Tiên Hồng Lộ

chương 203: ước hẹn hàn viễn sơn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hai năm sau. xin Dương đại ca nhất định phải rời khỏi Ngư Dương quốc".

Đêm khuya, Dương Phàm đã ra khỏi vương phủ nhưng lời nói Vũ Văn Hàm vẫn quanh quẩn không thôi trong đầu hắn. Kết quả quẻ bói này, không thể nghi ngờ không mưu mà hợp với suy luận cùng dự đoán của chính Dương Phàm. Nhìn bộ dạng suy nghĩ sâu xa của hắn, Hồ Phi không cho là đúng nói:

- Dương Phàm. Ngươi thật sự tin tưởng lời nói của nữ nhân này?

Dương Phàm gật đầu không chút nghi ngờ:

- Tin tưởng.

- Như vậv hai năm sau ngươi sẽ rời khỏi Ngư Dương quốc?

Hồ Phi cảm thấy không thể tưởng tượng, ở trong mắt hắn. Dương Phàm không thể nghi ngờ là một người sáng suốt giờ phút nàv lại dễ dàng tin tưởng lời nói một nhân.

- Đúng vậy. Tuy rằng ta đi chưa được bao xa nhưng theo sách cổ ghi lại, diện tích lãnh thổ Đông Thắng Đại Lục rộng lớn, dọc ngang hàng tỷ dặm, trong đó quốc gia lớn nhỏ vô số. Ngư Dương quốc chẳng qua chỉ là như một hạt cát bên trong, cho dù là ở mười ba nước Bắc Tần cũng chỉ có thể xếp hàng cuối, càng đừng nói gì đến chuyện so sánh với Đại Tần vương triều - cái nôi Thánh địa tu tiên?

Dương Phàm nhìn bầu trời sao vô hạn cảm thán vạn phần. Thế giới to lớn như vậy, mình chỉ mới vừa từ Dương gia bảo tới kinh đô quả thật không khác gì con kiến.

Mười ba nước Bắc Tần? Đại Tần vương triều?

Hồ Phi cũng lộ ra vẻ hướng tới cười hắc hắc:

- Việc này ta vẫn không nghĩ nhiều, hiện tại nghe ngươi nói tới. cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Không bằng như này, về sau ngươi muốn đi thế giới bên ngoài, vậy mang ta cùng đi. Thế nào?

- Được. được.

Dương Phàm không nhịn được bật cười. Hồ Phi này giống như là tính trẻ con chưa hết.

- Tuy nhiên, đó cũng là chuvện hai năm sau. Hiện tại còn có hai chuyện vô cùng cấp bách đây.

Thần sắc Dương Phàm lại trở nên ngưng trọng. Ngày mai là ngày ước hẹn Hàn Viễn Sơn, ngày kế chính là chiến đầu cùng Vô Song. Nếu bình yên vượt qua hai chuyện này, Dương Phàm sẽ rời khỏi kinh đô trở về Vụ Liễu trấn Dương gia bảo. Dù sao nơi đó mới là nhà của hắn còn có thân nhân, bằng hữu cùng gia nghiệp.

- Hiện tại chúng ta muốn đi đâu? HỒ Phi hỏi

- Hàn Viễn Sơn.

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe hào quang, giọng hùng hồn phun ra ba từ này.

- Ngươi tới đó làm gi?

- Gặp một người, trong lúc này có thể gặp được một số phiền toái vậy liền nhờ ngươi rồi

- Ngươi yên tâm. việc này giao cho ta.

Hồ Phi hung tợn nói:

- Đến lúc đó ai dám tới quấy rầy, ta liền xé nát hắn.

Dương Phàm mĩm cười:

- Ngươi có thể coi làm ruồi bọ vỗ bay là được.

- Đúng rồi Ngươi muốn tới gặp là nam hay nữ?

Hồ Phi tò mò hỏi.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Dương Phàm thần bí nói, trên mặt cũng lộ ra vài tia nhớ lại, nhớ tới hai lần gặp gỡ Vân Vũ Tịch. Lần đầu tiên là bèo nước gặp nhau, lần thứ hai là vừa gặp đã như bạn cũ, đều có hảo cảm với nhau.

"Hiện tại ta tiến vào Trúc Cơ Kỳ, luận tu vi thực lực đủ để xứng đôi với nàng. Thậm chí có thể quang minh chính đại gặp mặt".

Dương Phàm hít sâu một hơi. trong lòng chờ mong vạn phần. Hồ Phi nhìn hắn vẻ mặt cổ quái có chút khó hiểu. Dương Phàm luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, giờ phút này vì sao bộ dạng có chút mất hồn vía

- Còn một canh giờ nữa là trời sáng, chúng ta xuất phát sớm một chút.

Dương Phàm hơi chút vội vàng mang theo Hồ Phi rời khỏi kinh đô. Sau đó ngự kiếm bay về Hàn Viễn Sơn. Khi bọn họ tới Hàn Viễn Sơn trời đã tờ mờ sáng.

- Ngươi đi theo ta. Địa hình nơi này có chút phức tạp.

Dương Phàm mang theo Hồ Phi đi chung quanh Hàn Viễn Sơn tuần tra một hồi. Lúc trước tới nơi này, hắn đã cố ý thăm dò địa hình Hàn Viễn Sơn, không ít vị trí địa thế phức tạp còn có một số nơi bí ẩn.

Khi mặt trời buổi sáng mọc lên. Dương Phàm đã dẫn Hồ Phi đi khắp Hàn Viễn Sơn một lượt.

- Các ngươi cụ thể gặp mặt ở đâu?

Hồ Phi hỏi.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Nếu ta biết, hà tất phải mất công như này?

- Chúng ta chung quy phải chờ ở chỗ nào đó a.

Hồ Phi có chút hết chỗ nói.

Dương Phàm nghĩ một hồi. trầm ngâm:

- Không bằng chúng ta tới nơi đó.

- Nơi nào?

- Ngươi theo ta thì biết.

Dương Phàm liền đi về hướng Thanh Viễn Tự trên Hàn Viễn Sơn. Giờ phút này, mặt trời mới lộ rõ, tiếng chuông quanh quẩn trên núi từ xa truyền lại, không khí phật gia an tường càng ngày càng rõ ràng. Dương Phàm cảm giác Cửu u Ma Khí trong cơ thể có chút rục rịch. Tam u Ma Diễm khẽ run rẫy kêu lên không chịu ngồi yên. Còn may lực lượng Tiên Hồng Quyết của Dương Phàm vẫn chiếm địa vị chủ động, cho dù ma công uy chấn cổ kim cũng không thể lật ngược. Hơi phí một chút tâm thần, Dương Phàm khiến cho ma khí cùng ma diễm trong cơ thể ổn định, yên tĩnh dễ bảo.

Giờ phút này mới là sáng sớm, cửa Thanh Viễn Tụ vừa mới mở ra, có vài tăng nhân đang quét rác, phát ra tiếng "xoẹt xoẹt", cảnh tượng rất là yên bình. Hai người đi vào chùa, những tăng nhân này thấy mà làm ngơ không ngăn trở. Rất nhanh, Dương Phàm mang theo Hồ Phi đi vào một đại điện, ở trung ương có một tượng phật trong rất sống động.

- Tượng phật này là nữ!

Hồ Phi há hốc mồm cảm giác rất kỳ quái. Vừa rồi đi qua một số ngôi chùa đều là một số Kim Cương, La Hán, Phật Đà. Đột ngột thấy pho tượng nữ phật này, liền có chút đột ngột.

- Niêm Ngọc Quan Âm. Đây là một pho tượng nữ phật duy nhất trong tất cả chùa chiền ở Thanh Viễn Tự.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn pho thượng Niêm Ngọc Quan Âm trước mắt. Khuôn mặt Niêm Ngọc Quan Âm đoan trang tú lệ, thần thánh không thể xâm phạm. Chân đứng trên đài sen, tóc bay trong không trung, tay cầm bình ngọc trắng, nụ cười thản nhiên. Biến ảo khôn lường, mờ mịt thần bí lại đẹp đến không thể không xâm phạm.

Đây là Niêm Ngọc Quan Âm đại từ đại bi trong mắt người đời.

Dương Phàm cười nhàn nhạt, trên mặt cũng không có một tia ý thành kính. Lần trước đến nơi đây hắn mơ hồ thấy được một tia manh mối.

- Lừa gạt dân chúng, gạt lấy lực lượng người thường kiến hôi dưới chân, Đây là thần phật?

Lần đó hắn cũng bởi vậy mà xúc phạm thần linh mơ hồ còn giáng xuống "Trời phạt"'. Đương nhiên, lần này Dương Phàm tới đây. cũng không phải vì tìm tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm gây phiền toái.

Toàn bộ Thanh Viễn Tự chỉ có một pho tượng nữ phật. chắc rằng hơn phân nửa là Vân Vũ Tịch sẽ đến nơi đây. Hơn nữa. ở trong sách cổ, Niêm Ngọc Quan Âm cũng là thần phật thượng giới danh tiếng lẫy lừng, người tu tiên đều có nghe thấy. Lại chờ một lát. lục tục có người thường đến Thanh Viễn Tự cúng bái. Dương Phàm cùng Hồ Phi ngồi một bên nhìn. Hồ Phi bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

Dương Phàm dứt khoát tựa vào một góc đại điện. sau đó nhắm mắt lại im lặng triển khai cảm quan. Sau khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ, Dương Phàm phát hiện hạn chế khi triển khai cảm quan phạm vi bao phủ cũng không như thần thức.

Thần thức Trúc Cơ Sơ Kỳ có thể bao trùm phạm vi ba, bốn dặm, phạm vi hữu hiệu quá cảm quan là phạm vi hai dặm, lớn hơn liền mơ hồ. Hai loại này đều có ưu thế riêng. Phạm vi thần thức càng ngày càng lớn cũng ẩn chứa uy năng vô thượng. Mà cảm quan mở rộng có hạn nhưng trong phạm vi hữu hiệu càng rõ ràng tỉ mỉ, hiệu quả tốt hơn thần thức mấy lần. Thậm chí ở một mức độ nhất định còn không bị ảnh hường một số cấm chế cùng trận pháp.

Hai người lại đợi nửa canh giờ vẫn như cũ không có tiến triển gì.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc thần thức Dương Phàm phát hiện ra một người quen thuộc. Một thiếu niên mặc áo trắng, trên mặt mơ hồ có vài phần ngạo khí

Đây không phải kinh đô Thiếu chủ Dương Vũ thì là ai?

Tâm thần Dương Phàm chấn động, nhớ tới ngày ấy nghe được Dương Vũ cùng Lâm Vũ bí mật nói chuyện. Dương Vũ từ nơi Lâm Vũ biết được tin tức, biết Vân Vũ Tịch sẽ đến Hàn Viễn Sơn. cho nên hôm nay cũng tới.

- Đợi lát nữa ngươi chú ý người kia.

Dương Phàm vội dùng thần thức truyền âm, miêu tả một chút cho Hồ Phi. Dương Vũ đi một mình, mặc áo trắng, diện mạo bất phàm. Thần thức Hồ Phi rất nhanh đã tìm được hắn.

- Có muốn ta đánh hắn tàn phế hay không?

HỒ Phi xoa tay bóp huyệt hưng phấn vô cùng nói.

- Không nên.

Dương Phàm lắc đầu:

- Thân phận người này bất phàm. Kinh đô Dương gia sau lưng mạnh hơn Vũ Vụ Sơn Trang của ngươi không biết bao nhiêu lần. Chỉ có thể dạy bảo nho nhỏ, ngươi dựa theo kế hoạch của ta mà làm.

Dương Phàm nói nhỏ vài câu bên tai hắn.

Dương Vũ đi dạo một hồi ở Hàn Viễn Sơn liền tiến vào Thanh Viễn Tự, hơn nữa còn đi thẳng tới đại điện nơi Niêm Ngọc Quan Âm. Thấv tình hình này, sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, nhưng không có ý lãng tránh. Nếu là trước kia hắn có lẽ sẽ cố kỵ gia thế sau lưng người này. Nhưng giờ phút này, hắn đã bước vào Trúc Cơ Kỳ, sau lưng còn có Ám Huyết Vương Triều cường đại đáng sợ. Hoàn toàn không cần sợ hãi cái gì.

Rất nhanh. Dương Vũ đi vào đại điện chùa này, hơi hơi thi lễ với tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm. Người tu tiên đối đãi thần phật có góc độ bất đồng, biết được sự tồn tại của bọn họ, cung kính bọn họ như tiền bối. Cho nên. người tu tiên không tin thần phật nhưng kính thần phật.

Sau khi thi lễ. ánh mắt Dương Vũ khẽ đảo qua

đại điện. Vốn chỉ là tùy ý nhìn theo thói quen nhưng khi ánh mắt hắn nhìn đến một góc đột nhiên thoáng ngưng.

- Là ngươi?

Trên mặt Dương Vũ lộ vẻ khác thường, không nghĩ tới Dương Phàm cũng tới nơi này. Hôm nay hắn từ nơi Lâm Vũ nhận được tin tức Vân tiên tử một mình ra ngoài, mục tiêu là Hàn Viễn Sơn. có lẽ là muốn đi gặp người nào.

Đây đúng là một cơ hội ngàn năm một thuở!

Cho nên hắn đi tới Hàn Viễn Sơn trước một bước.

Chỉ là ở trong này lại gặp Dương Phàm. Rốt cục là trùng hợp hay là cố ý?

Trong lòng Dương Vũ có một loại cảm giác kỳ quái, khóe miệng chỉ hơi nhích lên đưa mắt nhìn Dương Phàm.

- Nguyên lai là Dương thiếu chủ.

Dương Phàm tựa vào góc tường, thân thể ngay cả động cũng không động lười biếng nói không hề có ý tôn kính. Trên mặt Dương Vũ lộ vẻ tức giận định đi lên dạy dỗ người này một chút. Nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực từ thiếu niên xấu xí bên cạnh Dương Phàm truyền đến.

Hồ Phi hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vũ, nhe răng nhếch miệng. Tinh thần uy áp vô hình khiến Dương Vũ cảm thấy vài tia nguy cơ. Dương Vũ lập tức hiểu được tu vi thiếu niên xấu xí trước mắt cao hơn minh cũng đoán được thân phận đối phương. Không ít người tu tiên ở kinh đô đều biết cận vệ bên người Dương thần y là một cường giả Ngưng Thần Kỳ, thực lực cường hãn dị thường.

Hôm nay vừa thấy, Dương Vũ mới phát hiện, vị cận vệ này của Dương Phàm. so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn.

- Dương thần y tới đây có gì phải làm sao?

Dương Vũ mặt không thay đổi hỏi.

- Ha ha. Ta là một tiểu nhân vật, tới đây thì có chuyện gi lớn chứ. Mà ngược lại Dương thiếu chủ quang lâm nơi đây, có chuyện gì quan trọng. Nếu cần thiết, Dương mỗ có thể tránh đi một chút.

Dương Phàm như cười như không nói.

- Ta tới đây đợi người!

Dương Vũ có chút không kiên nhẫn nói.

- Đợi người? Vậy thật là khéo.

Dương Phàm nhún vai, không nói thêm gì.

Trong lòng Dương Vũ thầm cảm thấy không ổn nhưng trong nháy mắt lại bỏ đi ý niệm tình huống xấu nhất trong đấu, tự giễu một hồi. Ngay khi hai người trầm mặt, một làn khí tức hoa cỏ tự nhiên thấm lòng người bay tới.

Cỗ khí tức này không cố ý che giấu, người thế tục khó mà phát hiện nhưng người tu tiên lại có thể mơ hồ cảm nhận được, đặc biệt là người từng thể nghiệm. Đôi mắt Dương Vũ lập tức sáng ngời tim đập gia tốc.

Dương Phàm thất kinh: "Nàng tới đây lúc nào, không ngờ ta không nhận thấy được?" Ánh mắt hai người đều nhìn ra cửa đại điện.

Giờ khắc này, thời gian dường như chim vào vũng bùn, thong thả dị thường. Rốt cục một nữ tử thân hình duyên dáng như tiên mặc một bộ váy màu lục nhạt, không nhiễm một hạt bụi từ từ tiến vào. Một làn hương thơm ngào ngạt như hoa cỏ tươi mát bay trong đại điện, sự tồn tại của nàng thoáng chốc trở thành trung tâm toàn đại điện, thậm chí che mờ ánh sáng từ tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio