Bất quá lúc này, vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử này không còn tồn tại, trên mặt ngọc một mảnh hàn ý, một thân pháp y mỏng như cánh ve màu đỏ, không gió mà bay, như chuồn chuồn phẩy cánh.
Thời điểm ánh mắt Đào Lâm Tam kiệt dò xét Từ Huyền, tất cả đều giật mình, trong bốn người chỉ có thiếu niên trước mắt này, đối chiến một kích của Thủy yêu biến dị, vậy mà toàn thân trở ra, không có tổn thương gì.
Sắc mặt Từ Huyền nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy yêu khổng lồ phụ cận nước sông kia, trong nội tâm không khỏi tính toán.
- Tam muội, còn muốn đánh nữa hay không?
Đại Hán lau khô vết máu nơi khóe miệng.
Trên khuôn mặt đẹp của nữ tử, lộ ra một tia trầm ngâm, ánh mắt quét về phía Từ Huyền:
- Từ đạo hữu thấy thế nào?
- Đánh! Đương nhiên phải đánh! Ít nhất cũng phải thăm dò ra sâu cạn của Thủy yêu biến dị này.
Trong mắt Từ Huyền lộ ra một mảnh sát khí.
Vì đối phó Thủy yêu này, hắn cơ hồ hao tổn một con Khôi Lỗi, tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
- Tốt!
Nữ tử gật đầu, duỗi ra cánh tay ngọc thon dài, ở trên hư không phất tay, một tầng quang ảnh đỏ tía biến ảo, bao phủ nàng ở bên trong.
Bá bá bá...
Trong một sát na, nữ tử ở bên trong quang ảnh mông lung, chia ra làm bốn!
Bốn đạo quang ảnh giống như đúc, từ góc độ khác nhau đánh nghi binh thủy quái kia.
Cùng lúc đó, Đại Hán cùng lão giả cũng phân biệt ra tay.
Đại Hán tay cầm một thanh Lam Nguyệt trường đao hàn khí lẫm lẫm, vận chuyển chân lực, cách không chém ra từng đạo đao mang, một lớp sóng đẩy một lớp sóng, hình thành một ánh đao cực lớn chói mắt giống như Trường Hà gợn sóng.
Lão giả khô gầy há mồm phun ra một khỏe tinh châu màu xám, phá không mà ra, dẫn động một mảnh hào quang ô sắc. Ô ông… ở bên trong rung động lắc lư, bắn ra từng đạo xạ tuyến, hội tụ cùng một chỗ, như một mảnh quang vũ, bao phủ khu vực của Thủy yêu biến dị.
Từ Huyền hít sâu một hơi, Hỏa chi tâm trong cơ thể lập loè ánh sáng màu đỏ óng ánh, diễm quang quấn quanh trong lòng bàn tay, bốn phía dâng lên một cổ hỏa diễm nóng bức đáng sợ, diễm quang kia cùng Nguyên lực quấn giao, gặp phong liền lớn, hóa thành một diễm xà màu đỏ, phóng tới Thủy yêu biến dị.
Trong lúc nhất thời, bốn người đều sử xuất tuyệt kỹ ẩn giấu.
- Cạc cạc cát... nhân loại không biết tự lượng sức mình, để cho bổn vương xé các ngươi thành mảnh nhỏ.
Thủy quái biến dị phát ra một tiếng cười quái dị sởn hết cả gai ốc, thân hình khổng lồ hình tròn quỷ dị phồng lên, đỉnh đầu vừa chạm vào giác, chớp động ánh sáng màu lam chói mắt kinh người, linh lực cường đại khuếch tán ra, cũng dẫn động sóng cồn ngập trời.
Ầm ầm…
Từng đạo lam sóng đường kính mấy trượng, bay thẳng lên hư không, tám đầu xúc tu vung vẩy xuống, dẫn động một hồi Phong Bạo, không khác biệt oanh lên mấy người trên không.
Bang bang PHỐC…
Ánh đao hình sóng chói mắt, cắt toái vài đạo sóng trụ, liền bị bao vây trong cuồng phong bạo vũ.
Lão giả phun ra tinh châu màu xám, cũng bị bao phủ ở bên trong sóng cồn ngập trời kia, pháp quang ảm đạm, miễn cưỡng giãy giụa trói buộc phản hồi.
Ở trong cuồng phong sóng lớn, chỉ có một đầu diễm xà màu đỏ, những nơi đi qua, dâng lên mảng lớn hơi nước, tập kích gần đến Thủy yêu biến dị.
- NGAO tê...
Thủy yêu biến dị kêu thảm một tiếng, ô quang trên một xúc tu ảm đạm. Bị diễm xà kia như ảnh tùy hình tập kích đến gần trong cơ thể.
Đồng thời một đạo tàn ảnh, dùng tiết tấu biến hóa bất định, lập loè đến trước người Thủy yêu biến dị.
Một đạo quang dực trong suốt hơi mỏng, hung hăng đánh trúng thân thể Thủy yêu biến dị.
Bành thông!
Mặt ngoài thân thể của Thủy yêu biến dị giống như viên thịt, Hắc Lân di động, ô quang quanh quẩn, chỉ là bị cắt mở một vết máu, tiếp đó nương theo một tiếng kiều hừ, nữ tử bị chấn ra vài chục trượng, huyễn hóa thành một đoàn hư ảnh, tiêu tán không thấy.
Đối với Thủy yêu biến dị tạo thành tổn thương lớn nhất, chính là Viêm Hỏa chí cương chí dương, trong chốc lát đốt một ít đoạn xúc tu kia.
Từ Huyền vừa mới chuẩn bị thừa cơ truy kích, chỉ thấy hai cái râu của Thủy yêu biến dị, phân biệt tách ra hắc sắc ma quang cùng lôi quang màu xanh da trời.
Phốc phốc ~
Từng sợi yên diễm màu đen, theo bên trên xúc tu lan tràn khai mở, cùng diễm quang hồng sắc kia giao thoa, sáng tối bất định, khó phân thắng bại.
XIU....XIU... XÍU...UU!
Vài đạo lôi quang màu tím phá không mà ra, thanh thế kinh người, đánh úp về phía bọn người Từ Huyền.
Thân hình Từ Huyền bạo lui, tầng cương lực bên ngoài thân rung động, ngạnh kháng lôi quang kia, rất nhanh xuất hiện tầng tầng vết rách, đợi cho rời khỏi một khoảng cách, mới thoát ly phạm vi công kích, tuy không có bị thương, nhưng thân thể còn cảm thấy một tia tê dại.
Về phần Đại Hán vết sẹo cùng lão giả khô gầy, phía dưới luống cuống tay chân, trên người lưu lại vài vết thương rất sâu, miễn cưỡng thoát ly hiểm cảnh.
Trong lần công kích này, chỉ còn lại có đầu Viêm xà kia, là đang giao phong cùng Hắc Viêm.
Bành thông oanh…
Thủy yêu biến dị rất nhanh chìm vào trong sông, biến mất vô tung vô ảnh.
- Hình thể khổng lồ, lực phòng ngự cường hoành, nắm giữ nhiều loại thần thông, tám căn xúc tu, khó có thể đề phòng...
Từ Huyền phiêu phù ở giữa không trung nhíu mày, nỉ non lẩm bẩm, quanh thân hắn có một tầng ánh sáng màu đỏ như vô hình, lại để cho thân thể không tá trợ pháp khí cùng pháp lực, phiêu phù ở giữa không trung.
Lúc này, Đại Hán vết sẹo cùng lão giả khô gầy, đều bị thương không nhẹ, nguyên khí tiêu hao.
Sắc mặt nữ tử biến huyễn, hơi cắn răng ngà, có chút không cam lòng.
- Thủy yêu biến dị này nắm giữ nhiều loại thần thông thuộc tính, ở dưới ưu thế địa lý thuỷ vực, thực lực cơ hồ có thể chống lại cùng Ngưng Đan cường giả. Nếu như không có Ngưng Đan cường giả tương trợ, dùng chúng ta liên thủ, căn bản không phải đối thủ.
Lão giả khẽ thở dài.
Từ Huyền không khỏi thầm nghĩ, nếu như mình tế ra Thiết Dực Long kia, có lẽ có vài phần thắng?
Hình thể thủy quái kia, so với Thiết Dực Long còn lớn hơn, tám căn xúc tu thô nhám như thùng nước, ba sợi râu có sẵn thần thông, một khi chìm vào bên trong Giang Hà, cho dù là Ngưng Đan cường giả, cũng rất khó đánh chết.
- Đối phó loại yêu thú to con này, nếu như thể tu có được pháp bảo hạng nặng, có thể khắc chế nó. Truyện Tiên Hiệp -
Trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước.
Pháp bảo hạng nặng?
Con mắt Từ Huyền có chút sáng ngời, thể tu không cần vũ khí, là vì pháp bảo trên tay cùng một cây côn bình thường, không có gì khác nhau. Căn bản không cách nào phát huy ưu thế bản thân.
Nếu như có được pháp bảo hạng nặng, có thể để ưu thế lực lượng thể tu, phát huy đến mức tận cùng.
- Có pháp bảo hạng nặng ta có thể tạo thành tính tổn thương thực chất đối với Thủy yêu này, nếu như thân thể Ngân cương có thể đột phá cảnh giới đại thành, thủy yêu kia cũng khó có thể đơn giản đột phá ta phòng ngự, đến lúc đó cho dù tiến vào dưới nước, cũng có thể chiến một trận với nó.
Trong đầu Từ Huyền rất nhanh có mạch suy nghĩ.
Kế tiếp, mấy người ở giữa không trung cùng nhau thương nghị một lát.
Truyện convert hay : Hào Tế Hàn