, có điều, với công phu mèo cáo như cô ấy, vào cửa thôi cũng đã không thể rồi.
“Ha ha, tự dưng nghĩ ra được một cách hay ho!”
Trên mặt Tào Hinh Toàn xuất hiện nụ cười ác ma, cô ấy nhìn Diệp Thành, một ý tưởng thoảng qua trong đầu.
Bên kia, Diệp Thành cũng không biết Tào Hinh Toàn đang nghĩ gì, đương nhiên, dù biết thì anh cũng chẳng để ý, anh cúi đầu nhìn Đặng Long: “Quán nhỏ này có duyên với tôi, anh hiểu ý tôi chưa?”
Đặng Long rùng mình, vội khấu đầu đáp: “Hiểu, tôi hiểu!”
“Vậy là tốt rồi!”, Diệp Thành thản nhiên: “Nếu như người nhà này gặp chuyện gì không may, tôi không tìm hung thủ mà tìm anh Đặng đây, hiểu chưa?”
Trong lòng Đặng Long lạnh lẽo, đây chẳng phải đang nói sau này mình phải làm vệ sĩ cho cả nhà ông Lưu này à? Nhưng tình huống hiện giờ hoàn toàn không cho phép hắn từ chối, chỉ có thể nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt!”
Diệp Thành hài lòng gật đầu,Đặng Kiệt vội tiến lên bợ đỡ: “Diệp Tiên sư, sao anh lại tới đây, có cần tôi báo cho cô cả không ạ?”
Diệp Thành lắc đầu, trầm giọng nói: “Tôi có chút chuyện cần giải quyết, nên cậu không được kể chuyện hôm nay cho ai biết!”
Câu nói sau cùng bị anh nói cực nghiêm túc, Đặng Kiệt cũng run lên một cái, vội gật đầu đồng ý, sau đó gã còn mời Diệp Thành tới khu khác để nghỉ ngơi thả lỏng, Diệp Thành đâu có hứng thú này nên anh bảo gã cút.
Thấy Đặng Kiệt ảo não rời đi, đám người Đặng Long chỉ hận bố mẹ mình sinh mình thiếu hai cái chân rồi vội chạy trối chết theo Đặng Kiệt.
Đám người tới nhanh, đi cũng nhanh, mấy giây sau, trong sảnh chỉ còn gia đình ông Lưu và Tào Hinh Toàn.
Lúc này, Tào Hinh Toàn vẫn còn đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, chưa thể tự thoát ra.
Nhà ông Lưu vừa mừng vừa sợ, không ngờ hai người khách này lại có thân phận không đơn giản, thật sự có thể cứu họ.
“Ân nhân!”
Ông Lưu chất phác thật thà rơi nước mắt, muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Thành nhưng lại được anh nhẹ nhàng đỡ lên, anh thờ ơ nói: “Không cần làm như thế, giờ cũng tối rồi, khách sạn đều chật cứng.
Ông muốn trả ơn thì đêm nay cho tôi tá túc một đêm được không?”
Hành động này của Diệp Thành có ẩn ý khác, một là người nhà này quá thật thà, nếu không cho họ cơ hội trả ơn thì sợ là họ sẽ bất an.
Sau đó là né tránh Tiết Bách Hợp, anh đã cảm ứng được là Tiết Bách Hợp đã tới trạm dừng chân, đang tìm kiếm mình trong khách sạn, nếu trốn trong nhà dân thì sẽ không bị phát hiện.
Tuy làm như vậy thì hơi có lỗi với đối phương nhưng Diệp Thành cảm thấy sau một đêm tìm kiếm không có kết quả, cô ta sẽ tự quay về.
Dù sao nhà họ Trình cũng đã gửi “thiệp mời anh hùng bốn phương", chắc chắn sẽ có không ít đại sư võ đạo, nơi mình tới chính là đầm rồng hang hổ, dẫn Tiết Bách Hợp theo quá nguy hiểm.
Ông Lưu hớn hở đáp: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi lập tức dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, nhất định sẽ để cậu được nghỉ ngơi thoải mái!”
Nhưng vào lúc này, Tào Hinh Toàn cũng lên tiếng: “Bác ơi, nếu được thì bác cho cháu ở lại luôn đi, cháu sẽ trả tiền!”
Ông Lưu vội đáp: “Không cần, không cần, hai ân nhân nể tình ở lại đã là vinh hạnh của tôi!”
Vừa nói, ông ấy vừa dẫn vợ đi dọn phòng, chỉ để Lưu Giai Giai lại trò chuyện với hai người.
“Rất cảm ơn hai người, Giai Giai không biết làm gì để báo đáp!”
Lưu Giai Giai khom thân trước hai người Diệp Thành nhưng ánh mắt cô ta chỉ tập trung trên người Diệp Thành, gương mặt đỏ ửng, nét mặt cực kỳ sùng bái.
Nếu nhìn kỹ thì cô gái này khá xinh xắn nhưng cô gái được trời ưu ái như Thẩm Minh Nhan cũng không lọt vào mắt Diệp Thành thì sao anh sẽ nể mặt?
Ngược lại, Tào Hinh Toàn lại khoanh tay, hừ lạnh: “Nếu không phải những kẻ kia quá gian xảo, mình tôi có thể giải quyết hết rồi, hừ!”
- ------------------
.