Tiên Đế Trùng Sinh

chương 220: nguyên thủy thần kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Núi Hoành Lan là ngọn núi cao nhất của ba tỉnh Hoa Đông, có độ cao gần 1000 mét so với mực nước biển.

Ngọn núi này cao thẳng tắp, vươn lên đến tận trời xanh, cứ như là muốn chặn hết nước sông Thương Lan, thế nên mới gọi là núi Hoành Lan.

Lúc này, trên đỉnh núi nguy nga, hai bóng người phiêu dật như tiên đang kiêu ngạo đứng thẳng.

Cừu Lăng Vân và Diệp Thành, một người đại diện cho đỉnh cao của thế hệ võ sĩ trước, một người được ca tụng là nhân tài kiệt xuất của võ sĩ thế hệ mới.

Lúc này thế hệ mới và thế hệ cũ đụng độ, đây chính là lúc thời đại chuyển giao.

"Cừu Lăng Vân, hôm nay tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận vì đã dám làm đệ tử của tôi bị thương".

Đôi mắt Diệp Thành ánh lên tia sáng lạnh, làm gì còn đang vẻ kiệt sức khi giao đấu vừa rồi? Anh chỉ lười, không muốn làm chậm trễ thời gian nên mới muốn bắt đầu nhanh chóng mà thôi.

"Diệp Thành, cậu phải biết rằng khi đã đến cảnh giới của tôi và cậu thì những thứ như mối thù của đệ tử, nỗi hận nhi nữ tình tường đều chỉ là mây khói.

Chỉ có tiến vào Thần Cảnh mới là mục đích cuối cùng của tôi".

Sắc mặt Cừu Lăng Vân rất thản nhiên, lão nói rất đĩnh đạc, hoàn toàn không nhận ra lão tới để báo mối thù của đệ tử.

"Hạng như Trình Bác Hiên làm sao có thể hiểu được sự theo đuổi đối với võ đạo của bậc võ sĩ như tôi chứ? Lão ta tốn cả đời người, cuối cùng cũng chỉ có thể bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, thế mà còn ở đó đắc ý huênh hoang, còn mơ mộng thiên thu bá nghiệp.

Mà hơn mười năm trước tôi đã bước vào Thánh Vực trung kỳ, giờ đã lên đến đỉnh cao của Thánh Vực.

Trên cõi đời này, võ sĩ có thể sánh ngang với tôi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay".

Ánh mắt Diệp Thành ngưng tụ lại, anh lạnh nhạt nói: "Hửm? Ông không muốn báo thù cho Hoắc Lam sao?"

Cừu Lăng Vân cười ha hả, khinh thường nói: "Hoắc Lam? Thằng nhóc đó là cái thá gì cơ chứ! Võ sĩ chết vì không giỏi bằng người ta, đó là chuyện vô cùng bình thường, sao tôi có thể vì chuyện này mà lãng phí thời gian được?"

Nói đến đây, lão không cười nữa, mắt lóe lên ánh sáng lạnh: "Điều khiến tôi thực sự thấy hứng thú là cậu đó, Diệp Thành!"

"Cậu chỉ mới tầm đôi mươi đã bước vào Thánh Vực, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở.

Với thiên phú như vậy, thậm chí cậu còn hơn cả tôi và lão già họ Tiêu kia, tôi sao có thể để cậu tiếp tục trưởng thành được?"

"Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu ngay chính tại nơi này, giẫm đạp mầm non có thể bước vào Thần Cảnh, thế mới có thể khiến tôi yên tâm được!"

Nói rồi Cừu Lăng Vân giẫm mạnh xuống đất, mũi bàn chân lão điểm nhẹ, lao mạnh đến chỗ Diệp Thành như chim ưng, hai tay vỗ mạnh.

"Ầm ầm!"

Một loạt tiếng nổ đùng đoàng vang lên như chớp giật sấm rền, ngay cả cỏ cây đất đá xung quanh cũng bị đánh vỡ nát.

Đây chính là tuyệt mỹ thành danh của Cừu Lăng Vân, Bôn Lôi Chưởng!

"Phá!"

Diệp Thành tiện tay nhấc ngón tay lên, vạch một đường giữa không trung.

Một tia sáng màu xanh lam lướt qua không trung vạch chưởng ở hai hên ra thành hai đoạn.

Cú chưởng kiên cố không gì sánh nổi đó lại không thể chặn nổi tia sáng tùy tiện vạch ra của anh.

Thấy thế, mặt Cừu Lăng Vân tối sầm.

Vốn lão đã đánh giá cao Diệp Thành, nhưng giờ xem ra lão vẫn đánh giá quá thấp về Diệp Thành!

Chỉ riêng một nhát vạch kia đã đủ để cho Diệp Thành kiêu ngạo liếc nhìn quần hùng.

Nhìn khắp cả Hoa Hạ, thậm chí là cả Địa Cầu, số người có thể sánh ngang anh chỉ đếm bằng đầu ngón tay.

"Nhưng...kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi!"

Khóe miệng Cừu Lăng Vân khẽ cong lên, lão lại đánh một chưởng ra.

Một luồng nội lực nửa trong suốt ánh vàng kim đột ngột vạch qua không trung.

Luồng nội lực này có tốc độ vô cùng nhanh, lại lờ mờ khó nhìn rõ, nếu là võ sĩ bình thường thì e là đã mắc mưu.

Nhưng Diệp Thành không hề sợ hãi, anh vẫn tụ khí thành kiếm rồi chém thẳng qua.

Lúc này anh đã có thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, vì thế kiếm do chân khí ngưng tụ thành cũng mang màu xanh lam nhạt.

Luồng linh khí hệ Thủy dồi dào kia không chỉ có thể khiến kiếm càng thêm sắc bén mà còn có thể làm đông cứng đối phương, khiến tốc độ của đối phương giảm đi rõ rệt.

"Soạt!"

Cú chưởng đụng nhau với kiếm khí tạo ra tiếng kim loại giao nhau.

Bất ngờ là cú chưởng này lại không bị chia làm đôi như vừa nãy mà kiên trì mấy giây mới biến mất.

"Hửm?"

Diệp Thành kinh ngạc nhướng mày.

Nội lực của võ sĩ thông thường sẽ thô sơ lởm chởm, kém xa so với tiên giả thực sự, giống như sự khác biệt rõ ràng giữa sắt và vàng vậy.

Thế nên cho dù Diệp Thành chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ thì anh vẫn có thể đè bẹp rất nhiều võ sĩ.

Ngay cả Võ Thánh của nhà họ Trình cũng chỉ như con kiến trước mặt anh.

Nhưng cú chưởng của Cừu Lăng Vân lại có độ ngưng tụ cao, gần như là thực thể.

Nội lực như thế này gần như là không khác gì so với tiên giả thực sự.

Cũng có nghĩa là, lần đầu tiên anh không chiếm thế thượng phong về mặt nội lực.

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.

Kiếp trước anh chinh chiến cả vạn thế giới, đã lấy yếu địch mạnh không biết bao nhiêu lần, hóa nguy thành an, huống hồ lần này anh còn có đạo thể?

Cừu Lăng Vân cho dù lợi hại tới đâu thì cũng chỉ là cơ thể xác thịt, hoàn toàn không thể chống lại thân thể Hải Hoàng Lưu Ly.

Diệp Thành gật đầu, nói với giọng tán thưởng: "Tôi không ngờ nội lực của ông đã ngưng tụ được tới mức này.

Sau này rất có thể ông sẽ tiến được vào Thần Cảnh".

Cừu Lăng Vân kiêu căng nói: "Đại sư luyện thể, Thánh Vực luyện khí, Thần Cảnh luyện thần.

Mấy năm nay tôi đi vòng quanh thế giới, đã gặp vô số cường giả lánh đời, cũng đã từng đọc vô số sách cổ, thế nên mới biết được mỗi một võ sĩ bước vào Thần Cảnh đều có nội lực hóa thành thực thể.

Có thể thấy nếu không thể luyện hóa chân khí, ngưng tụ tới mức hóa thành thực thể thì cuộc đời này không thể bước vào Thần Cảnh".

"Ông giác ngộ được như thế cũng khá đấy".

Diệp Thành lạnh nhạt đánh giá một câu, cứ như lão già trước mắt không phải kẻ địch mà là vãn bối của anh.

Vừa nói, anh vừa giơ thanh kiếm chân khí càng ngày càng sắc bén tới chém đến chỗ đối phương.

Cừu Lăng Vân liên tiếp tung chưởng, dâng lên một bức tường gồm mười tám luồng chân khí.

Mỗi một khoảng trong bức tường này đều được tưới đầy nội lực vô địch, không gì sánh nổi, ngay cả bom đạn cũng không hề hấn gì.

Nhưng vệt sáng kiếm màu xanh lam trước mặt lại giống như miếng đậu phụ mà bị dễ dàng chém nát.

Vệt sáng lam đó sượt qua, sắc mặt Cừu Lăng Vân thay đổi, nhanh chóng lui ra sau.

Lùi ra tận năm mươi mét rồi lão mới cúi đầu với sắc mặt khó coi.

Nhìn mảnh vải góc áo trong tay mình, cái nơi đã bị chia thành hai.

Nếu lão quay người muộn một chút thôi thì e là lão đã bị đánh cho toác bụng ra rồi.

Hơn nữa, trước mặt lão còn có một khe hở dài phải đến hơn mười mét.

Trong khe hở mà vết kiếm để lại này, tất cả cỏ cây núi non đều bị xẻ làm hai, không có bất cứ thứ gì sống sót.

Cừu Lăng Vân tối sầm mặt, lạnh giọng quát: "Cậu dùng chiêu gì vậy!"

Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Đây là Nguyên Thủy Thần Kiếm, đáng tiếc tôi mới chỉ phát huy được một phần ba sức mạnh của nó, nếu không chỉ cần một nhát kiếm tôi là tôi sẽ chém chết ông".

Nguyên Thủy Thần Kiếm là vật thần thông của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, vũ khí cấp tiên mà nó ngưng tụ ra chứa linh khí hệ Thủy tinh thuần nhất, mạnh mẽ vô địch, sắc nhọn khôn kể.

Tuy nội lực của Cừu Lăng Vân mạnh như tiên giả, nhưng dù sao cũng khác biệt về linh lực của tiên giả Chân Nguyên thực sự.

Ngay cả linh khí mà Nguyên Thủy Thần Kiếm cũng có thể chém được, huống hồ là nội lực của Cừu Lăng Vân.

- ------------------

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio