Mang theo nghi hoặc cùng không phục, Dương Phàm một lẠnữa vào Tiên Hồng Không Gian.
Lúc này, hắn lập tức xuất hiện trong kho hàng, bốn phía đặt một số vật bình thường hắn thích.
Đi ra kho hàng, đặt chân trên thổ địa màu xanh. Dương Phàm tự dưng sinh ra một loại cảm xúc khó thể nói rõ.
Cả không gian là một mảnh tĩnh mịch. Trên thổ địa màu đen thẫm kia tản ra khi tức tử vong cô quạnh, vọt về phía hắn như thủy triều.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, lần đầu tiên cảm giác mình cô độc như thế.
Mặc dù sau khi tán công, hắn ở Dương gia bảo đã bị đủ loại nhục nhã cùng trào phúng, gần như bị mọi người bài xích. Dưới tình huống như vậy, trong lòng hắn vẫn giữ nguyên được một mảnh trong sáng.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn đứng trên mảnh đất xanh nhỏ bé, bốn phía là một vùng khí tức hoang vu chết chóc, hắn không hiểu sao lại nảy sinh ra một loại cô độc bất lực chưa từng có.
Trong mảnh đất xanh, từng dòng chảy nhỏ tràn vào thân thể hắn, trong phút chốc khiến hắn tiến vào loại trạng thái kỳ lạ lúc trước, dung nhập môi trường xung quanh dường như có thể nắm mọi thứ trong tay.
Một mảnh đất xanh lại có thể ở nơi tử vong vô biên vô hạn này giữ được một sự yên lặng cùng xanh biếc.
Nó giống như là ốc đảo trong sa mạc khôn cùng kia, khiến vô số người lạc đường nhìn thấy hy vọng, không khỏi nước mắt lưng tròng, vui sướng cực kỳ.
Trong phút chốc. loại cô độc bất lực trong lòng Dương Phàm biến mất không còn hình dáng.
Nếu sinh ra là cây rừng, ta lấy tươi tốt mà quang vinh. Nếu sinh ra là cây cỏ, ta lấy um tùm mà xanh biếc.
Vào giờ khắc này, Dương Phàm hiểu ra một loại ngoan cường cùng bất khuất của sinh mạng.
Phù!
Thật lâu sau, hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Chỉ lần ngộ đạo lần này, hắn thấy cảnh giới linh hồn của mình tăng lên một bậc. Lực lượng linh hồn không ngờ nhảy tới cảnh giới Luyện Khi Đại Viên Mãn lúc trước. Loại tốc độ này khiến Dương Phàm cảm thấy khủng bố.
Thời gian ngắn ngủi không đếnchén trà nhỏ mà hắn lại đạt được mục tiêu mà người thường mất mười, hai mươi năm đều khó có thể đạt được.
Lực lượng linh hồn hắn đạt tới Luyện Khí Đại Viên Mãn, pháp lực tu vi nếu tu luyện đến Luyện Khí Đại Viên Mãn vậy chính là chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần khổ tu trong hiện thực.
- Chúc mừng chủ nhân.
Con chó nhỏ bên cạnh nhà tranh vui vẻ nói.
Dương Phàm duỗi thân thể một chút mới phát hiện chỗ vô cùng ảo diệu của "Tiên Hồng Quyết", đủ xưng là kỳ công thiên cổ.
Nhưng nếu muốn xưng là nghịch thiên, Dương Phàm cảm thấy được có chút không đủ.
Công pháp này dường như lấy y đạo làm chủ, muôn vàn pháp thuật khác, vạn vật thần thông ngược lại đều thành bàng môn tả đạo.
Ghẻ tởm chính là, Thánh Liệu Thiên chủ đạo cái loại tinh thần "bác ái thiên hạ, vô tư kính dâng".
Điều này làm Dương Phàm khó có thể chấp nhận.
Tu Tiên Giới hiện tại, đại bộ phận tu sĩ vì lợi riêng, pháp bảo, linh đan, vì các loại ích lợi mà tranh đoạt, thậm chí không tiếc sinh mạng làm giá phải trả.
- Con chó nhỏ. "Tiên Hồng Quyết" chính là công pháp nghịch thiên theo lời ngươi? Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Hắn chính là trong lòng có nghi ngờ, đều không phải không hài lòng uy năng của "Tiên Hồng Quyết".
"Tiên Hồng Quyết" là một công pháp có thể chân chính đạt tới trường sinh bất tử. Chỉ điểm này thôi thì Dương Phàm đã không còn một tia không đủ.
- Đúng vậy. Chẳng lẽ ngươi có nghi vấn gì sao? Con chó nhỏ nói.
- Nếu ta không nhìn lầm thì bộ công pháp này lại lấy y đạo làm chủ, lấy bác ái thiên hạ, vô tư kính dâng là tư tưởng cuối cùng.
Trên mặt Dương Phàm hơi mang một tia nghi hoặc.
- "Tiên Hồng Quyết" ta cũng không tu luyện. Là công pháp nghịch thiên, nó chính là duy nhất thế gian, người tu luyện chỉ có một. Nhưng là, ta còn biết một ít tin tức có liên quan.
Trên mặt con chó nhỏ lộ vé nhớ lại, ắp a ấp úng nói:
- Nó thật sự không phải là công pháp y đạo gìChỉ là nghe nóinghe nói nó là một bộ công pháp nghịch thiên loại phi chiến đấu.
- Loại phi chiến đấu?
Dương Phàm ngẩn rag, lập tức không còn gì để nói:
- Loại phi chiến đấu. đó không phải công pháp phụ trợ sao?
- Vậy hạ có lẽ, đại kháicó lẽcó thể là vậyCon chó nhỏ thốt lên mấy từ.
- Tuy nhiên, ngươi yên tâm đi. Cho dù là công pháp phụ trợ, nó cũng là nghịch thiên, ít nhất cũng có thể cho ngươi tung hoành đồng cấp. Cái này gọi là "tồn tại tức là đạo lý". (câu này Lôi Mông nói với Phiêu Vũ Thiên Tôn trong Tinh Thần Biến thì phải)
Con chó nhỏ cười hắc hắc.
Dương Phàm trầm mặc hôi lâu, hỏi:
- Ta đây có thể đồng thời tu luyện công pháp khác không? Tỷ như một loại công pháp đại thần thông nào đó.
- Trên lý luận, hẳn là có thểCon chó nhỏ có chút không xác định nói.
- Được rồi. Coi như ta tìm sai người.
- Dương Phàm nhún vai, coi như nhìn rộng hơn.
Bất kể công pháp chiến đấu hay là công pháp phụ trợ, chỉ cần nó có thể mang đến cho minh thực lực, mang đến cơ hội trường sinh bất tử thì đó chính là công pháp tốt nhất.
Về phần cái tư tưởng bác ái vô tư kính dâng chó má kia thì để nó đi gặp quỷ đi.
Trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên có nhiều pháp thuật thần thông như vậy làm cho Dương Phàm rất chờ mong.
Trước khi đi, Dương Phàm nhìn thoáng qua gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm năm chôn ở trong đất xanh.
Giờ phút này, gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này đã khôi phục vài phần sinh cơ, điểm sáng màu xanh cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển bên trên.
- Ừ, rất tốt! Nhân sâm này đã hoàn toàn khôi phục sức sống, không được bao lâu chính là một gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trân quý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm ngầm vui sướng, không tốn một linh thạch liền kiếm được một thiên tài địa bảo trị giá vài trăm linh thạch.
Nhìn mảnh đất xanh, hai mắt Dương Phàm sáng lên. Đây chính là ngón tay vàng phát tài làm giàu a!
- Ồ? Như thế nào ta cảm giác được diện tích đất xanh này thoáng mở rộng một chút? Dương Phàm đột nhiên khẽ "ồ" một tiếng, nhìn mảnh đất xanh dưới chân mình, chẳng lẽ là ảo giác?
Thần thức Dương Phàm cảm giác được có tăng lên một chút nhưng lại không thấy biến hóa gì.
- Cổ quái!
Dương Phàm cho là ảo giác, nghĩ rồi lại trở về kho hàng.
Sau đó, bóng hắn biến mất khỏi Tiên Hồng Không Gian. Con chó nhỏ nhìn bóng Dương Phàm rời đi, thì thào lẩm bẩm:
- Chủ nhân này của ta cùng đủ ngu ngốcôi, ta như thế nào lại quên không thể nói hắn nói bậy, bằng không về sau hắn sẽ biết
Con chó nhỏ này lại lộ vẻ mặt hối hận.
Bên đống lửa, Dương Phàm nhìn rừng cây tĩnh lặng bốn phía, trong lòng không khỏi sinh ra một mảnh màu xanh sinh cơ bừng bừng.
- Thời gian còn hơn nửa đêm, không bằng đi tu luyện.
Dương Phàm khoanh chân ngồi, lại bắt đầu lĩnh ngộ nội dung bên trong "Tàn Quyển - Luyện Khí Thiên".
Từng đoạn khẩu quyết cùng ký hiệu tối nghĩa xoay quanh trong thức hải hắn.
Theo lý thuyết, nội dung của Luyện Khí Thiên này vô cùng tối nghĩa thâm ảo, hơn xa công pháp bình thường mười lần có thừa. Nhưng là, Dương Phàm lại có thể trong mông lung hiểu ra ý nghĩa của nó.
Hơn nữa, loại ý nghĩa này, cho dù hắn hiểu rõ cũng không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra.
Có lẽ là bởi vì lực lượng linh hồn của Dương Phàm đạt tới cảnh giới Luyện Khí Đại Viên Mãn, chỉ nửa đêm hắn liền sinh ra khí cảm.
Khí cảm là một cánh cửa tu sĩ nhất định phải trải qua để bước vào Luyện Khí Kỳ.
Từng tia màu xanh mát lạnh chảy trong cơ thể hắn, vô hình vô chắt, vô sắc vô vị.
Đây là một loại lực lượng như thế nào, ngay cả bản thân Dương Phàm cũng chỉ có thể mờ mịt chạm vào, người ngoài căn bản không thể cảm nhận được.
Giờ phút này, người ngoài nhìn vào chỉ thấy trong cơ thể Dương Phàm vẫn là trống rỗng, không hề có một tia pháp lực.
Nhưng Dương Phàm lại chân thật cảm nhận được mình đã bước tới bên cạnh cảnh giới Luyện Khí Kỳ.
Ngày hôm sau, giọt sương sớm rơi lên trán hắn.
Dương Phàm như gốc cây khô ngồi khoanh chân dưới đất, đống lửa bên cạnh đã sớm tắt. Vẻ mặt hắn yên tĩnh, trầm mê trong ý cảnh khó thể nói rõ, trong phạm vi trượng, một tia hít thở, một con kiến, một phiến lá khô hết thảy đều có cảm giác liên hệ chặt chẽ với cảm quan của hắn.
Cảm nhận lạnh lẽo trên trán, Dương Phàm mở hai mắt.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, dường như hiện lên một vệt màu xanh ôn nhuận như mưa móc, khí chất của hắn cũng xảy ra biến hóa không nhỏ.
Giờ phút này, bất kỳ người nào lần đầu nhìn thấy hắn đều sinh ra một loại hảo cảm cùng thân thiện.
Tuy nhiên, nếu để cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường dò xem thì trong cơ thể hắn vẫn trống rỗng, không hề có một tia pháp lực.
Đứng bên cạnh đống lửa đã tắt, Dương Phàm cười thản nhiên, ngón tay khẽ động, ánh lửa lóe lên. Một viên hỏa đạn bắn ra đánh trúng lên một gốc cây xanh mướt.
Bụp.
Ngọn lửa thiêu đốt trên cây một lát, bởi vì không khí ẩm ướt buổi sáng sớm trong rừng nên lửa không lan tràn mà chỉ để lại một vết nám.
- Ha ha
Trên mặt Dương Phàm mang theo một tia mỉm cười. Một đêm trước, pháp lực hắn mất hết.
Nhưng mà lại qua một đêm, hắn thành công "trọng sinh", thi triển ra pháp thuật đầu tiên. Hỏa đạn thuật, chính là một loại pháp thuật cấp thấp nhất. Đối với Dương Phàm mà nói, đây lại là một bắt đầu mới.