Lúc tiếng hô này vang lên. Toàn trường đang hỗn loạn lập tức im ắng không còn tiếng động. Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng hô chỉ thấy phía trước là mấy trăm hộ vệ tay nắm lợi kiếm, người mặc áo giáp đang mở đường. Một chiếc kiệu lớn xa xỉ hoa văn rồng xanh xuất hiện trong tầm mắt. Cỗ kiệu xanh hoa văn rồng kia phải lớn gấp đôi cỗ kiệu bình thường, càng thêm xa hoa tràn ngập một cỗ khí phách.
Người kinh đô đều biết ngoại trừ đương kim thánh thượng ra chỉ có Yến vương mới được mặc long bào. Khác với long bào vàng của thiên tử, Yến vương dùng long bào màu xanh. Rất nhanh, cỗ kiệu dừng trước Tiên Hồng Y Quán, người hầu kéo rèm che bên trong trước sau đi ra hai người.
Đi đầu chính là Yến vương Vũ Văn Liệt. Chẳng qua hôm nay Vũ Văn Liệt mặc áo bào bình thường, có vẻ rất tùy ý.
- Tiểu thư, mời!
Vũ Văn Liệt nhẹ nâng tay thoáng có chút khiêm tốn nói. Một đoàn hương khí mơ hồ kéo tới, bên trong cỗ kiệu đi ra một thiếu nữ áo màu lam, khí chất ưu nhã. Cô gái không tính là tuyệt sắc, vẻ mặt tĩnh như nước lặng tạo cho người ta một cảm giác bình thản.
- Là Nhu muội muội, nàng sao lại đến đây?
Vũ Văn Hàm đứng cạnh Dương Phàm thoáng kinh ngạc nói.
Dương Phàm liếc nhìn Vũ Văn Hàm cùng thiểu nữ ưu nhã đi ra từ trong kiệu, hiếu kỳ hỏi:
- Nàng là?
Xem tình hình. Yến vương Vũ Văn Liệt có vẻ rất tôn trọng cô gái này. Lẽ nào cô gái này đến từ Vũ Văn gia tộc tu tiên?
Trong lòng Dương Phàm đã suy đoán một chút.
- Nàng là Nhị tiểu thư Vũ Văn gia tộc, Vũ Văn Nhu.
Vũ Văn Hàm thấp giọng nói:
- Nàng sinh ra rất thần bí, bình thường rất ít lộ diện. Nghe nói cũng là một dược sư y thuật siêu phàm, ta cùng với nàng cũng chỉ gặp hai lần.
- ồ? Thì ra là thế.
Dương Phàm gật đầu cho hộ vệ mở đường cùng Vũ Văn Hàm ra nghênh đón.
- Dương dược sư khai trương y quán, bản vương cố ý đến đây chúc mừng. Vị này chính là nhị tiểu thư Vũ Văn gia tộc chúng ta, Vũ Văn Nhu.
Yến vương mang ý cười nhìn Dương Phàm.
- Đa tạ Vương gia cùng Vũ Văn gia tộc cổ động.
Dương Phàm thoáng hành lễ, biểu đạt ý cảm ơn. Yến Vương Phủ cùng Vũ Văn gia tộc phân biệt đại biểu cho đỉnh cao giới thế tục cùng tu tiên giới kinh đô, có thể được bọn họ cổ động, Tiên Hồng Y Quán nhất định oanh động cả kinh đô.
Vũ Văn Nhu thân áo màu thủy lam, từ lúc bắt đầu đã yên lặng nhìn kỹ Dương Phàm, lúc này hé môi cười:
- Đã sớm nghe thế thúc nói Dương dược sư là một vị dược sư truyền kỳ, hôm nay gặp được dược sư thi triển y thuật vô thượng Khởi tử hồi sinh để cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt.
- Ha ha ha! Dược sư quả thật không phải người thường, chẳng những trị khỏi kỳ bệnh ngàn năm khó gặp của Hàm Nhi, ngay cả Khởi tử hồi sinh cũng làm được. Chỉ dựa vào hai điểm này, cái ghế đệ nhất thần y kinh đô không ai ngoài ngài nữa!
Vũ Văn Liệt lớn tiếng nói vang vọng toàn trường.
Đệ nhất thần y kinh đô!
Dương Phàm nghe lời này liền hoảng sợ vội nói:
- Vương gia. lời này không được!
Trên thực tế hắn cũng rõ ràng. Yến vương cố ý nâng cao giá trị đang tạo thế cho mình. Mở y quán cần phải có quyền uy cùng danh tiếng, có Yến vương cùng Vũ Văn gia tộc chống lưng trong lòng Dương Phàm đã mừng thầm.
Thê nhưng, danh hào đệ nhất thần y kinh đô, làm cho trong lòng Dương Phàm chợt động thầm hô không ổn. Hai chữ "đệ nhất" sẽ đưa tới phiền phức vô cùng.
Đệ nhất thần y kinh đô.
Oa một tiếng, toàn trường oanh động, danh hào này thật sự quá kinh người. Mọi người nơi này đều bàn tán, có người tán thành, có người ôm thái độ hoài nghi.
- Ha ha! Dương dược sư chớ khiêm tốn. Thử hỏi cả kinh đô, vị dược sư nào có khả năng khởi tử hồi sinh? Bệnh Hàm Nhi kéo dài mấy chục năm cũng không có vị thần y nào giải quyết triệt để.
Yến vương cực lực đẩy Dương Phàm lên, vẻ mặt đầy ý cười. Mọi người nơi này nghe nói thế không khỏi gật đầu. Đúng vậy, khởi tử hồi sinh bọn họ mới nghe nói lần đầu lại còn tận mắt chứng kiến.
- Thần y! Thần y!
- Đệ nhất thần y kinh đô!
Không biết là ai khởi đầu, mọi người nơi này bắt đầu hét lớn đặc biệt là nhóm người phàm tận mắt thấy Dương Phàm khởi tử hồi sinh.
Bầu không khí nơi này lập tức nóng lên. Dương Phàm cười khổ, thế này tốt rồi muốn khiêm tốn cũng không có khả năng nữa. Cũng may hiện giờ hắn có Yến Vương Phủ cùng Vũ Văn gia tộc chống lưng, hơn nữa một thân y thuật siêu phàm cũng coi như là một đại nhân vật không dễ chọc.
- Vương gia cùng Vũ Văn tiểu thư mời vào trong y quán ngồi.
Dương Phàm vươn tay mời khách khí nói đồng thời cũng quan sát Vũ Văn Nhu vài lần. Phát hiện cô gái này mới mười tám đôi mươi đã có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ. Tư chất như vậy, so với thiếu chủ Dương gia kinh đô chỉ hơn không kém, càng đặc thù là cô gái này còn có một thân phận dược sư.
- Tiên Hồng Y Quán?
Ánh mắt của Vũ Văn Nhu dừng trên bốn chữ lớn trên bảng hiệu. Đôi mắt trầm tĩnh như nước lộ ra thần sắc phức tạp: kinh ngạc, mê man, hiểu ra
Thân hình Yến vương cũng ngừng lại bị bốn chữ lớn hấp dẫn. Hai người đứng tại chỗ hồi lâu mới tỉnh ngộ lại.
- Xin hỏi dược sư chữ trên bảng hiệu y quán này do người phương nào đề lên?
Trong mắt Vũ Văn Nhu lóe lên một tia sáng, hiếu kỳ hỏi. Yến vương cũng nhìn Dương Phàm, chờ hắn trả lời.
Tiên uẩn cổ triện ý cảnh như vậy, quá nửa là do tu sĩ cấp cao viết ra.
- Đây là kỳ nhân khoáng thế truyền thụ y thuật cho ta đề lên.
Dương Phàm lại thản nhiên lừa dối.
Trên thực tế, từ một trình độ nào đó mà nói hắn cũng không nói dối. Cái gọi là kỳ nhân khoáng thế. chính là Tiên Hồng Quyết.
Bốn chữ đề Trên bảng hiệu này, ẩn chứa ý cảnh huyền ảo ngay cả bản thân Dương Phàm cũng không thể cân nhắc. Hắn ở trong tình huống xúc động Hình thức Thiên nhân trong Tiên Hồng Quyết, mới có thể viết ra tiên uẩn cổ triện ẩn chứa đại đạo thiên địa.
Nếu muốn hắn viết lại lần nữa sợ rằng sẽ không đạt được một phần mười trình độ này.
KỲ nhân khoáng thế?
Trong lòng Yến vương cùng Vũ Văn Nhu đều rùng mình, nhìn nhau lộ ra một tia dị sắc. Một thiên tài ngã xuống trong một tiểu gia tộc tu tiên, phế bỏ tu vi, sửa tu y đạo mới một thời gian ngắn như thế liền có được y thuật siêu phàm nhập thánh. Quá nửa là phía sau có kỳ ngộ hoặc cao nhân chỉ điểm.
Trên thực tế, bằng thế lực Yến Vương Phủ cùng với Vũ Văn gia tộc đã tra ra thân phận cùng xuất xứ của Dương Phàm, Đối với điểm này, Dương Phàm căn bản không cảm thấy kỳ quái.
- Y thuật của Dương cao siêu như vậy, kỳ nhân khoáng thế truyền thụ tài nghệ cho ngài chẳng phải là dược sư tiếng tăm lừng lẫy tu tiên giới?
Vũ Văn Nhu thử dò hỏi.
Dương Phàm thoáng có vẻ áy náy nói:
- Vị kỳ nhân khoáng thế truyền thụ y thuật cho ta ẩn nấp thế gian mấy trăm năm. Hắn buộc ta thề rằng không được báo ra danh hào.
Trong tiếng than hiếu kỳ, Dương Phàm đưa Vũ Văn Nhu cùng Yến vương vào tầng bốn Tiên Hồng Y Quán, là nơi Dương Phàm tọa trấn. Học đồ Thương Vân đưa trà bánh lên. Vũ Văn Nhu có vẻ hiếu kỳ liếc nhìn học đồ này: Thiếu niên Luyện Khí hậu kỳ, lại chỉ là một gã học đồ.
Vô tình, nàng lại đánh giá Dương Phàm càng cao.
Ba người ở trong phòng đàm luận một lát đột nhiên Dương Phàm nhớ tới một chuyện, vội đứng dậy:
- Hai vị chờ một lát, Dương mỗ còn có một chuyện phải xử lý.
Quyển : Cửu U Phong Vân