*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Két!"
Cửa của đại điện trên đỉnh núi mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đen dẫn mọi người đi ra.
Lão mặc một chiếc áo dài đen lộng lẫy vẽ tinh văn giống như ngân long, cổ xưa trang trọng, khí thế uy nghiêm, giống như đế vương trần gian, nhưng so với đế vương thì mạnh hơn gấp trăm gấp nghìn lần.
Đằng sau lão có sáu tu sĩ đi thành hàng.
Sáu tu sĩ kia có người mặc kim giáp, có người già cả, có người yêu khí ngút trời, có người mặt trắng râu đen.
Nhưng bất kể là ai thì cũng có tu vi không thua kém gì tôn giả Bằng.
"Là năm lão tổ chưởng giáo của đạo thống Chân Tiên, người mặc kim giáp kia chắc hẳn là thần tướng số một của thánh địa Lăng Tiêu – Côn Luân”.
Một lão tu sĩ kinh ngạc kêu lên, phía sau có hai, ba mươi tu sĩ Nguyên Anh lục tục xuất hiện.
Theo sau những Nguyên Anh này là mấy trăm thiên tướng mặc giáp bạc, tu vi Bán Bộ Thiên Quân, không hề thua kém bất cứ trưởng lão tông môn nào.
Ngoài ra còn có vô số thần quân mặc giáp đen, giáp xanh lao vút lên trời, xếp thành hai hàng hai bên thánh địa Lăng Tiêu, cưỡi mây đạp gió, vô cùng vô tận, giống như thần binh thiên tướng.
“Lập cập!”
Rất nhiều tu sĩ sợ đến mức răng va vào nhau.
Mạnh quá, một Thần chủ, sáu chưởng giáo Nguyên Anh trung kỳ, mấy chục Thiên Quân Nguyên Anh, lại thêm mấy trăm thiên tướng.
Mười thiên tông cũng không thể chống lại thế lực khổng lồ này.
“Thảo nào thánh địa Lăng Tiêu trấn áp được dải Ngân Hà chúng ta cả vạn năm, mạnh quá.
So ra thì các thiên tông khác chỉ có ba thậm chí một Thiên Quân tọa trấn, đúng là chẳng là cái thá gì”, ngay cả một số Thiên Quân cũng không khỏi lắc đầu.
Đám Nguyệt Hoa trưởng lão, Hoa Lộng Ảnh thì trong lòng trầm xuống.
Một bên là ba người Diệp Thành, chỉ có Diệp Thành và tôn giả Bằng là miễn cưỡng có thể chiến đấu, còn một bên là thánh địa Lăng Tiêu với mấy chục Nguyên Anh, vô số thần quân chiến trận tập hợp, có thể san bằng bất cứ tông môn nào trong thiên hạ.
Sự cách biệt giữa hai bên quả thực quá lớn, giống như lạch trời vậy.
“Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn đạp bằng thánh địa Lăng Tiêu ta sao?”
Có trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu liếc xéo, chế giễu Diệp Thành.
“Chỉ là một Chân Quân nhỏ bé, tu vi dù mạnh thì có thể mạnh bằng mấy chưởng giáo và đệ nhất thần tướng được sao? Không cần Thần chủ ra tay, mấy người chúng ta bày trận là có thể giết cậu ta một cách dễ dàng rồi”, một trưởng lão khác âm trầm nói.
“Phải đấy, giết được vài Nguyên Anh sơ kỳ mà cũng dám đến thánh địa Lăng Tiêu buông lời hỗn xược.
Phi Tiên Ngũ Tổ năm xưa mạnh đến đâu chứ? Chẳng phải cũng bị tông ta giết như ngóe sao? Vì một mình cậu ta mà huy động thế trận lớn thế này, đủ để cậu ta chết nhắm mắt rồi”, thần tướng số bốn lên tiếng.
Thần chủ mặc áo đen và mấy chưởng giáo khinh thường không thèm nói gì.
Sự tồn tại của bọn họ chính là một loại uy hiếp, giống như Thái Sơn nện vào đĩa cân, khiến cán cân lập tức nghiêng hẳn về một bên.
Cho dù Diệp Thành là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là Nguyên Anh hậu kỳ, thì cũng phải chùn chân trước đội hình này.
“Diệp Thiên Quân, thôi bỏ đi, cậu với thánh địa Lăng Tiêu đều là lực lượng quan trọng của dải Ngân Hà ta.
Hay là cậu cúi đầu trước Thần chủ, từ nay trở đi, hai tộc hóa thù thành bạn, đời đời qua lại thân thiết, vậy chẳng phải tốt đẹp hơn sao?”
Một luồng sáng đứng xem bên cạnh, cũng là một Thiên Quân lên tiếng.
Lão ta là Thiên Quân của Vong Tình Tông, sư phụ của Vân Thiên Hà, có tiếng là quý mến người tài.
“Phải đấy, thánh địa Lăng Tiêu mạnh đến mức nào chứ? Thần chủ đại nhân khoan dung độ lượng, chắc là cũng không chấp nhặt việc Diệp Thiên Quân mạo phạm.
Hay là cậu nhượng bộ đi, tránh tổn thương hòa khí”, một Thiên Quân khác cũng nói hùa theo.
Rất nhiều Thiên Quân khác cũng không coi trọng Diệp Thành, ngay cả Hồng Liên Thiên Quân cũng khẽ lắc đầu.
“Diệp Thiên Quân, nếu cậu bó tay chịu trói, quỳ dưới sơn môn của thánh địa Lăng Tiêu, dập đầu cầu xin Thần chủ ta tha cho, thì thánh địa Lăng Tiêu ta có thể tha cho cậu và Hoa tộc, cho phép các người đời đời canh giữ ở thánh địa Lăng Tiêu, làm nô tộc đẳng cấp cao nhất thuộc thánh địa Lăng Tiêu”.
Thần tướng số một Côn Luân lên tiếng, hắn đứng tít trên cao nhìn xuống Diệp Thành, giọng nói vô cùng cao ngạo, cứ như thần linh đang ban ân, để Diệp Thành và Hoa tộc làm nô bộc là phần thưởng lớn nhất.
Diệp Thành chẳng thèm trả lời, chỉ thốt ra một chữ:
“Chết!”
Bóng dáng của anh nhoáng lên, trở nên cao mười vạn trượng, gần như sánh ngang với trời.
Cả người anh lấp lánh ánh sáng vàng, chín tầng thần lực nhập thân, kim thân bất hoại được huy động đến cực điểm.
Một bàn chân đầy ánh sáng vàng quấn quanh giống như núi Bất Chu nện xuống, đạp mạnh một cái, giẫm về phía đỉnh núi của thánh địa Lăng Tiêu.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người của thánh địa Lăng Tiêu đều biến sắc.
“Diệp Thiên Quân dám ra tay thật kìa?”
Mọi người đứng xem đều sợ đến mức trợn mắt há mồm, bọn họ tưởng rằng Diệp Thành lên núi chỉ để xả giận mấy câu, cùng lắm là thăm dò một chút.
Cả anh và thánh địa Lăng Tiêu đều là những nhân vật lớn, giậm chân là cả dải Ngân Hà phải chấn động, hiếm khi liều mạng sống chết với nhau.
Thánh địa Lăng Tiêu đã bày trận thế hoành tráng như vậy, Diệp Thành cùng lắm là chịu nhún nhường, quay đầu bỏ đi, thì thánh địa Lăng Tiêu cũng không thể dễ dàng giữ anh ở lại được.
Nhưng không ngờ Diệp Thành chẳng nói chẳng rằng liền ra tay.
“To gan!”
Một thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu mặc giáp vàng, cao một trượng hai, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng vô tận, trên mũ và áo giáp khắc chữ “cửu” bỗng mở bừng mắt, quát to một tiếng.
Hắn hóa thành một luồng ánh sáng vàng lao vút lên trời, thanh trường kích màu vàng trong tay xé toạc bầu trời, tỏa ra ánh chớp vô cùng rực rỡ, dường như có thể một đòn phá vỡ mấy trăm ngọn núi lớn.
Đòn tấn công kia có uy thế vượt cả Nguyên Anh, ngay cả các Thiên Quân cũng phải biến sắc, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.
“Là thần tướng số chín của thánh địa Lăng Tiêu, La Sơn”.
Có người hiểu biết kêu lên, thánh địa Lăng Tiêu có chín thần tướng, xếp hạng càng cao thì tu vi càng mạnh.
Tuy La Sơn chỉ là số chín, nhưng so với Nguyên Anh bình thường dường như còn mạnh hơn chút, từ đó có thể thấy thánh địa Lăng Tiêu mạnh đến mức nào.
“Ầm!”
Bàn chân của Diệp Thành không hề dừng lại, anh như thần linh Thái cổ, giẫm chân xuống như nhấc Thái Sơn lên ném vào biển lớn.
Kim thân bất hoại mang sức mạnh đáng sợ đến mức nào chứ? Nó đáng sợ đến mức không gì địch lại được! Đâu phải thứ mà một thần tướng như La Sơn có thể chống lại?
“Rắc!”
Chỉ mới va chạm mà La Sơn đã phun ra một ngụm máu thần, trường kích màu vàng dài ba trượng bị ép cong, thân hình như phải chịu sức mạnh không thể ngăn lại, bị ép xuống từng chút một.
Cho dù La Sơn cố gắng hết sức, lớn tiếng gầm thét, pháp lực to lớn cấp Nguyên Anh bùng nổ, ánh chớp quanh người thiêu đốt rực rỡ như ngọn lửa, được huy động đến cực điểm, nhưng vẫn không thể lay động Diệp Thành mảy may.
Chân Diệp Thành ép xuống vừa kiên định vừa chậm rãi, không chịu bất cứ trở ngại nào.
“Cửu đệ, ta đến giúp đây!”
Một thần tướng cũng mặc giáp vàng, toàn thân bao trùm trong mây mù màu đen, trước ngực vẽ chữ “bát” kiểu Triện, hắn quát to một tiếng, tay cầm kim qua lao lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, ngăn dưới chân Diệp Thành.
Thần tướng số tám, Toan Nghê!
Nhưng sức mạnh của hai thần tướng sao có thể ngăn cản được Diệp Thành?
Cho dù Diệp Thành không dùng đến pháp lực thì chín tầng thần lực nhập người cũng tương đương với xác thịt của chín Nguyên Anh hợp lực, hơn nữa còn là Nguyên Anh chân chính, chứ không phải Ngụy Nguyên Anh của đạo thống thiếu sót ở dải Ngân Hà.
Toan Nghê cũng phun ra một ngụm máu, thực sự là không thể chống lại nổi, hắn bị ép xuống răng rắc.
“Mạnh quá đi mất!”
Rất
.