*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Thần Tử Trường Sinh Giáo chân đạp hư không, quanh người ẩn hiện thế giới vô tận, ở bên cạnh thản nhiên nói:
“Những chiến trận này đều là thần quân được chọn ra từ vô số Kim Đan của các đại giáo Chân Tiên tạo thành.
Trang bị cho bọn họ vũ khí và dụng cụ phòng ngự tốt nhất, truyền dạy cho họ kĩ thuật chiến đấu và công pháp mạnh nhất, mỗi một người trong Kim Đan đều có thể lấy một chọi mười, từng chinh chiến vô số thế giới và ngôi sao.
Nếu ngay cả một kẻ quê mùa ở tinh vực bị lãng quên cũng không giải quyết được, còn không bằng cho bọn họ lập tức quay về giải tán luôn đi”.
“Không sai, chỉ huy của bọn họ là thần tướng của các giáo, chắc chắn sẽ không để cho Diệp Thành thoát được”.
Kim Tung cũng gật đầu.
Anh ta nhìn thấy bảy thần tướng quanh người tỏa ra những ánh sáng thần khác nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không hề thua kém thần tướng Quang Minh, thậm chí còn mạnh hơn.
Bọn họ đứng giữa hư không, đang dùng thần điểu điều động mười vạn đại quân, điên cuồng vây giết Diệp Thành.
“Hừ, lần này tôi đến đây vốn nghĩ rằng có thể gặp được một phen đại chiến, có thể ra trận, xem kẻ dám xúc phạm đến Vạn Yêu Môn của tôi mạnh đến thế nào.
Không ngờ hắn lại yếu như vậy, không đánh thắng được cả thần quân dưới trướng tôi.
Sớm biết như vậy, tôi đã trực tiếp ra tay giết chết con kiến này, rút hồn phách của hắn, tế lễ cho các Thần Tử!”
Một người áo đen như vầng mặt trời màu đen treo trên không, ma khí cuồn cuộn quanh người, cười khẩy.
Trong mắt những Thần Tử khác ngồi trên chiến xa ở xung quanh cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Đại điện hạ Vân Lam nhíu mày, nếu Diệp Thành yếu như vậy thì trước kia ban hành phù chiếu cứ như trò cười.
Một kẻ quê mùa yếu ớt như vậy mà chiêu mộ vào đạo thống Chân Tiên, sắc phong làm thần tướng, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mặc dù chiến trận mười vạn Kim Đan vô cùng đáng sợ, có thể vây giết Thần Tử hoặc Nguyên Anh dễ dàng, nhưng tốt xấu gì Diệp Thành cũng là nhân vật truyền kỳ, không đến nỗi không có sức đánh trả như vậy chứ?
Nam Tuyệt đang xem chiến trên Địa Cầu khẽ lắc đầu: “Hết cứu rồi, đi thôi!”
Nói xong, lão ta dẫn theo Bạch Tiểu Huyên định nhảy vọt lên trời, rời khỏi chiến trường của Địa Cầu từ một bên khác.
Nhưng ngay lúc ấy…
“Ầm!”
Trên không bỗng vang lên tiếng nổ cực to.
Tiếng nổ đó không phải sinh ra từ thế giới hiện thực, mà là sinh ra ở sâu trong thức hải của mọi người, giống như một chiếc đỉnh lớn hay chuông đồng xa xưa được gõ vang, phát ra tiếng kêu đinh tai.
Sâu trong chiến trận còn có thể nhìn thấy từng đợt sóng gợn màu vàng lan ra bốn phương tám hướng.
Tu sĩ Kim Đan hay thậm chí là các trưởng lão Nguyên Anh nào chạm vào nó đều bị đông cứng lại giữa không trung.
Hơn nghìn thần quân đứng gần trung tâm nhất càng không chịu đựng nổi, đầu nổ tung tại chỗ, ngay cả hồn phách cũng tiêu tán.
Ngay sau đó, một thần đỉnh ba chân hai quai hóa thành cầu vồng vàng ngút trời, đột ngột nhảy vọt lên, rời khỏi chiến trận.
Thậm chí xuyên qua ánh sáng vàng còn có thể nhìn thấy Cửu Khiếu Thần Anh kích cỡ gần một thước, mặt mày thanh tú, ôm cái đỉnh nhỏ trong lòng xông ra khỏi lớp lớp chiến trận phong tỏa.
Một đường đâm chết vô số người, vượt qua bảy thần tướng, vượt qua các trưởng lão, đâm sầm vào Thần Tử áo đen của Vạn Yêu Môn đang đờ đẫn cả người.
Thần Tử áo đen còn xếp hạng trên cả Thần Tử Vạn Yêu hiện nay, cứ thế mà bị thần đỉnh màu vàng đâm thành mảnh vụn, chẳng khác gì miếng đậu hũ.
“Bùm!”
“Cứ… cứ vậy mà chết rồi sao?”
.