*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thật hay giả đấy? Diệp Thiên Quân san bằng ngôi sao Thánh địa Lăng Tiêu rồi sao? Không phải nghe nói ngôi sao Thánh địa Lăng Tiêu là ngôi sao cổ mạnh nhất tinh vực bị lãng quên à? Đại năng ở đó xuất hiện lớp lớp, Nguyên Anh như mưa mà”.
“Phải, tôi cũng nghe tu sĩ ngoại vực nói, ngôi sao bình thường có nhiều nhất ba đến năm lão tổ Nguyên Anh là ghê gớm lắm rồi.
Nhưng thánh địa Lăng Tiêu căn cơ vô hạn, có nhiều thần tướng, trưởng lão tồn tại, Thần chủ của họ luôn được xưng là người mạnh nhất hiện nay.
Ai ngờ ngôi sao Thánh địa Lăng Tiêu mạnh như vậy lại bị một mình Diệp Thiên Quân san bằng”.
“Diệp Thiên Quân thật đáng sợ!” “Hơn nữa, đó là chuyện của mười năm trước.
Mọi người có nhớ năm đó chúng ta bị bắt đi làm nô dịch không? Người cứu chúng ta chính là Diệp Thiên Quân!”
“Hóa ra kẻ địch mà anh ta đối mặt lúc đó là thánh địa Lăng Tiêu!”
“Vậy bây giờ Diệp Thiên Quân mạnh đến mức nào?”
“…”
Phái Sương Diệp sôi sục.
Vô số đệ tử phái Sương Diệp vui mừng phát điên, bàn tán xôn xao.
Lâm Cửu Nhi, Thẩm Minh Nhan, Aokawa Sakura đều kích động đến mức mặt đỏ bừng.
Tuy các cô ấy đã biết từ sớm, nhưng khi nghe mọi người nhắc lại lần nữa vẫn cảm thấy tự hào thay.
So với bọn họ, những tu sĩ ngoại vực và những người trên mạng lại tranh luận sôi nổi.
Nhiều người đều bày tỏ không tin, chắc chắn tứ đệ tử của Thiên Huệ Thiên Quân nói bậy.
Đường đường là thánh địa Lăng Tiêu to lớn, Nguyên Anh hơn trăm người, sáu đạo thống Chân Tiên, sao có thể bị một kẻ tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu san bằng chứ?
Các lão tổ của tộc Quang Minh, Huyết tộc, tộc người sói chưa nói câu nào, nhưng những đệ tử, tùy tùng dưới trướng họ đã lên tiếng.
Ngay cả các Thiên Quân Nguyên Anh trong đại điện cũng nghi ngờ nhìn về phía tứ đệ tử.
Tứ đệ tử mặc áo màu xanh lục, tướng mạo trẻ tuổi anh tuấn, phong lưu hào phóng, tên là Vô Thường, có tu vi Nguyên Anh, thiên phú đứng đầu trong những đệ tử của Thiên Huệ lão tổ, chưa đến một nghìn tuổi đã tu thành Nguyên Anh.
Đối mặt với những nghi vấn này, hắn cười nhạt:
“Đây là tôi đến tận nơi các thiên tông lớn ở dải Ngân Hà, thấy tận mắt nghe tận tai.
Nếu các người không tin thì tự băng qua biển sao vũ trụ xem thử đi là được”.
“Tứ sư đệ đừng giận, bọn ta chỉ là không dám tin thôi mà.
Nghe đồn tên Diệp Thành kia chỉ là tu sĩ Xuất Khiếu, nói không chừng mười năm trước còn không bằng bây giờ, một mình hắn sao có thể san bằng cả thánh địa Lăng Tiêu? Trước tiên chưa nói đến hơn trăm Nguyên Anh nhiều như mây kia, thánh địa Lăng Tiêu có tiên bảo và trận pháp trấn áp kia mà?”
Hách Hổ đứng ra giảng hòa, xoa dịu hắn một chút rồi mới cẩn trọng mở lời hỏi.
“Phải đấy, bảy vạn năm trước, một vị tiên tổ của Huyết tộc ta xưng danh Bán Bộ Chân Tiên, cách cảnh giới Hợp Đạo chỉ có nửa bước, tự cho mình là tung hoành vô địch.
Tiên tổ đến thánh địa Lăng Tiêu khiêu chiến, liên tục đánh bại các cao thủ ở thánh địa Lăng Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn bị Thần chủ đời đó dùng tiên bảo đánh cho bị thương nặng.
Sau khi tiên tổ trở về ngôi sao của bọn ta, chưa đến trăm năm thì tọa hóa.
Diệp Thành kia tài giỏi thế nào, có thể mạnh hơn tiên tổ của Huyết tộc ta được sao?”
Một người ngồi trên ghế chính ở đại điện, ngang vai ngang vế với Thiên Huệ lên tiếng.
Người lão ta được bao phủ trong sương mù màu đen, da dẻ trắng nhợt, hai mắt màu đỏ như sắp nhỏ ra máu, khí tức mạnh mẽ đến không thể tin nổi, khiến tất cả mọi người đều kích động.
Khi nhắc tới tên Diệp Thành, trong giọng nói lão ta chất chứa thù hận, đó chính là Nhất Tổ của Huyết tộc.
Kẻ lúc trước chết dưới kiếm Diệp Thành là Ngũ Tổ của Huyết tộc.
“Trong chuyện này ắt có điều kỳ lạ, không thành Hợp Đạo thì khó mà có thể giết sạch hơn trăm Nguyên Anh chỉ với sức một mình hắn.
Vậy chẳng phải nếu Diệp Thành ở đây, một mình là có thể đánh bại tất cả Thiên Quân ngoại vực chúng ta cùng hợp sức hay sao? Tôi tuyệt đối không tin”.
Một vị Lang tổ vóc dáng cao to của Lang tộc nói.
“Không sai, bọn ta cũng không tin”, lão tổ tộc Quang Minh khẽ hừ một tiếng.
Những Nguyên Anh khác đồng thời hô hào.
Ngay cả Thiên Huệ lão tổ cũng có vẻ nghi ngờ.
Vô Thường là đệ tử của lão, lão vốn không nên hoài nghi, nhưng chuyện này thật sự quá kinh hãi.
Bản thân Thiên Huệ Thiên Quân đối đầu với bảy tám Nguyên Anh đã phải tháo lui.
Một mình Diệp Thành càn quét hơn trăm Nguyên Anh, vậy chẳng phải có nghĩa một tay anh có thể đánh mười người như Thiên Huệ hay sao?
Mặc dù hơn trăm Nguyên Anh đó chắc chắn không phải xông lên cùng lúc, nhưng chuyện này cũng thật là khoa trương.
“Các người!”, Vô Thường tức giận dựng thẳng hàng lông mày.
Bất kể hắn nói thế nào, các lão tổ Nguyên Anh trong đại điện cũng không tin hắn.
Mỗi người bọn họ đều đã sống một hai vạn năm, tổng số tuổi cộng lại còn cao hơn Thi Vũ Chân Tiên, vô cùng tự phụ về tu vi của bản thân, tự nhủ cũng chỉ kém hơn các Thần Tử của đại giáo biển sao mà thôi.
Bọn họ đâu tin trên thế gian này có Nguyên Anh có thể càn quét hơn trăm tu sĩ cùng cấp bậc, huống hồ Diệp Thành còn không phải Nguyên Anh, chỉ là tu vi cảnh giới Xuất Khiếu.
Không chỉ có người trong đại điện tranh cãi, mà những người trên mạng khắp Địa Cầu cũng cãi nhau tối mặt tối mày.
Phái Sương Diệp và người Hoa Hạ đương nhiên là tin vào điều này, nhất là những nhà thân thiết với Diệp Thành như Đường Môn, nhà họ Trình, nhà họ Đặng thì càng giữ vững niềm tin.
Nhưng trái với họ, giới tu luyện ở các nước Nhẫn Quốc, Âu Mễ lại không muốn tin.
Đặc biệt là những tài phiệt lớn, bọn họ tất nhiên là sợ tu sĩ ngoại vực, nhưng cũng căm hận sự hung tàn bá đạo của Diệp Thành.
Trong lòng mọi người hoảng loạn hoang mang, nửa tin nửa ngờ.
Các Nguyên Anh ở sao Thiên Hải điều khiển chiến thuyền nghìn trượng, vượt qua tinh hà xa xôi, xuống đến Địa Cầu.
Sao Thiên Hải là ngôi sao ở gần thánh địa Lăng Tiêu nhất, cho nên đến đây muộn nhất.
Đợi khi mọi người hỏi tới Diệp Thành, Thiên Hải lão tổ mở lớn mắt nói:
.