Bùi gia nhị công tử cũng không nói nhiều, dọc theo đường đi từ Dương Châu đến kinh thành phần lớn thời gian hắn đều ở trong kiệu, có khi vào khách ở trọ, hắn cũng dùng một cái mạn che mặt để hảo hảo che giấu dung nhan của mình.
Trữ đại nhân đối với hành động này của hắn hết sức tán thành, trước đây bất luận bản tính của vị công tử này có như thế nào, nhưng nhìn thấy hắn không vì chút tư nhan mà kiêu ngạo, chỉ riêng điểm ấy thường nhân khó có thể làm được, xem ra lần này Thánh Thượng phong người này là “Thần phi” quả thật không sai!
Khi đoàn người về đến kinh thành, hoàng đế đã đợi rất nhiều ngày, nghe nói “Đệ nhất mỹ nhân” đã đến, hết sức mừng rỡ, ngay ngày đó liền đem Bùi Dật Viễn đón vào cung, cũng hảo hảo khao thưởng Trữ đại nhân một phen.
Cũng chính vì vậy, tên tuổi “Thần phi nương nương” mới vừa vào cung liền trở thành một chuyện “Truyền kỳ “, Hoàng Thượng trong cùng ngày liền tuyên người này thị tẩm, ban thưởng cho đông viện Lân Chỉ cung bên cạnh tẩm cung hoàng hậu, tặng kèm rất nhiều vàng bạc châu báu vô giá, còn khuyến mãi thêm một đống thái giám cung nữ, bảo bọn họ phải hảo hảo hầu hạ, buổi tối chờ thánh giá đích thân tới.
Nhưng Bùi Dật Viễn đối với chuyện này lại bất vi sở động, thậm chí sau khi nghe thấy hôm nay hắn phải thị tẩm mà vẫn bình tâm tĩnh khí, giống như kẻ chịu thiệt không phải là mình, hắn nhìn một đám nam nữ đang quỳ trước mặt, còn có mã não phỉ thúy, trong mắt lộ ra một tia lúng túng.
Hắn xoay người hỏi vị công công mang mình tiến cung: “Có thể đem những người này trả lại cho Hoàng Thượng hay không? Ta chỉ cần hai người một nam một nữ là đủ rồi.”
Công công kia nghĩ hắn không hiểu quy củ, liền giải thích: “Thần phi nương nương có điều không biết, trong hậu cung này các vị nương nương cả ngày đều so bì với nhau từ phục sức đến trang sức, ngay cả hạ nhân cũng mang ra so sánh, xem cung nào được Hoàng Thượng ban cho nô tài nhiều nhất, đây chính là vinh quang!”
“Ta không cần.” Nghe công công giải thích xong, Bùi Dật Viễn vẫn lạnh nhạt từ chối, “Hai người là đủ, ta không cần so đo với kẻ khác làm cái gì.”
“Này… Thứ cho nô tài không thể làm chủ.” Công công lau lau mồ hôi lạnh, một nương nương như vậy hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên.
“Hảo, ta đây chờ đến tối Hoàng Thượng tới sẽ nói.” Bùi Dật Viễn cũng không muốn gây khó dễ cho hắn, ngữ khí bình thản đến khó có thể tin.
Khẩu khí dứt khoát khiến cho bọn nô tài tròn mắt nghi ngờ, bọn họ đã gặp qua nhiều phi tử sắp được sủng ái, hoặc là cao hứng, hoặc là ngượng ngùng, nhưng chẳng có ai phản ứng như thế này, hơn nữa hắn còn có dung mạo trời ban, khiến cho một cuộc tranh luận không nhỏ nổ ra.
Mặc kệ bọn họ nghị luận như thế nào, Bùi Dật Viễn mặt vẫn bình thường không hề đổi sắc.
Hắn trả lại những thái giám cung nữ khác, y theo như lời chừa lại bên người hai người, một là tiểu thái giám vừa mới tiến cung không lâu tên là Tiểu An tử, người còn lại là cung nữ Kiều Dương vào cung đã gần năm năm.
Để cho hai người bọn họ dẫn đường, Bùi Dật Viễn tự mình chầm chậm đi theo phía sau, tính toán làm quen hoàn cảnh chung quanh một chút, chuẩn bị tốt cho cuộc sống sau này.
“Nương nương, Lân Chỉ cung này là Đông viện trừ tẩm cung hoàng hậu ra thì là cung điện lớn nhất, Hoàng Thượng đem nó ban cho ngài, ngài thật là có phúc.” Tiểu An tử đi ở phía trước hưng phấn nói.
Nhưng Kiều Dương bên cạnh hắn lại không lạc quan như vậy, trong chốn hoàng cung này lòng người dễ thay đổi, ai có thể cam đoan sủng ái này sẽ là vĩnh hằng?
“Tiểu An tử, sau này lời như thế không nên nói ở trong cung, nếu không sẽ hại chủ tử.” Nàng nhắc nhở nói.
“Tỷ tỷ giáo huấn phải” Tiểu An tử cũng khiêm tốn nhận, rồi mới chỉ trong sân tiếp tục giới thiệu, “Bên kia là Vịnh Tinh cung của Thục phi nương nương, nàng cũng là một trong ngũ phi, hơn nữa còn là phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung.”
Kiều Dương nghe đến đó cũng nhịn không được nói: “Bởi vì nàng là chi nữ của Thừa tướng, cũng biết lấy lòng làm cho bệ hạ yêu thích, nhưng lại kiêu căng tùy hứng làm cho người khác chịu không nổi.”
“Đa số các vị nương nương ở hậu cung đều như vậy, trước mặt hoàng thượng một bộ dạng, đối đãi người khác lại là bộ dạng khác.”
Có thể là Bùi Dật Viễn làm cho người ta có cảm giác không hề cao ngạo, Tiểu An tử ở trước mặt hắn bất tri bất giác có thể đem những lời được xem là cấm kỵ trong hậu cung nói ra.
Đồng dạng, Kiều Dương cũng như thế, chủ tử xinh đẹp như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, còn có tính tình đạm mạc loại này, nói chung cảm thấy được vô luận làm cái gì đều có thể được tha thứ.
“Đúng vậy.” Kiều Dương không khỏi thở dài, “Trong cung nhiều ít hồng nhan vì tranh giành một đêm Hoàng Thượng ân sủng mà không từ thủ đoạn, Thục phi nương nương cũng bất quá là một trong số đó thôi…”
“Ai…”
Đang lúc bọn họ than thân trách phận, phía sau lại truyền đến một tiếng vang kỳ quái.
“Lốc cốc, tách tách!”
Hai người đồng loạt quay đầu lại phát hiện, chủ tử bọn họ hình như hoàn toàn không nghe lọt những gì bọn họ nói, mà đang thật sự chăm chú gõ bàn tính trong tay không biết lấy ở đâu ra.
Bọn họ nhất thời nghẹn lời, Bùi Dật Viễn lúc này một bên gõ bàn tính một bên cúi đầu hỏi: “Rồi sao nữa? Sao không nói tiếp?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu An tử đặt câu hỏi: “Nương nương, xin hỏi ngài đang tính cái gì?”
“Tính xem cung điện này đại khái trị giá bao nhiêu tiền.” Bùi Dật Viễn cũng không ngẩng đầu lên, trả lời, khẩu khí khẳng định.
Hai người nghe vậy đều sửng sốt, Kiều Dương hảo tâm nói cho hắn biết: “Cái kia, nương nương, đây là chuyện của phủ nội vụ…”
“Không, sau này ta sẽ ở nơi này, vấn đề tiền bạc, tin tưởng chính mình vẫn tốt hơn.” Giải thích nhưng cũng không ngừng gõ bàn tính, đi qua hai người bọn họ tới phía trước.
“Tiểu An tử, chỗ đó thì sao? Cũng là thuộc Lân Chỉ cung?” Hắn chỉ một phòng nhỏ hỏi.
“A… Ân, chính xác.” Tiểu An tử trong khoảng thời gian ngắn không kịp nói gì chống đỡ.
“Hảo, vậy ngươi nói tiếp đi, ta nghe.” Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục tính.
Kiều Dương cùng Tiểu An tử bị bỏ rơi phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn trợn mắt há hốc mồm, đây chính là yêu thích ‘đặc biệt’ của thiên tiên nương nương!?
Nô tài trong cung đầu óc nhanh nhẹn, hai người cũng không đem việc làm bất thường của Bùi Dật Viễn nói ra, lựa chọn giữ bí mật tuyệt đối.
Bùi Dật Viễn cũng không việc gì phải giải thích, hắn đi ngay, làm thẳng, không có cái gì phải hổ thẹn.
Như vậy một ngày đã trôi qua, hoàng hôn sau khi dùng xong bữa tối, hắn liền bị cưỡng chế thay y phục tơ tằm mỏng dính, theo lý mà nói, nên an vị hoặc nằm ở trên giường chờ đợi Hoàng Thượng lâm hạnh, bất quá, nên lưu ý, cái này là “Theo lý mà nói”.
Mới đầu, Bùi Dật Viễn còn an phận ngồi ở trên giường, nhưng không đến một khắc, hắn đã cảm thấy nhàm chán đứng lên, liếc mắt một cái liền liếc tới đám bảo vật buổi sáng Hoàng Thượng ban cho, thế là, hảo kiên nhẫn đem từng món châu báo trang sức trong rương kia nhất nhất đặt lên bàn, rồi mới chuẩn bị tốt giấy mực, cầm lấy bàn tính chính mình tùy thân mang đến gõ đánh một cách thuần thục.
Con trưởng Bùi gia đam mê đọc sách, cho nên Bùi lão gia thật lâu trước kia đã tính toán đem sinh ý giao cho thứ tử xử lý, bởi vậy khi Bùi Dật Viễn tuổi còn nhỏ, Bùi lão gia đã mời sư phó đến dạy hắn tính sổ quản lý tài sản. Bùi Dật Viễn thiên tư thông minh, đến hiện tại về phương diện này hắn có thể nói là thành thạo.
Hết sức chuyên chú đánh bàn tính, rồi sau đó đem vài thứ kia ghi vào quyển sổ thật dày, bất tri bất giác Bùi Dật Viễn hoàn toàn lâm vào thế giới của mình, thậm chí quên mất chuyện tối nay hắn phải làm …