Tiên Đế Trùng Sinh

chương 707: linh khí khôi phục giai đoạn ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hả? Ý anh là sao?”

Mọi người không hiểu hỏi.

Diệp Thành khẽ xoa đầu Ân U Liên, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung nói: “Tôi cũng từng là một nửa đệ tử của Ma Linh tiên tông, coi như là đệ tử của đạo nhân vừa nhìn thấy đó, nhưng bây giờ tôi không còn quan hệ gì với Ma Linh tiên tông nữa”.

“Từng là đệ tử của Ma Linh tiên tông?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc, chuyện này là sao?

Lẽ nào Ma Linh tiên tông là chợ bán rau, thích đến thì đến thích đi thì đi sao? Nhất là ông lão già nua ngồi trong hỗn độn kia chỉ là một tia khí tức từ mấy vạn năm trước mà uy lực đã khủng khϊế͙p͙ tột cùng, khiến cảnh giới Nguyên Anh cũng không dám phản kháng, vậy thì chân thân của ông ta còn khủng khϊế͙p͙ đến mức nào chứ? Mọi người hoàn toàn không thể tưởng tượng, ắt hẳn ông ta ở trong Ma Linh tiên tông cũng là một sự tồn tại có địa vị cực kỳ cao.

Mà sự thật đúng là như vậy. Mặc dù Thi Vũ Chân Tiên là cảnh giới Hợp Đạo nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không thua kém gì Tiên Tôn Phi Thăng. Dù là ở Ma Linh tiên tông, địa vị của ông ta cũng rất cao quý.

Điều khiến mọi người không hiểu đó là, Diệp Thành từng là đệ tử của ông ta mà lại tùy tiện rời khỏi Ma Linh như vậy sao?

Hơn nữa, cái gọi là một nửa đệ tử kia có ý nghĩa gì?

Chỉ có tôn giả Bằng là không ngừng run rẩy, sợ hãi cúi thấp đầu.

Một khi vào tiên tông thì mãi mãi sẽ là môn đồ của tiên tông, đó là định luật của vũ trụ.

Diệp Thành nói như vậy chỉ có hai tình huống, một là tu vi quá mức cao siêu, phản bội sư môn. Hai là Chân Tiên của tiên tông chết đi, chuyển thế luân hồi, trở lại làm người. Nhưng bất kể là tình huống nào cũng mang ý nghĩa thân phận của Diệp Thành vô cùng đáng sợ.

“Không dám nghĩ, không được nghĩ. Sẽ xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện cực kỳ lớn đấy!”

Tôn giả Bằng cố gắng khống chế suy nghĩ của bản thân.

Nhưng lão không kìm chế được, vẫn suy đoán Diệp Thành thuộc loại tình huống nào. Tình huống thứ nhất trên thế gian hiếm có, mỗi lần xảy ra chuyện như vậy sẽ kinh động toàn bộ vũ trụ. Không có tu vi cảnh giới Hợp Đạo có thể phản bội tiên tông được sao? Nghĩ thế nào Diệp Thành cũng không phải một vị Chân Tiên Hợp Đạo.

“Vậy là tình huống thứ hai… Chân Tiên chuyển thế?”

Một ý nghĩ quanh quẩn trong đầu tôn giả Bằng.

Chẳng trách Diệp Thành trông chỉ mới hai mươi, ba mươi, tuổi còn trẻ, lại sinh ra từ một chủng tộc thấp kém trên Địa Cầu, chỉ là một kẻ quê mùa man di ở tinh vực bị bỏ rơi lại hiểu biết nhiều hơn cả tôn giả của Vạn Yêu Môn như lão. Một kẻ tu vi cảnh giới Xuất Khiếu nhỏ nhoi lại có thể lay chuyển được Nguyên Anh, dùng tay không đánh Cố Trường Sinh một trận thê thảm, lại còn tinh thông vô số chú pháp thần thông, hóa ra cậu ta là Chân Tiên chuyển thế.

“Đó là Chân Tiên của Ma Linh tiên tông đấy, một kẻ Hợp Đạo nhỏ bé ở tinh vực hẻo lánh sao có thể sánh bằng. Thế nào là chỗ dựa, đây mới là chỗ dựa lớn chân chính!”

Nghĩ đến đây, tôn giả Bằng không nhìn đến Thần La Thiên Tinh nữa, chạy ào tới trước Diệp Thành quỳ lạy sát đất, không còn vẻ bất kính và lười biếng trước kia. Trở thành người hầu cho một vị Chân Tiên của tiên tông là chuyện đáng tự hào nhất của tôn giả Bằng trong ba vạn năm trở lại đây.

Trên thực tế, không chỉ có lão nghĩ đến chuyện này, mà đám người Cố Trường Sinh, thiên nữ Thanh Hàn cũng mơ hồ đoán được.

“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy…”

Cố Trường Sinh lắc đầu cười gượng, vừa cười vừa ho, miệng phun ra một ngụm máu, ánh sáng trong mắt tắt dần. Anh ta lại tự chấn đứt tâm mạch mà chết.

“Người thông minh”.

Diệp Thành khẽ gật đầu. Khi Cố Trường Sinh biết được lai lịch của Diệp Thành đồng nghĩa Diệp Thành tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta. Không chỉ có anh ta mà cả tôn giả Bằng, hai chị em nhà họ Nhan và thiên nữ Thanh Hàn cũng như vậy.

“Ầm!”

Diệp Thành phóng ra lửa thần Chu Tước, thiêu rụi thi thể của Cố Trường Sinh, không để lại hậu họa. Cuối cùng, Cố Trường Sinh hóa thành mây khói, chỉ để lại một chiếc nhẫn không gian, được Diệp Thành cất vào trong ngực.

“Thiên Quân tha mạng!”

Thiên nữ Thanh Hàn và hai chị em nhà họ Nhan nhìn thấy cảnh này thì đồng thời quỳ xuống, run rẩy xin tha.

Nhưng bọn họ đoán sai rồi, Diệp Thành không hề có ý định giết bọn họ. Huyền Thần Tiên Đế chưa đến mức hung tàn như vậy, anh chỉ dùng bí pháp đặt cấm chế vào trong thức hải của đám người tôn giả Bằng, đảm bảo bọn họ không thể tiết lộ.

“Được rồi, đứng lên đi”.

Sau khi đặt cấm chế xong, Diệp Thành nâng họ dậy.

Bất kể là tôn giả Bằng hay là thiên nữ Thanh Hàn đều cung kính đứng dậy, đứng sau lưng Diệp Thành như người hầu, không dám vượt quá nửa bước, đồng thời cũng hoàn toàn từ bỏ ý muốn báo thù từ sâu trong nội tâm, nhìn Diệp Thành với ánh mắt sùng bái.

“Đi theo Thiên Quân không chừng chúng ta cũng có thể tiến vào Hợp Đạo, trở thành Chân Tiên!”

Trong lòng tôn giả Bằng như con sóng cuộn trào, dã tâm mà trước kia không dám nghĩ tới giờ khắc này cũng đã xuất hiện.

Ân U Liên thì lại hào hứng vô cùng, phấn khởi kéo lấy Diệp Thành, bảo Diệp Thành kể chuyện về Ma Linh tiên tông.

“Thần La Thiên Tinh và hồ nước Thiên Địa Vạn Linh Thủy này không thể lãng phí, đã đến lúc nên tu thành Nguyên Anh, sau đó giải quyết chuyện ở dải Ngân Hà rồi”.

Diệp Thành vừa khẽ xoa đầu Ân U Liên, vừa nhìn hồ nước rộng lớn lấp lánh ánh sao, nghĩ thầm trong bụng.

Chung quy anh cũng không thể yên tâm về chuyện ở Địa Cầu, còn em gái Dao Nhi của anh cũng khiến anh nhung nhớ không thôi.

Khi nhóm Diệp Thành tu hành ở đất tiên.

Thế giới bên ngoài cũng nổi lên sóng gió.

Đất tiên hiện thế, linh khí ở Địa Cầu khôi phục càng lúc càng khủng khϊế͙p͙. Khi Diệp Thành mới sống lại trở về, ngay cả đại sư võ đạo cũng hiếm hoi, nhưng bây giờ Huyền Tiên có mặt ở khắp nơi, Võ Thần không bằng chó, thậm chí nhiều người ở dưới đáy lại có cảm ngộ cực cao, trở thành người tu chân chân chính.

Cuối cùng, trên toàn Địa Cầu động đất liên tục, sóng thần quét ngang trời, thậm chí có người nghĩ rằng ngày tận thế đến. Nhưng sau một lần động đất quy mô lớn rung chuyển đất trời, thậm chí san bằng cả núi Hoành Lan…

Cuối cùng tông môn trên dải Ngân Hà cũng đã xuống đây.

Bấy giờ, ở trong đất tiên.

Diệp Thành không hề biết sóng gió ở thế giới bên ngoài.

Ban đầu anh không tu luyện ngay mà ngồi khoanh chân bên bờ hồ, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng. Anh mặc một chiếc áo tơi, một tay khẽ nắm một quả cầu nhỏ, một tay cầm gậy trúc, hóa ra lại đang câu cá.

“Chủ nhân, đây là Thiên Địa Vạn Linh Thủy, bên trong làm gì có cá tôm, có thể câu được gì chứ?”

Ân U Liên nhẹ nhàng bước tới bên cạnh anh, tựa sát vào vai Diệp Thành, dịu dàng cười hỏi.

“Câu cá là phương pháp rèn luyện đạo tâm. Tôi câu cá ở đây thật ra là đang rèn luyện đạo tâm của tôi, thuận tiện mài giũa viên ‘Thần La Thiên Tinh’ này. Nó là một thứ nóng phỏng tay, cầm thì không được, mà không cầm cũng không xong”.

Diệp Thành bình thản trả lời.

Quả cầu nhỏ trong tay anh chậm rãi chuyển động, sâu thẳm lấp lánh giống như trời sao. Hàng tỷ đại đạo ấp ủ bên trong nó, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người và dị thú xung quanh, chính là Thần La Thiên Tinh.

“Hả? Vì sao? Tôi thấy ngày nào đám người tôn giả Bằng cũng nhìn chăm chăm vào nó vậy mà”, Ân U Liên hiếu kỳ.

Đó là Thần La Thiên Tinh, dù có không hoàn chỉnh, độ lửa chưa đủ, nhưng vẫn có thể khiến người ta một bước lên trời, trở thành Ngụy Chân Tiên. Mặc dù là Ngụy Chân Tiên nhưng suy cho cùng cũng là cảnh giới Hợp Đạo. Cứ nhìn vào uy lực của Lăng Tiêu Chân Tiên là biết Ngụy Chân Tiên và Nguyên Anh chênh lệch lớn đến mức nào, quả thực là một trời một vực, giống như một cái hào rộng vậy.

Thế mà Diệp Thành lại không hài lòng, chê nó là gánh nặng sao?

“Nếu nó là Thần La Thiên Tinh toàn vẹn thì còn có chút tác dụng với tôi, còn bản không hoàn chỉnh chỉ là thứ vô dụng. Nhưng dù là Thần La Thiên Tinh toàn vẹn, tôi cũng sẽ không dùng, cùng lắm là lấy nó tham khảo một chút, hoặc là dùng để ngưng luyện một món thần bảo”.

Diệp Thành nói.

Cũng chỉ có Ân U Liên hỏi thì Diệp Thành mới nói một ít. Có những thứ người khác chưa đến cảnh giới nhất định thì hoàn toàn không thể hiểu được. Ví dụ như đám người tôn giả Bằng không hiểu vì sao Diệp Thành không luyện hóa Thần La Thiên Tinh, một bước tiến lên cảnh giới Ngụy Chân Tiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio