*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chiêu này quả thực quá kinh khủng, ngay cả các vị Thần Tử trưởng lão cũng biến sắc.
Không ngờ tu vi của Huyền Không đã mạnh đến như vậy, hoàn toàn vượt qua hai thiên tài cùng cấp là Thần Tử áo đen và Trùng Dương.
Chỉ dựa vào một chiêu này, thực lực của Huyền Không đã đuổi kịp mấy vị Thái Thượng trưởng lão tu luyện trên bốn vạn năm vốn đã trở thành Bán Chân Tiên rồi.
Ngay cả Vân Lam cũng khẽ nhíu mày.
Rõ ràng Huyền Không đã đi đến được bước đó, đã chạm đến rìa của pháp tắc Hợp Đạo rồi, khoảng cách đến cảnh giới này không còn xa nữa, đúng thật là đối thủ mạnh của hắn ta.
Mà Trùng Lâu trên Địa Cầu sắc mặt lại thay đổi liên hồi: “Không tốt rồi, là Phi Thăng Chi Quang, chiêu này không thể đỡ được!”
Không kịp để người bên cạnh hỏi han, hắn đã mau chóng đi khắp nơi: “Phi Thăng Chi Quang là hoá thân của đỉnh cao thế giới Trường Sinh của Trường Sinh Giáo, có thể nói sau khi hoá thân ra Phi Thăng Chi Quang thì phương pháp này mới thật sự tu luyện hoàn thiện.
Trước đây với tu vi của Cố Trường Sinh chỉ là vừa mới vào được cảnh giới này, còn lâu mới được gọi là đỉnh cao.
Nghe nói tu luyện ra được Phi Thiên Chi Quang thì có thể được gọi là Bán Chân Tiên vô địch”.
“Chủ quân gặp nguy rồi!”
Cuối cùng, Trùng Lâu khẽ nói.
Quả thật giống như những gì nó nói, đúng là Diệp Thành đang bị Trùng Dương và Thần Tử áo đen công kích từ hai phía cũng không cách nào tránh né, chịu một đòn mạnh của Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm.
Sức mạnh tối cao này của Trường Sinh Giáo cũng không phải giết người dễ dàng như vậy, mà được gọi là một kích có thể cắt đứt đạo hạnh ngàn năm của một người.
“Vù!”
Diệp Thành bên ngoài tỏ vẻ không sao, nhưng Cửu Khiếu Thần Anh bên trong lớn khoảng chừng ba mươi phân, thế mà đột nhiên co lại chỉ còn chiều cao khoảng tầm mười phân.
Mà hơi thở bên ngoài của anh cũng giảm xuống theo, ngay lập tức rơi xuống dưới đỉnh cao Nguyên Anh, suýt chút nữa đã giảm xuống rơi vào Nguyên Anh Trung Kỳ.
“Giết!”
Trùng Dương mừng rỡ, hai tia sáng vàng lẫn bạc trong con ngươi sáng rỡ, Cửu U Nhãn được kích phát đến cực điểm, trong nháy mắt đã để lại hai lỗ hổng xuyên thấu trên người Diệp Thành.
Thần Tử áo đen cũng thừa dịp chém kiếm tới, một kiếm này thiếu chút nữa đã chém đôi Diệp Thành, chém vào sau lưng Diệp Thành một vết kiếm sâu dài hơn ba mươi phân, gần như muốn chém Diệp Thành thành hai đoạn.
Một Diệp Thành tung hoành vô địch, tự mình ra trận đã bất bại, trong nháy mắt đã rơi vào bước đường cùng.
Diệp Thành đã là quá khứ rồi, với sự tấn công của ba vị Thần Tử, cho dù anh có giãy dụa thế nào cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Thực tế, sau khi đích thân Huyền Không ra tay thì đã xác định vận mệnh Diệp Thành nhất định sẽ bị diệt vong.
Các vị thần tướng và trưởng lão cũng đều cười nhạt, hăm he xắn tay áo chuẩn bị giẫm đạp Sương Diệp Phái, huyết tẩy của Địa Cầu.
Thế nhưng ngay lúc này, đột nhiên vẻ mặt Kim Hoa thay đổi, bỗng dưng có chút do dự nói:
.