Vì có câu phong thủy luân chuyển, Quách Văn Hưng mới bóp chặt cổ Hà Thái Vi, bây giờ lại bị Diệp Thành khống chế, gương mặt già nua đỏ đến tím tái nhưng lại không nói ra lời, chỉ có thể dùng mắt để cầu xin.
Nét mặt Diệp Thành không hề thay đổi, anh hờ hững nói: “Ông uy hiếp tôi, tôi đánh gãy một tay của ông, có phục hay không?”
Quách Văn Hưng gật đầu thôi cũng đã cảm thấy khó, ông ta chỉ có thể ra sức chớp mắt tỏ vẻ mình đã phục, thấy như thế, Diệp Thành thuận tay ném ông ta xuống đất, thản nhiên nói: “Nếu đã phục thì thôi giữ lại cái mạng của ông, vẫn còn có tác dụng!”
Bị vứt xuống đất, Quách Văn Hưng thở hổn hển, vội vàng dập đầu nói với Diệp Thành: “Cảm ơn Tiên sư, cảm ơn Tiên sư!”
Câu “còn có tác dụng” của Diệp Thành tất nhiên là để tìm hiểu về thanh kiếm gỗ mun nhưng Hà Thái Vi bên cạnh lại không để yên, nhảy dựng lên la hét:
“Vậy sao được! Lão già kia ba hoa bép xép gạt tôi tới đây, mượn dùng thế lực nhà họ Hà để tìm kiếm Giao Long, vừa rồi còn định giết chết tôi, sao có thể để ông ta sống trên đời này nữa!”
Diệp Thành liếc Hà Thái Vi một cái rồi lạnh lùng đáp: “Tôi muốn giết kẻ nào thì chẳng ai giữ được.
Còn tôi muốn bảo vệ ai, đừng hòng kẻ nào đụng vào!”
“Anh…”, Hà Thái Vi đột nhiên nghẹn họng, nhớ lại vừa rồi, Diệp Thành hoàn toàn chẳng màng tới sự sống chết của mình, trong lòng cô ta ấm ức vô cùng, vì thế mà khóc nức nở.
Mấy vệ sĩ kế bên tiến lên an ủi cô chủ của mình, nữ vệ sĩ đội trưởng còn liếc Diệp Thành một cái, hừ lạnh: “Anh cũng đừng quá ngạo mạn, đừng cho rằng mình biết chút pháp thuật là ức hiếp được cô chủ, đến lúc đó ông cụ Hà tức giận, làm anh chết không chỗ chôn đấy!”
Diệp Thành lại cười lạnh, lên tiếng: “Mạng mình mà ông ta còn chẳng giữ nổi thì dựa vào gì để lấy mạng tôi?”
Một câu đủ để làm nữ vệ sĩ nghẹn lời, Diệp Thành cúi đầu nhìn Quách Văn Hưng đang hưng phấn: “Nếu tôi không nhìn nhầm, chắc là ông bị pháp thuật làm bị thương nội tạng, nếu không chữa trị thì lâu nhất chỉ sống được thêm nửa tháng thôi”.
Quách Văn Hưng gật đầu, cười khổ: “Tiên sư tinh mắt!”
Khóe môi Diệp Thành cong lên, thản nhiên nói: “Vậy cũng không được, chuyện tôi cần nhờ ông làm phải tốn chút thời gian.
Trước đó, ông muốn chết cũng không được!”
Nói vậy rồi anh vỗ một chưởng vào giữa lưng Quách Văn Hưng, truyền một luồng linh khí dồi dào vào trong.
“Phụt…”
Quách Văn Hưng phun ra một ngụm máu đen nhưng trong mắt ông ta lại là sự hưng phấn.
Trước đó, ông ta luôn cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè trên ngực, nhưng sau khi phun ngụm máu vừa rồi, toàn thân ông ta cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí có thể chạy luôn marathon 5000 mét ấy chứ.
“Sao, sao có thể? Nội thương nghiêm trọng kéo dài 20 năm của tôi lại khỏi thế này?”, Quách Văn Hưng đứng thẳng, vừa khóc vừa cười lớn: “Không, không chỉ vậy, tu vi của tôi cũng tăng lên rồi, giờ tôi chỉ còn cách Thánh Vực chỉ một chút thôi, a…”
“Câm miệng!”
Diệp Thành quát một câu, lập tức khiến cho Quách Văn Hưng đang mất lý trí tỉnh táo ngay, ông ta lập tức quỳ rạp dưới chân Diệp Thành, cung kính nói: “Cảm ơn Tiên sư đã ra tay cứu giúp!”
Cái quỳ này là Quách Văn Hưng đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, trước đó Diệp Thành bóp chặt cổ họng ông ta, tuy ngoài miệng chịu thua nhưng trong lòng chưa chắc chịu cúi đầu.
Lúc đầu, Diệp Thành thể hiện ra thủ đoạn lợi hại, sau đó còn chữa khỏi nội thương của ông ta, điều này khiến Quách Văn Hưng kính sợ, trong lòng không thể nào sinh ra ý nghĩ phản kháng.
Diệp Thành liếc đối phương một cái: “Đừng vui mừng quá sớm, tôi cho ông được thì tất nhiên cũng lấy lại được.
Hơn nữa, nếu ông có ý đồ đen tối, thứ tôi lấy về không chỉ như thế đâu!”
Quách Văn Hưng vội dập đầu: “Sau này, chỉ cần Tiên sư nói một câu, bảo đệ tử đi hướng Đông, đệ tử tuyệt đối không dám quay đi hướng Tây!”
Những lời này khiến đám Hà Thái Vi trợn mắt há mồm, một Quách Văn Hưng có địa vị khá cao trên Úc Đảo, chỉ cần một câu là có thể làm vô số phú hào bán mạng vì mình lại cam lòng nhận một thanh niên hơn hai mươi làm thầy?
Chuyện càng khiến họ muốn té xỉu là sau đó, Diệp Thành lại nhíu mày, trầm giọng nói: “Ông không đủ tư cách để làm đệ tử của tôi nhưng nếu chịu làm việc cho tôi thì ngày sau, ông sẽ có ích lợi”.
“Trời ạ, tên Diệp Thành lại từ chối à?”
Hà Thái Vi đã kinh ngạc tới mức nước mắt cũng nghẹn vào trong, người này không biết mình đã bỏ lỡ điều gì à? Chỉ cần một câu của Quách Văn Hưng là anh ta có thể đặt chân vào giới thượng lưu Úc Đảo, trở thành thầy phong thủy được mọi người kính trọng, đến lúc đó, tiền tài, địa vị, quyền lực đều là thứ dễ có như lật bàn tay.
Những thứ hấp dẫn như thế, nếu là Hà Thái Vi, chính cô ta cũng chưa chắc giữ mình được, Diệp Thành còn tỏ ra ghét bỏ thế à?
Trong khi giãy chết, Quách Văn Hưng nghe mấy câu này lại không hề tức giận mà còn kích động dập đầu thêm mấy cái rất vang, rốt cuộc thế giới này sao thế?
Trong một ngày mà có quá nhiều việc xảy ra, thế giới quan của Hà Thái Vi đã lung lay sắp sụp đổ rồi, may mà cô ta vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, thấy Diệp Thành sắp đi thì nói vội:
“Diệp Tiên… Tiên sư, xin dừng bước!”
Diệp Thành hơi mất kiên nhẫn dừng chân, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc này, Hà Thái Vi không dám dùng thái độ ngạo mạn hay giọng điệu ám muội mà nói rất kính cẩn, giống như người hầu đang nói:
“Diệp Tiên sư, anh có bàn tay vàng đã trị hết cho ông Quách thì không biết có thể chữa bệnh của ông nội tôi hay không?”
Diệp Thành khinh thường nhếch môi: “Tất nhiên là không thành vấn đề!”
Hà Thái Vi kích động, hóa ra phương pháp cô ta cực khổ tìm kiếm đang nằm trên người của anh chàng này.
Cô ta vội kiềm nén sự hưng phấn, mở lời mời: “Đã vậy thì không biết Diệp Tiên sư có bằng lòng theo tôi về Úc Đảo để chữa bệnh cứu ông nội không? Chỉ cần cứu được ông nội tôi, muốn điều kiện gì, tùy anh yêu cầu!”
Hà Thái Vi tự tin là với tài lực và địa vị của nhà họ Hà ở Úc Đảo, không ai có thể từ chối lời mời của mình, nhưng câu trả lời cô ta nhận được là...
“Không có hứng!”
Diệp Thành bận quá nhiều việc, giờ anh phải xử lý chiến lợi phẩm sau khi giết Giao Long, còn phải bảo vệ Tiết Bách Hợp, chuyện tìm kiếm gỗ mun cũng phải dời ra sau, làm gì rảnh để ý tới Hà Thái Vi?
Hà Thái Vi sốt ruột, thấy Diệp Thành định đi thì bỗng nhanh trí nói: “Diệp Tiên sư, nhà họ Hà chúng tôi thu thập nhiều dược liệu trân quý như nhân sâm năm trăm năm trước đó, nếu anh bằng lòng theo tôi về chữa bệnh cho ông nội, tôi nguyện ý dâng tặng hết chúng cho anh!”
Diệp Thành vẫn không hề có hứng thú, đối với anh, linh khí trong dược liệu rất ít, hôm nay anh đã có nội đan Giao Long, hoàn toàn không cần dược liệu bình thường.
Nhưng lúc này, Quách Văn Hưng lại đột nhiên sáp lại, nhỏ giọng nói: “Diệp Tiên sư, cậu đồng ý đi, tôi từng thấy một khối Minh Châu Ngọc cực quý hiếm trên người ông nội Hà Thái Vi, nếu có được, chắc chắn cậu sẽ như hổ thêm cánh!”
- ------------------
.