Nghe những lời tự cho thế là hay của Tào Hinh Toàn, Diệp Thành suýt nữa bật cười.
Cô bé này ngây thơ tới mức nào mới có thể cho rằng nhà họ Trình - một gia tộc võ đạo lừng danh sẽ nể mặt cho một cô bé chỉ có võ mèo cào như cô ấy đi vào?
Anh vừa định mở miệng từ chối, nhưng lại chợt thay đổi ý định, bắt đầu suy nghĩ.
Tiết Bách Hợp ở bên cạnh thì bắt đầu không vui.
Tuy cô ta không biết hành động vĩ đại của Diệp Thành ở thị trấn Thanh Hoa nhưng lại tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của anh khi đánh đuổi Tần Dung, thấy thế nào cũng lợi hại hơn con nhóc trước mặt này.
Thế nên cô ta nói không hề khách sáo: "Diệp Thành lợi hại hơn cô nghĩ nhiều đấy.
Anh ấy có thể tự đi vào, sao lại phải dẫn theo cô chứ? Còn nữa, mong cô hãy hiểu rõ tình hình bây giờ của mình, dựa vào cái gì mà cô còn dám mở miệng bảo Diệp Thành cho cô đi cùng?"
Cô ta nói rất có lý lẽ, vốn cho rằng người trong lòng sẽ phụ họa mình, ai ngờ anh lại ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Được".
Ngay lúc nãy, anh đã hiểu ra một việc.
Đến Tô Nam thì dễ, tìm nhà họ Trình cũng dễ, thậm chí tiêu diệt cả nhà họ Trình cũng là việc dễ như trở bàn tay đối với anh.
Nhưng các võ sĩ khắp trời nam đất bắc tụ tập lại với nhau, cơ hội này rất hiếm có.
Giết người thì dễ, có được lòng người mới khó.
Anh vẫn mong có thể đổi được một số báu vật hiếm có từ tay những võ sĩ đó để luyện chế pháp bảo và tiên đan.
Giờ có một cơ hội tốt bày ngay trước mắt.
Cô nhóc này rêu rao như vậy, mà anh cũng vừa hay đang muốn kiếm món hời, ẩn nấp trong bóng tối để đổi lấy thứ anh muốn.
Còn nhà họ Trình thì cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót trong mắt anh mà thôi, phất tay thôi cũng có thể hủy diệt, để chúng nhảy nhót thêm vài ba ngày thì đã làm sao?
Nghe Diệp Thành đồng ý, Tào Hinh Toàn thấy tầm mắt mình sáng bừng.
Cô ấy đắc ý nhìn Tiết Bách Hợp một cái rồi hô: "Yeah! Đã đồng ý rồi đấy nhé, tùy~tùng~bé~nhỏ~của~tôi!"
Cô ấy nói rồi liếc mắt đưa tình với Diệp Thành.
Tuy không cố tình, nhưng sự quyến rũ đó mê hoặc tựa như một thiên phú bẩm sinh khiến đám đàn ông xung quanh nhìn lác mắt.
Tào Hinh Toàn cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Cô ấy đi ra ngoài cửa trước, để lại một mùi thơm thanh nhã.
Cô ấy vừa đi thì Tiết Bách Hợp đã nói với vẻ mặt ghen ghét: "Uổng công em còn lo lắng cho anh như vậy, anh thì hay rồi, chạy tới đây để tán gái!"
Diệp Thành bật cười ha hả: "Đừng nói là em nghĩ tôi đồng ý với cô nhóc đó vì cô ấy xinh đẹp đấy nhé".
Tiết Bách Hợp tức giận quay đầu đi: "Chẳng lẽ không phải sao? Anh nhìn cô ấy đi, vừa lẳng lơ vừa õng ẹo, trông như hồ ly tinh ấy".
Cô ta đặc biệt kéo dài chữ "lẳng lơ" và "õng ẹo", ngoại trừ ý ghen ra thì nghe cũng khá đáng yêu.
Diệp Thành nhún vai, tất nhiên anh không nói mục đích thật sự của mình cho Tiết Bách Hợp biết, dù sao cô ta cũng không hiểu.
Thế là anh nói: "Vì vào tỉnh Tô Nam như thế này nên từ ngày mai chúng ta sẽ chuyển hướng đi theo đường khuất, tăng cường an toàn".
Anh nói như vậy thực ra cũng là nói thật, nhưng không biết Tiết Bách Hợp lại tự nhồi nhét vào đầu thêm cái gì, đột nhiên nói với vẻ cảm động: "Thực ra là do em làm liên lụy đến anh đúng không? Nếu không phải em cứ nhất quyết muốn đi theo thì anh hoàn toàn có thể không đồng ý với con bé đó!"
Diệp Thành bình tĩnh nói: "Không phải.
Nếu tôi đã đồng ý cho em đi theo thì tôi nhất định sẽ bảo vệ em an toàn".
Anh chỉ đang tường thuật lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Tiết Bách Hợp thì còn êm tai hơn bất cứ lời lẽ tình tứ nào.
Cô ta đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, sáp lại hôn lên mặt Diệp Thành, sự ghen tuông trước đây cũng đã bay sạch.
Cô ta nói với giọng nũng nịu:
"Em nghe theo anh hết".
Thấy Tiết Bách Hợp dựa sát Diệp Thành, Tào Hinh Toàn đang nở nụ cười ngọt ngào đi ra quán ăn đứng đợi bên ngoài liền bĩu môi, đột nhiên nhảy ra nói với giọng tủi thân: "Trước đấy anh nhốt tôi trong cốp xe lâu như vậy, giờ chân tôi mềm nhũn không đi được nữa rồi, anh phải cõng tôi".
Tiết Bách Hợp nghe vậy thì vốn đã yên tâm đột nhiên thấy bất an.
Giờ xem ra tuy Diệp Thành không có hảo cảm với con nhóc này nhưng dường như con nhóc này lại có ý với Diệp Thành, bây giờ vẫn chưa phải là lúc buông lỏng cảnh giác.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Tự đi đi, tôi biết thể lực của cô rất dồi dào".
Nói rồi anh liền đi vào xe Rolls-Royce, còn chẳng thèm quay đầu lại.
Tào Hinh Toàn gây chia rẽ thất bại nhưng không hề bỏ cuộc.
Cô ấy chớp đôi mắt to tròn, không biết nghĩ gì mà nhảy tung tăng đi theo...
Khoảng thời gian tiếp theo trong ngày, hai cô gái một lớn một nhỏ đấu đá khắp nơi, gây ra bao nhiêu phiền phức, hở chút là đòi phúc lợi.
Cũng may là Diệp Thành tâm lặng như nước, nếu là đàn ông bình thường thì e là đã không khống chế nổi rồi.
Cuối cùng cũng đến tỉnh Tô Nam.
Có thể nhận ra nhà họ Trình quả thật đã tốn khá nhiều tâm huyết.
Ba người Diệp Thành vừa ra khỏi đường cao tốc thì phất hiện một điểm đăng ký, trên đó có một tấm biển rất to ghi ám hiệu mà chỉ có võ giả mới có thể hiểu.
Lúc này Diệp Thành đã khiêm tốn hơn rất nhiều.
Anh lặng lẽ đi sau Tào Hinh Toàn, biểu hiện hệt như một người tùy tùng, chỉ thoáng cái đã khiến lòng hư vinh của cô nhóc này tăng cao chót vót.
Nói ra thì nhà họ Trình này cũng không ngốc, tuy chỉ gửi thư mời cho các gia tộc có đại sư võ đạo nhưng họ cũng không hề đối xử lạnh lùng với các võ sĩ nghe tin mà đến, ngược lại còn tiếp đón nhiệt tình.
Bất kể là võ sĩ nào đi vào, chỉ cần thể hiện sở trường của mình là có thể lên xe đến đón đi ngay tới khu biệt thự tư nhân của nhà họ Trình...
Tất nhiên đó là biệt thự bao bên ngoài, còn phần bên trong là nơi dành cho các đại sư võ đạo ở.
Mà những người ở vòng ngoài cũng có thể tự do giao lưu và giao dịch ở nơi mà nhà họ Trình cung cấp.
Tất nhiên, tiền đề là phải bỏ ra một khoản "thuế".
Không thể không nói, nhà họ Trình khá là có đầu óc kinh doanh.
Các võ sĩ đều không hề thiếu tiền.
Số tiền mà nhà họ Trình cung cấp miễn phí cho họ nơi ăn chốn ở đều chẳng thấm vào đâu với nhà họ Trình, còn khiến những người này thấy nở mày nở mặt, cảm thấy mình được nhà họ Trình dang tiếng vang dội tiếp đón long trọng.
Nhưng thuế mà những người này nộp ra để giao dịch trong một ngày e là phải đến hàng chục triệu đến hàng trăm triệu tệ!
Diệp Thành cố nhịn cười.
Anh nhìn cô khóc Tào Hinh Toàn hoa chân múa tay chỉ trỏ một lúc lâu ở chỗ đăng ký, cuối cùng chán nản chạy về rồi tủi thân nói: "Họ không cho tôi đi vào".
Diệp Thành cười điên cuồng trong lòng.
Bản lĩnh của cô nhóc này đánh người bình thường thì được, nếu đánh nhau với võ sĩ thì e là còn chẳng bằng đệ tử mới nhập môn.
Thấy khóe miệng đối phương căng cứng, cơ bắp trên mặt không ngừng run rẩy, Tào Hinh Toàn tức điên lên, giẫm vào chân Diệp Thành, quát:
"Đồ tùy tùng vô dụng! Tôi bị người khác coi thường rồi đây này, không phải chủ chịu nhục thì tôi tớ cũng phải lấy cái chết tỏ lòng trung thành sao?"
Thấy người trong lòng bị giẫm, sắc mặt Tiết Bách Hợp thay đổi.
Cô ta định nói nhưng Diệp Thành lại phất tay tỏ vẻ không quan tâm.
Tuy cô nhóc này ngang ngược nhưng dùng lực không mạnh, cho dù giẫm vào người bình thường người ta cũng sẽ không thấy đau, đây chẳng qua là đang làm nũng mong anh đứng ra mà thôi.
Dù sao cũng cũng phải nghĩ cách đi vào, giúp cô nhóc cũng có sao đâu?
- ------------------
.