Lăng Phượng nghe vậy nhất thời yên lặng, qua lâu lắm mới chậm rãi phản ứng.
Nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắc, cố hết sức hỏi: “Tại… Tại sao? Dật Viễn? Ngươi, ngươi không phải thích trẫm sao?”
Không rõ, hắn thật sự không rõ, Bùi Dật Viễn rõ ràng đã nói thích hắn, nhưng tại sao lại muốn trở về như trước kia? Chẳng lẽ không lưu luyến hắn chút nào sao!?
“Bởi vì ta thích ngài, cho nên mới muốn như vậy.” Bùi Dật Viễn trả lời.
Hắn không hy vọng xa vời Lăng Phượng sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn, hai người tiến đến bước này, hắn không phải không có dự đoán trước.
“Nhưng mà…”
Không đợi Lăng Phượng nói thêm gì nữa, Bùi Dật Viễn lại nói: “Như vậy là lựa chọn tốt nhất, bằng không sau này Hoàng Thượng nhất định sẽ hối hận.”
Không phải Bùi Dật Viễn buồn lo vô cớ, hai lần nghe tin tức phi tử có thai, Bùi Dật Viễn phát hiện ‘dã thú’ trong lòng đã muốn không thể kiềm chế, có một âm thanh tận đáy lòng gọi hắn phá hoại, bảo hắn độc chiếm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bùi Dật Viễn mà Lăng Phượng thích sẽ không còn tồn tại. Bùi Dật Viễn hiểu rõ chính mình không còn lựa chọn nào khác, là vứt bỏ bản thân thiện lương am hiểu ý, ôn nhu chăm sóc trước kia, vì tình mà bá đạo độc chiếm? Hay là rời xa Lăng Phượng, vĩnh viễn gìn giữ mình?
Hắn lựa chọn cái thứ hai. Bởi vì Lăng Phượng từng nói với hắn ── không cần thay đổi bản thân.
Nhìn vẻ mặt Dật Viễn kiên định như vậy, Lăng Phượng lời nói đến miệng lại nói không nên lời.
Tại sao những chuyện tốt đẹp lại ngắn ngủi như thế? Hay nên nói là, những chuyện tốt đẹp đối với đế vương mà nói chỉ là giấc mộng Nam Kha?
Sau một hồi mấp máy môi, lời muốn nói vẫn miễn cưỡng nén xuống, Lăng Phượng thở sâu, ngữ khí cũng khôi phục bình tĩnh như trước.
“Ngươi cảm thấy như vậy tốt nhất?”
Không tiếp xúc, không qua lại, mỗi người đều đóng tốt vai diễn của mình, ở hậu cung có thể gặp mặt, nhưng không nói gì với nhau, như vậy có được không?
“… Đúng vậy.”
“Ta đã biết.” Lăng Phượng cúi đầu, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng trầm trọng của hắn, Bùi Dật Viễn biết hắn thực thương tâm, nhưng đây đã là thương tổn nhẹ nhất rồi …
“Đúng rồi.” Lăng Phượng chợt dừng bước, cũng không quay đầu lại nói, “Một khi đã như vậy, ta cũng không cần phải … che giấu, bảy ngày sau là sinh thần Thục phi, cũng là mừng nàng có thai, trẫm chuẩn bị đại yến đãi khách, ngươi cũng phải tới.”
Lăng Phượng vốn không muốn nói, giờ xem như hắn trả thù cũng tốt, không cam lòng cũng được, miệng hắn không thể khống chế đem sự tình nói ra.
Bùi Dật Viễn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rồi sau đó nghĩ nghĩ, chậm rãi bình phục, nói: “Hảo, ta sẽ đi.”
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, một kẻ đi, một kẻ ở lại, phần cảm tình này đến đây cũng có thể xem như đã kết thúc.
Những ngày sau đó là những ngày cô tịch khôn kể, có lẽ vì không muốn đối mặt, Lăng Phượng không hề đến chỗ Bùi Dật Viễn, thậm chí ngay cả ý niệm mỗi ngày sai người đem dược liệu qua Lân Chỉ cung cũng bị chặt đứt.
Ban đầu, bọn cung nhân nhàn rỗi trong cung đối với sự tình này cũng không lấy làm kỳ quái, dù sao phong vân chốn hậu cung vốn là hay thay đổi, có cưng chìu thì cũng có thất sủng, không có gì phải ngạc nhiên, hơn nữa hiện tại Thục phi nương nương có thai, một nam phi thất sủng cũng không là gì to tát.
Nhưng kỳ quái chính là ở chỗ hoàng đế Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn không còn được cưng chìu, mỗi ngày thần hắn rất xấu, lâm triều xong là ở thư phòng, một ngày ba bữa đều ăn trong thư phòng, tối đến tựa như rối gỗ lựa chọn chỗ qua đêm ở hậu cung.
Không còn nụ cười đầy hứng thú như trước kia, Lăng Phượng hiện tại làm cho người ta có cảm giác khô khan không thú vị, mọi loại trò vui đều không làm hắn dậy nổi hứng thú.
Tuy rằng hắn không nói gì, Tào công công hầu hạ bên cạnh lại biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Thần phi nương nương, bởi vì mỗi lần Hoàng Thượng đi đến tẩm cung phi tần khác, đều cố ý đến trước Lân Chỉ cung ngẩng đầu im lặng nhìn cửa cung mà không đi vào, kẻ ngốc cũng có thể đoán được nguyên do trong đó.
Hắn thân là cung nhân không giúp gì được, chỉ có thể lén gặp Tiểu An tử hoặc là Kiều Dương tìm hiểu tình hình của Thần phi nương nương, nhưng lại không thể nhiều lời, thật sự là bất đắc dĩ a!
Mặt khác, Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng vì việc này lo lắng đau lòng, Hoàng Thượng không đến còn chưa tính, nếu chủ tử làm ầm ĩ thì chuyện tình cũng sẽ không kỳ quái như vậy, chỉ là cá tính Bùi Dật Viễn không để lộ ra bên ngoài bất cứ thứ gì, không sảo không nháo, không khóc không cười, cuộc sống cứ như thế trôi qua, bình thản lại càng làm cho người ta cảm thấy thật khó chịu.
“Chủ tử, ngài có khó chịu gì, không bằng nói ra đi?” Tiểu An tử thiệt tình khuyên nhủ.
Bùi Dật Viễn nguyên bản đang tính sổ, nghe hắn nói như thế nhất thời ngẩn người, buông bút thẳng tắp nhìn hắn hỏi lại: “Bộ dáng của ta thoạt nhìn rất khó chịu sao?”
“Này…” Nguyên nhân là do bộ dáng không khó chịu, cho nên càng làm người ta lo lắng a, “Chủ tử không có biểu hiện ra ngoài, nhưng nô tài, nô tài cảm thấy chủ tử không vui vẻ.”
Đang “Thích” lập tức trở nên “Không thích” căn bản là không có khả năng, cho dù Bùi Dật Viễn là trời sanh tính đạm bạc cũng không ngoại lệ.
“Ân…” Bùi Dật Viễn không phủ nhận, “Mặc dù là như vậy, ta cũng không hối hận, cho nên các ngươi không cần lo lắng cho ta.”
“Nhưng mà chủ tử… Được hoàng thượng sủng ái, không tốt sao?”
Nghe Tào công công nói, Hoàng Thượng cũng nhớ thương chủ tử, nhưng lại không đến Lân Chỉ cung, nguyên nhân rất có thể là do chủ tử.
Nghe hắn hỏi như thế, Bùi Dật Viễn lại hít một hơi, “Tiểu An tử, ngày mai ta muốn đi tham gia yến hội tổ chức cho Thục phi nương nương.”
“Chủ tử không thích?”
” Đích xác không thích.”
“Chẳng lẽ cũng bởi vì việc này…?” Tiểu An tử nghi vấn.
Bùi Dật Viễn xoay người trả lời: “Không, việc này chỉ là cơ hội để ta nhìn rõ mà thôi.” Đang nói, bỗng nhiên hắn chuyển đề tài hỏi, “Tiểu An tử, ngươi nói yến hội của Thục phi nương nương, Hoàng Thượng có thể không tổ chức không?”
“Này… Không thể nào đâu!”
Chưa nói đến việc Thục phi nương nương là chi nữ của Thừa tướng, vẫn phải chúc mừng nàng có tiểu hoàng tử, nếu là không làm… khó có thể cho người khác một lời giải thích a!
“Đúng, Hoàng Thượng không thể không làm…”
Đứa nhỏ, vĩnh viễn là khoảng cách xen giữa hắn và Lăng Phượng!
“Nhưng… Ngày mai cũng là sinh thần của ta.” Hắn thản nhiên nói.
“A!?” Tiểu An tử vừa nghe nhất thời choáng váng, “Này, này…”
Nhìn hắn giật mình, Bùi Dật Viễn khẽ mỉm cười nói: “Ta không nói cho bất luận kẻ nào, cho nên không ai biết.”
“Mấy ngày này kỳ thật ta đều nghĩ.” Bùi Dật Viễn tiếp tục nói, “Nếu ta nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ lựa chọn làm sinh thần cho ai. Suy nghĩ thật lâu mới phát hiện, vị trí của ta ở trong lòng Hoàng Thượng vĩnh viễn không vượt qua phi tần cùng hoàng nhi của hắn.”
Lựa chọn cuối cùng của Lăng Phượng nhất định sẽ là vì ba người chúc mừng, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, nhân vật chính của yến hội cũng sẽ là Thục phi cùng hoàng nhi của nàng. Cũng giống như trong ngày sinh thần của Lăng Phượng, Lăng Phượng tuy rằng thích hắn, nhưng cũng vẫn an bài hắn ở một góc thích hợp, bởi vì hắn chỉ là một nam phi không có thân thế mà thôi.
“Ta không có giá trị để lợi dụng, cho dù có ở cùng Hoàng Thượng, người khác chắc chắn cũng sẽ nói ‘ dĩ sắc thị quân ’ (lấy nhan sắc hầu hạ hoàng đế), điều này không tốt cho ta lẫn hoàng thượng.”
“… Cho nên chủ tử không lựa chọn bên cạnh Hoàng Thượng.”
Nghe vậy, Bùi Dật Viễn cười đến chua sót, cười đến bất đắc dĩ: “Không phải ‘ không lựa chọn’, mà là ‘ không thể lựa chọn ’.”