Tiên Đế Trùng Sinh

chương 547: thần thú huyền vũ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam Tuyệt rất mạnh.

Là Nam Ly Vương đời đầu, lão ta có được huyết mạch Lôi Giao đạt đến Đại Thành, chỉ kém một chút nữa là có thể ngưng tụ chân huyết hóa thành Lôi Giao thực sự.

Đến lúc ấy, cắn nuốt trời đất, chiến ngang với Nguyên Anh, trường sinh bất tử với thời gian, hóa thành một thiên thú đỉnh cấp tồn tại trên thế gian.

Cường giả như thế lại bị Diệp Thành giẫm đạp dưới chân, nằm tại đó giống như một con rắn chết.

“Mau thả Nam Tuyệt ra”.

Thúy Trúc Chân Quân và những người khác kinh ngạc không thôi, họ nhanh chóng phản ứng lại, nói với sắc mặt lạnh lùng.

Đều là bá chủ một phương, nhìn thấy Nam Tuyệt bị giẫm đạp dưới chân, đám người Thúy Trúc Chân Quân cảm thấy khó chịu đến nỗi sắc mặt tối sầm cả lại.

“Nam Tuyệt và tôi có thù, sao thế, các người muốn ra tay giúp lão ta à?”

Diệp Thành ngẩng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý nói.

Các vị lão tổ cau mày lại, trong mắt lóe lên sự kiêng dè.

Sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của bọn họ, sức mạnh có thể sánh ngang với lão tổ Khô Vinh.

Nếu bọn họ đấu trực diện, không một ai có thể là đối thủ của Diệp Thành.

Đặc biệt là phép thần thông mạnh mẽ có thể sáng tạo cả một thế giới, trước nay họ chưa từng nghe thấy.

“Đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng tôi và Nam Tuyệt không có giao tình gì cả.

Chỉ cần đạo hữu đừng ngăn cản chúng tôi lấy Tẩy Tủy Tuyết Liên thì thù hận giữa đạo hữu và Nam Tuyệt chúng tôi tuyệt đối sẽ không tham dự vào”.

Lão tổ Khô Vinh chắp tay kiêu ngạo đứng thẳng, tà áo bay phấp phới, nét mặt vô cùng thoải mái.

Cho dù lão nói như thế, nhưng bốn vị Đại Thiên Quân vẫn hiểu ngầm với nhau, tản ra bốn phương tám hướng, mỗi người đều ngưng tụ pháp lực, luôn sẵn sàng chuẩn bị đánh ra một kích trời giáng để có thể nhanh chóng hạ gục Diệp Thành.

Dao Nhi nhất thời sắc mặt trắng bệch, lo lắng nhìn về phía Diệp Thành.

Còn Minh Sương thì thu kiếm kinh ngạc nhìn lại, nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng lúc trước.

Cô ấy là tuyệt đại Thiên Nữ, địa vị vô cùng cao quý, cho dù chết cũng sẽ không cúi đầu lùi bước.

“Minh Sương là bạn bè của em gái tôi, Tẩy Tủy Tuyết Liên nếu đã do cô ấy lấy được, vậy thì nó đã thuộc về cô ấy.

Các người quay về đi”.

Diệp Thành mí mắt rũ xuống, giống như một cao tăng nhập định bình thản nói.

“Đạo hữu quyết tâm làm kẻ thù của chúng tôi sao?”

Lão tổ Khô Vinh trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng.

“Ha ha, xem ra các người đều không hiểu ý của tôi rồi, tôi sẽ nói thẳng ra cho các người rõ ràng một chút…”

Diệp Thành ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Cút khỏi tầm mắt của ông đây ngay lập tức, nếu không thì giết không tha!”

Anh vừa nói ra lời này, bốn bị Đại Chân Quân nhất thời sắc mặt biến đổi.

Lão tổ Khô Vinh nổi giận đùng đùng, cả người thẳng đứng như một thanh kiếm sắc bén đứng giữa hư không.

“Giết!”

Lão tổ Khô Vinh gầm lên một tiếng lạnh lùng, đại trận trong nháy mắt bùng nổ.

Bốn vị Chân Quân mưu mô xảo quyệt như thế nào chứ, biết Diệp Thành pháp lực mạnh mẽ, đơn độc đối đầu với anh thì không ai có thể là đối thủ.

Cho nên bọn họ rất âm hiểm, cùng lúc liên thủ đánh ra một đòn.

Thúy Trúc Chân Quân hai tay chặt một cái, Tiếu Nguyệt Thiên Lang há to miệng lao tới cắn một cái thật mạnh.

Thính Kiếm Tôn Giả phất tay đánh vào hư không, hàng trăm hàng ngàn luồng kiếm khí màu đen giống như một luồng gió lạnh lẽo từ U Minh thổi tới, đánh về phía Diệp Thành đang đứng trên bầu trời, mang theo khí tức âm u lạnh lẽo của ma quỷ từ địa ngục.

Bạch Tố Tiên Tử tay cầm một dải lụa trắng mỏng nhẹ, ánh sáng lấp lánh thiên hà trên vũ trụ tinh không xa xôi huyền bí, xuyên qua hư không đánh tới.

Cuối cùng người mạnh nhất là lão tổ Khô Vinh, cường giả mạnh nhất của Vô Văn sơn trang, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm biến cả người thành một con rồng lớn.

sức mạnh của nắm đấm bộc phát ra từ thắt lưng, từng tấc từng tấc bùng nổ ra, làm cho chiếc áo bào đen bị phồng lên và rách toạc ra, cuối cùng hóa thành một nắm đấm sáng chói mạnh mẽ khiến cho cả không gian bị tách ra, giống như một ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời.

Bốn vị Chân Quân cùng lúc đánh ra một đòn, uy lực mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ?

Nếu không phải ở Luyện ngục Vô Gian, những thứ trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều đã hóa thành bụi phấn.

Cho dù là ở trong Luyện ngục Vô Gian cũng có vô số pháp trận cấm chế bị phá vỡ, có một loạt các âm thanh răng rắc vang lên trong không trung.

Đòn công kích này đến cả Minh Sương cũng phải biến sắc.

Cho dù là cô ấy ở trạng thái đỉnh phong, đối diện với một đòn của bốn vị Bán Bộ Tinh Hà cũng không thể nào chịu nổi.

“Anh ơi!”

Dao Nhi vô cùng lo lắng siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình.

“Ánh sáng nhỏ bé của đom đóm cũng dám sánh ngang với mặt trời chói chang sao?”

Diệp Thành lạnh lùng cười, vị thần hỗn độn hóa thành khóa Hải Hoàng Lưu Ly, khóa chặt Nam Ly Vương đời đầu, khiến cho lão ta không có cách nào thoát ra, Diệp Thành chỉ đơn giản xoay người một cái liền có thể thi triển ra Tứ Tượng Huyền Công, hóa thành thần thú.

Lần này thần thú mà anh chọn là Huyền Vũ!

“Ầm ầm!”

Một pháp tướng Huyền Vũ khổng lồ xuất hiện phía sau Diệp Thành, sau đó nhanh chóng cùng với Diệp Thành hợp thành một thể.

Cuối cùng cả người Diệp Thành đều hóa thành một con Huyền Vũ thần tướng dài ngàn trượng đứng giữa trời đất, gào thét điên cuồng giữa bầu trời, sau đó vung cái vuốt khổng lồ đánh tới.

“Oành!”

Tiếu Nguyệt Thiên Lang trực tiếp bị một chưởng đánh bay thẳng xuống mặt đất.

Hồn thú hai ngàn năm mà Thúy Trúc Chân Quân ngưng tụ thành, nếu nói về uy lực thì đã có thể so sánh được với Đại Chân Quân đỉnh phong, nhưng vẫn đỡ không nổi một đòn tấn công của Diệp Thành, bị đánh đến nỗi gào khóc không thôi.

Mà cơn bão kiếm của Thính Kiếm Tôn Giả đánh về phía Diệp Thành, trực tiếp bị tầng tầng thần quang màu đen cản lại.

Bạch Tố Tiên Tử dùng dải lụa trắng đánh lên mai rùa của pháp tướng Huyền Vũ, lại bị ánh sáng rực rỡ trên mai rùa đánh vỡ tan tành, căn bản không thể nào mở ra được phòng thù của Diệp Thành.

“Con tiện tì này!”

Lão tổ Khô Vinh tức giận hừ lạnh một tiếng, lão ta đi xuyên qua hư không, liên tục bước chín bước.

Mỗi bước đều để lại một vết chân mờ nhạt, lưu lại chín bước chân nhàn nhạt xuất hiện trong không trung.

Với mỗi bước chân, hơi thở trên người lão tổ Khô Vinh lại mạnh thêm một phần, khi bước đến bước thứ chín, lão ta đột phá cả bầu trời, hóa thành một người khổng lồ cao hơn ngàn trượng.

“Chết!”

- ------------------.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio