Chậm chạp rửa sạch cái chén trong tay, lấy quần áo trở về phòng.
Tô Dịch Thừa tắm rửa xong lúc từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy An Nhiên ngồi ngây ngốc ở trên giường ngẩn người, chân mày khẽ nhíu chặt, chắc là đang nghĩ gì đó.
Cầm khăn lông lau đầu, Tô Dịch Thừa thử khẽ gọi, “An Nhiên?”
Hình như An Nhiên không có nghe thấy, cầm quần áo trong tay, nhưng vẻ mặt trầm tư cái gì.
Như là nhận thấy điều gì bất thường, để khăn lông trong tay xuống, Tô Dịch Thừa đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay để lên bả vai, vùi đầu vào hõm vai cô, hít sâu mùi sữa tắm thơm ngát còn thoang thoảng sau khi tắm xong của cô.
Vì động tác mạnh mẽ của anh mà An Nhiên ngẩn ra, lấy lại tinh thần, không biết anh đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, hơi thở ấm áp phả vào hõm vai cô, thật là ấm, khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, vặn người nhăn nhó: nhăn nhó, “ha ha, thật là ngứa.”
Tô Dịch Thừa há mồm nhẹ nhàng cắn lấy lỗ tai tinh xảo kia, thanh âm bắt đầu có chút ám ách hỏi: “Vừa rồi đang nghĩ gì, gọi em mà không thấy phản ứng.”
An Nhiên bị cắn đến tê dại, đưa tay nửa đẩy anh ra, nói: “Không, không nghĩ cái gì.”
Vừa rồi cô đang nghĩ đến cái chén kia, đang nghĩ có nên mở miệng hỏi anh người vừa đến là ai hay không, tại sao đến, thế nhưng nghĩ kỹ, cô lại bỏ qua. Cô cho rằng nền tảng của vợ chồng là sự tín nhiệm. Năm nay anh đã ba mươi hai tuổi, lại là nhân vật quyền quý trẻ tuổi của Giang Thành, với điều kiện của anh, cô gái yêu thích chắc chắn không ít. Anh từng này tuổi, thân phận như vậy, quá khứ của anh không thể nào chỉ là trang giấy trắng, trên đó nhất định tràn đầy sắc thái. Không nói đến anh, chính mình chẳng phải đã từng có một Mạc Phi đấy sao.
Lần trước ở cửa Du Nhiên Cư, anh đưa cô trở về, nhưng cuối cùng không hỏi gì cả, thật ra thì anh có tư cách yêu cầu cô cho anh một lời giải thích không đúng sao, không hỏi chẳng qua là vì anh tín nhiệm cô, chẳng qua là vì anh tôn trọng quá khứ của cô. Kỳ thật cô đã cảm ơn anh không hỏi, vì những ký ức đó chẳng tốt đẹp gì để mà nhớ lại, cô rất biết ơn rằng anh chỉ ôm lấy cô mà không hỏi gì cả. Anh có thể làm được như thế, thì sao cô không thể đây?
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, xoay người cô lại, chăm chú nhìn đôi mắt to chớp nháy của cô, sau đó hôn xuống, kề sát môi cô, hỏi: “Trong tiệc rượu tối nay có chuyện gì xảy ra?”
An Nhiên đáp lại nụ hôn của anh, thanh âm mơ hồ mang theo chút tinh khiết sau khi tắm xong trả lời vấn đề của anh: “không, không có gì, lầm, hiểu lầm mà thôi.” Thật ra thì đáng nhẽ không có việc gì, là cái bà Trương phu nhân kia khinh người quá đáng, ngang ngược, không nói đạo lý, mới để chuyện bé xé ra to. Nhưng mà tối nay coi như là để cô thấy được cái gì gọi là sức mạnh của ‘quyền lực’, một người cậy mạnh bắt nạt người khác cũng chỉ có thể cúi đầu trước quyền lực.
Nghĩ đến đó, An Nhiên lui ra khỏi lòng anh, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, hơi thở gấp, nghiêm túc nói: “Hôm nay em mới biết được thì ra anh làm quan lớn!” Hôm nay nếu không phải anh xuất hiện, có khả năng là cô và người đàn bà đanh đá kia phải ầm ĩ đến tận cục cảnh sát.
Tô Dịch Thừa bật cười, khẽ cắn chóp mũi cô, cười nói, “Cho nên bây giờ mới biết giá trị của mình rất cao sao?”
Mắt An Nhiên chuyển động vòng vo lẩm bẩm, hai tay ôm cổ anh, dí dỏm hỏi: “Vậy sau này có thể ‘đi ngang’ sao?”
Tô Dịch Thừa sửng sốt, nghe ra ý cô, buồn cười hỏi: “em là con cua sao?”
An Nhiên cười lắc đầu, “Chồng em là con cua, cho nên em cũng muốn ‘đi ngang’!”
Tô Dịch Thừa cười kỳ lạ, ánh mắt nhìn cô có chút âm hiểm đến dọa người.
“Anh anh anh nghĩ gì vậy?” An Nhiên nhìn vào mắt anh, thân thể giãy ra khỏi lòng anh, từng chút từng chút lùi ra phía sau, như là có dự cảm cái gì đó đang xảy ra, hơn nữa tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Ánh mắt thâm thúy của Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm vào cô, giống như một con báo săn ưu nhã đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, khóe miệng thấp thoáng nụ cười lỳ lạ, nghiêng người tiến đến gần cô, thanh âm trầm thấp vang lên: “Tối nay để cho anh thử đi ngang trên người em xem trước đi.” Giọng nói kia, mang theo mị hoặc.
Theo bản năng muốn tránh ra, cô không muốn ngày mai thức dậy cả người bị ép đến đau nhức, bởi vì cô biết, ở phương diện này, người đàn ông này có đòi hỏi quá vô độ rồi!
An Nhiên xoay người muốn chạy trốn, nhưng mà người đã hóa thân thành nửa sói hoang kia làm sao cho phép con mồi chạy trốn ngay trước mắt mình, đưa tay nắm lấy chân trần của cô, sau đó bổ nhào vào đặt cô dưới thân mình, nhìn cô, lộ ra nụ cười quỷ quái. Vào thời điểm cô chuẩn bị bật ra tiếng kháng nghị thì đã bị nuốt hết tiếng kháng nghị và bất mãn của cô vào trong miệng.
Sau đó toàn bộ căn phòng nhiệt độ lên cao, rồi tiếng đàn bà nức nở, tiếng đàn ông thở dốc tràn ngập gian phòng. Ngoài cửa sổ, mặt trăng cũng phải ngượng ngùng vì đôi nam nữ trong phòng mà trốn tránh sau làn mây.
Ngày hôm sau tỉnh lại, như thường lệ người bên cạnh sớm đã không có trong phòng, ngay cả giường chiếu cũng lạnh ngắt không có độ ấm.
An Nhiên lê thân thể đau nhức ngồi dậy, trên người đau nhức như bị người trằn trọc chèn ép khiến cô không nhịn được mà hung hăng mắng Tô Dịch Thừa cả ngàn lần mới hơi hả giận.
Rửa mặt qua loa, thay quần áo ra ngoài, thì thấy Tô Dịch Thừa đang nướng bánh mì trứng, nghe thấy cô ra ngoài, anh xoay người, dịu dàng cười cười, nói “Ngồi xuống trước, bữa ăn sáng xong luôn bây giờ đây.”
Nghe vậy An Nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn anh mặc đồ ở nhà đeo tạp dề đang vì mình mà bận rộn trong phòng bếp, trong lòng một chút oán giận và bất mãn cũng thoáng chốc tan thành mây khói.
Đặt bữa sáng ở trước mặt cô xong xuôi, thấy cô như có điều suy nghĩ, hỏi: “Sao thế, đang suy nghĩ gì?”
An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn anh, nói: “anh nói xem có phải là em không xứng chức rồi không?” (xứng chức: xứng đáng với bổn phận)
Đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy, đối với cuộc hôn nhân này, đối với bổn phận làm vợ, dường như cô có chút không xứng chức rồi, trừ lần làm mì rưới cà chua sốt và bữa sáng hồi đó, hình như cô chưa chính thức vào bếp vì anh, mặc dù tài nấu nướng của cô cũng coi là tạm được, nhưng đúng ra cô thật không mấy xứng đáng với trách nhiệm của một người vợ.
Hơn nữa gần như tất cả những gì cô nói trước khi cưới đều không làm được, cô nói với anh, trong cuộc hôn nhân này cô sẽ độc lập, cuộc sống độc lập, kinh tế độc lập, nhưng trong khoảng thời gian này, dường như chỉ làm phiền anh nhiều hơn, sớm tối đưa đi đón về, thậm chí một chút thực phẩm chức năng tặng cha mẹ cũng là anh lo liệu.
Cuộc hôn nhân này thật khác với tưởng tượng của cô, cô cho là bọn họ sẽ không dính dáng gì đến nhau, thậm chí ít trao đổi, nhưng tình hình lúc này cùng suy nghĩ trước kia hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn giống như đôi vợ chồng mới cưới, hàng đêm cùng nhau triền miên, mặc dù không giống như trong tưởng tượng nhưng không thể phủ nhận, cô thích cuộc hôn nhân như vậy.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: “ví dụ như?”
“Dường như em không nấu ăn cho anh.” An Nhiên nói, vẻ mặt thật tình.
Tô Dịch Thừa cười, lại hỏi: “còn gì nữa không? Mỗi cái này?”
“Hình như em làm phiền anh, mỗi ngày anh đều phải đưa đón.” An Nhiên nói như thế.
Tô Dịch Thừa gật đầu có chút khó dò: “còn gì nữa không?”
“Ách, sau này mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên em làm sẽ là nấu cơm, sau đó quét dọn nhà cửa, đồ anh tắm rửa thay ra để ở kia, để em giặt.” Hình như trừ những việc này ra, cô không có kinh nghiệm gì, không biết phụ nữ có chồng nên làm những gì, mẹ cô hay làm những cái này, vậy hẳn là những việc này rồi!
Tô Dịch Thừa gật đầu cười khẽ, hỏi: “Vậy em chuẩn bị làm sao bây giờ?”
An Nhiên suy tư một lát, nhìn anh hỏi: “hôm nay có bận không, buổi tối có xã giao không?”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, nói, “Không có.” Các cuộc kiểm tra cuối tháng đã ổn thỏa, tiếp theo là các hội nghị trong thị ủy, nhiều cái chỉ là thủ tục.
“Vậy, vậy buổi tối anh về sớm một chút, buổi tối em vào bếp, chúng ta ăn ở nhà?” Nói đến cũng thật xấu hổ, kết hôn với anh lâu như vậy, trừ bữa ăn sáng, bọn họ căn bản không mấy khi bật bếp trong nhà, hoặc là anh có tiệc hoặc là cô có xã giao.
“Được.” Tô Dịch Thừa thẳng thắn đồng ý. Sau đó chỉ chỉ đồ ăn sáng trên bàn ăn, mặt khác đưa cho cô sữa tươi, lại giơ tay nhìn đồng hồ một chút, bình tĩnh nói: ”Bây giờ là h, nếu như em không ăn thì anh có thể đi làm muộn.”
An Nhiên nhìn đồng hồ, khẽ kêu lên, vội vàng đẩy cái ghế ra, bữa sáng cũng chưa ăn đi về phòng ngủ, lấy túi xách đi làm, phải biết rằng, bọn họ lái xe đến công ty mất gần nửa tiếng đồng hồ, buổi sáng lại là giờ cao điểm, nếu bị kẹt xe giữa đường thì thật là gay go rồi.
Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng vội vàng hấp tấp của cô, lắc đầu bật cười, uống vài hớp sữa giải quyết bữa sáng của mình, sau đó đứng dậy cho bát đĩa vào trong bồn rửa, lại lấy ra cái túi từ trong tủ, cho bữa ăn sáng của cô vào túi, rồi mở tủ lạnh lấy một hộp sữa, như vậy, đợi cô ra ngoài, để cô mang theo ăn ở trên xe.