Tiên Hồng Lộ

chương 251: gặp lại ở cửu u bí cảnh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cửu u Cốc?

Dương Vũ trố mắt nhìn với giọng nghi ngờ hỏi:

- Sao ngươi biết?

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau cũng nhìn về phía Dương Phàm.

- Đây là trong thời gian ba ngày Dương mỗ rời đi trong lúc vô tình nghe được.

Dương Phàm thản nhiên nói, ước định của hắn cùng Huyết Ma Tam Tử. đương nhiên không thể cho những người này biết.

- Hy vọng trong liên minh hai đại gia tộc chúng ta sẽ không xuất hiện nội gian, một khi tìm được chứng cớ gì xác thực đừng trách Dương Vũ ta xuống tay vô tình!

Dương Vũ sắc mặt âm trầm, đảo ánh mắt nhìn mọi người ở đây lạnh lùng nói.

Nhìn qua dường như hắn nhằm vào mọi người mà nói. nhưng mấy người ở đây làm sao không rõ ý tứ của hắn. Lời vừa nói ra, mấy người trong trận doanh Vũ Văn gia tộc lập tức có vẻ không bằng lòng.

Vũ Văn Nhu mặt như phủ lớp sương lạnh tức giận nói:

- Dương Vũ! Ngươi đây là có ý gì? Dương dược sư là Dược Sư khách liêu của Vũ Văn gia tộc ta từ khi vào Cửu u Bí Cảnh đã cứu bao nhiêu người? Nếu không có hắn, chúng ta ở đây còn có mấy người có thể sống đến bây giờ, mà lại hoàn hảo không tổn hao gì?

Hoàng thúc thì vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Với thực lực của hai nhà chúng ta đặt ở Cửu u Bí Cảnh này căn bản không tính là gì đâu có tư cách để các thế lực khác phải nội gian trà trộn vào? Hơn nữa, thần y như Dương đạo hữu đây, đặt trong bất cứ một thế lực nào cũng sẽ phát huy tác dụng lớn, là đối tượng trọng điểm để bảo hộ. Sao có thể phái đi làm nội gian?

Trong Vũ Văn gia tộc đều ào ào phản kích đối với Dương Vũ cùng với Dương gia một hồi quyết liệt. Ngay cả các con cháu Dương gia khác, cũng không hiểu nổi hành động của Thiếu chủ mình,

Dương Phàm trong lúc này đúng là đã cứu tính mạng bọn họ. Trong chiến đấu chỉ cần có một vị Dược Sư như vậy, thì dù thương thế có nặng mấy đều không cần lo lắng.

Đương nhiên, đây là bởi vì bọn họ không hiểu biết lắm về ân oán giữa Dương Vũ cùng Dương Phàm.

Dương Vũ đối chọi gay gắt với Dương Phàm hoàn toàn là vì ân oán cá nhân. Hơn nữa người này thường ngày ở trong gia tộc sống trên nhung lụa, hơn phân nửa thời gian đều tu luyện, ở phương diện xử thế làm người đích xác có hơi thiếu sót.

- Ta đây là nói dựa vào sự thật. Dương dược sư trước đây vô cớ rời đi ba ngày, chuyện đó là không thể phủ nhận.

Dương Vũ vẻ mặt cường ngạnh nói cũng đã thấy được hậu quả sau khi đắc tội với Dương Phàm.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Dương Phàm đột nhiên nở nụ cười:

- Ngươi đã hoài nghi Dương mỗ, như vậy bắt đầu từ hôm nay Dương gia ngươi bị thương vong. Dược Sư ta sẽ không hỏi đến.

Lời vừa nói ra. mọi người Dương gia đều biến sắc. Dương Phàm không tiếp tục trợ giúp trị liệu cho bọn họ.

- Hừ ai sợ ai?

Dương Vũ rốt cục có hơi hối hận nhưng cá tính ngoan cố không cho phép hắn nhận thua:

- Nếu gặp phải chiến đấu thực sự, chẳng lẽ còn dựa vào một Dược Sư ngươi hay sao?

Dương Phàm cười mà không nói gì, không hề để ý tới người này. Dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Hiện tại hắn bắt đầu phỏng đoán, khi trong Bí Cảnh không còn chỗ thăm dò nữa, các thế lực khắp nơi có thể liên họp lại đối phó với ba đại tông môn, yêu cầu bọn họ mở phong tỏa Cửu u Cốc hay không?

Sau một hồi tranh chấp qua đi, sắc mặt Dương Vũ xanh mét. Mọi người lại bắt đầu thảo luận chuyện có liên quan tới Cửu u cốc.

- Cửu u Cốc khẳng định là trung tâm của Cửu u Bí Cảnh. Cứ như vậy để ba đại tông môn chiếm lấy khẳng định mọi người sẽ không cam tâm, không bằng chúng ta cứ ở lại đây chờ cơ hội.

Hoàng thúc trầm tĩnh nói.

"Leng keng ầm ầm!"

Ngay lúc mọi người đang bàn bạc trong trận pháp, cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau, cùng với từng đạo lôi điện nổ vang, xem ra thanh thế không nhỏ.

- Các ngươi xem, bên kia dường như có người đang chiến đấu.

- Hình nhu là tu sĩ Âm La Tông đang vây công một người.

Mọi người đều ghé mắt nhìn.

Chỉ thấy xa xa tu sĩ Âm La Tông tổng cộng mười lăm người, trong đó còn có tên thủ lĩnh ma đạo Trúc Cơ Kỳ. BỊ vậy công chính là một gã thiếu niên cực kỳ xấu cả người lấp lóe từng tia lôi quang, hắn chỉ dựa vào một đôi nắm tay thịt liền đánh đập không phân thắng bại cùng những người này.

Một gà tu sĩ ma đạo Trúc Cơ Kỳ, cộng thêm hơn mười người tu sĩ, không ngờ còn không làm gì được thiếu niên xấu xí kia.

- Người này thật là lợi hại! Một người đối phó nhiều cao thủ như vậy mà có vẻ cũng còn dư sức.

Vũ Văn Lân vô cùng kinh dị nói.

Dương Phàm nghe động tĩnh, mở mắt nhìn về phía đó, ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên người thiếu niên xấu xí, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

"Hắn là vào bằng cách nào?"

Dương Phàm "Hấp" một cái đứng lên. Mặt lộ vẻ kinh ngạc, thấy Hồ Phi không có nguy hiểm mới hơi yên lòng. Thì ra thiếu niên xấu xí đó chính là Hồ Phi. Thời điểm Dương Phàm rời Vụ Liễu trấn, hắn đang bế quan. Lúc ấy, Cửu u sắp mở ra. Dương Phàm nhờ Điệp Liên nhắn lời nói rõ nơi mình đi, rồi một mình đi Cửu u Bí Cảnh!

Trải qua lần bế quan đó, Hồ Phi bước vào Trúc Cơ Kỳ, giờ phút này bày ra thực lực thật là đáng sợ. Đối mặt với nhiều người vậy công như vậy, không ngờ còn vui mừng không sợ. Mọi người xem cuộc chiến một lát, phát hiện thân thể Hồ Phi cường hãn dị thường, không ngờ có thể chống chọi với pháp bảo, tử quang bao phủ trên người, gần như là đao thương không vào được. Trừ tên ma đạo tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể tạo thành một ít uy hiếp với hắn, còn đám tu sĩ Ngưng Thần Kỳ còn lại, ngay cả phòng ngự của hắn đều không phá được.

Ngược lại Hồ Phi còn giết chết một hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, cũng làm cho nhiều tu sĩ bị thương.

- Là hắn!

Dương Vũ kinh hô một tiếng, vẻ mặt u ám.

Lúc trước ở Hàn Viễn Sơn. Hồ Phi từng nhiều phen ngăn cản Dương Vũ tiếp xúc cùng Vân tiên tử, tạo cơ hội cho Dương Phàm một mình ở chung cùng người yêu mến.

- Ngươi nhận biết hắn?

Vũ Văn Nhu hơi có vẻ kinh ngạc hỏi.

Dương Vũ vừa định trả lời lại bị Dương Phàm giành trước:

- Hắn là bằng hữu của ta.

- Bằng hữu của ngài? Không ngờ lợi hại như vậy!

Vũ Văn Nhu ngạc nhiên nói:

- Không bằng

Nếu có chiến lực cường đại của Hồ Phi này, trợ giúp với bọn họ là phi thường lớn, thậm chí có thể chống lại thế lực nhất lưu.

- Không cần! Hắn còn không có dùng hết toàn lực. Các ngươi ở lại phòng thủ nơi đây, để tránh còn có thế lực khác âm thầm nhìn trộm.

Dương Phàm thản nhiên nói.

"Hắn còn không có dùng hết toàn lực?" Mọi người đều kinh ngạc. Hồ Phi này cũng quá lợi hại đi! BỊ nhiều người vây công như vậy, còn có thể ung dung vùng vẫy, mà còn chưa sử dụng hết toàn lực.

- Các ngươi ở lại trong này, ta một người đi xem là được.

Dương Phàm bỏ lại một câu, thân hình chợt lóe rời khỏi trận pháp.

- Này

Vũ Văn Nhu vừa định lên tiếng can ngăn. Dương Phàm đã đi rồi

Qua vài cái hô hấp. Dương Phàm liền tới gần chiến trường bên kia, hắn vừa xuất hiện lập tức dẫn tới hai bên đang giao chiến chú ý. T

- Ha ha! Dương Phàm! Ta rốt cục tìm được huynh rồi!

Hồ Phi vừa thấy Dương Phàm, vô cùng hưng phấn, chiến đấu càng hung mãnh hơn.

- Hai người các ngươi, qua đó giải quyết hắn đi!

Gã tu sĩ ma đạo Trúc Cơ Kỳ cầm đầu vẻ mặt âm trầm phân phó. Lập tức có hai gã tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ phóng lại đây.

- Không xong! Dược Sư nguy hiểm rồi!

Trong trận doanh Vũ Văn có người lo lắng.

- Yên tâm!

Vũ Văn Nhu vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói.

Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, nàng sao không biết: Dương Phàm cố ý giấu diếm thực lực. Hơn nữa trước khi rời đi, phụ thân cũng mơ hồ lộ ra một ít manh mối.

Thấy hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đánh qua, Dương Phàm lộ vẻ mặt chế giễu. Trong tay nhiều thêm một cây quạt lông màu đỏ. Cùng một lúc trong lòng bàn tay kia của hắn xuất hiện một con rắn nhỏ trong suốt dài ba thước.

"Vèo!"

Lưu Ly Hàn Tinh Xà nhanh như tia chớp bay đi, mang theo một luồng hàn khí trí mạng thoáng một cái bao phủ khu vực đó. Lập tức, hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia, cả người phủ một lớp băng sương.

"Phù!"

Lưu Ly Hàn Tinh Xà phun ra một đám hàn khí trắng xóa, đóng băng một người trong đó rơi xuống mặt đất vỡ nát. Mặt khác. Dương Phàm vung lên Xích Vũ Phiến trong tay, một luồng sáng đỏ rực kèm theo sóng nhiệt cuồn cuộn, bao phủ thân thể cứng ngắc của gã Ngưng Thần Kỳ còn lại.

Hô!

Luồng sáng đỏ cực nóng lướt qua, tên tu sĩ này hét thảm một tiếng, chỉ trong khoảng khắc bị hóa thành tro tàn. Thời gian chỉ vài cái hô hấp. Dương Phàm đã giải quyết xong hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này. Đám người Dương Vũ ở phía sau đang xem cuộc chiến không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, ở trong chiến đấu trước đây. hắn cũng từng thấy qua Lưu Ly Hàn Tinh Xà của Dương Phàm hành động, tuy nhiên khi đó Dương Phàm có nương tay, chỉ là bắt nó giảm tốc độ dùng cho phụ trợ.

- Đó là hồng hoang dị chủng Lưu Ly Nham Tinh Xà biến dị, trước đây bị Dương dược sư thu phục đặt tên là Lưu Ly Hàn Tinh Xà! Thực lực của nó so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường còn đáng sợ hơn.

Vũ Văn Nhu giải thích.

- Hắn có thể thu phục hồng hoang dị chủng đáng sợ như thế?

Dương Vũ lộ vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng lại khủng hoàng. Thực lực của Dương Phàm càng ngày càng đáng sợ, trong lòng hắn lại càng bất an.

"Rắc! Rắc! Ầm!"

Trong lòng bàn tay Hồ Phi đột nhiên bộc phát ra một mãnh lôi hỏa màu đỏ nhạt đan vào trong hư không, lập tức bao phủ hai ba gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

- A

Trong trận doanh Âm La Tông liên tục truyền đến mấy tiếng gào thét thảm thiết.

- Đó là lôi hỏa!

Mọi người tại trường đều khiếp sợ, bất kể là tu sĩ đang xem cuộc chiến, hay là âm thầm nhìn trộm. đều khó có thể tin. Nắm giữ thần thông lôi điện, đã vô cùng đáng sợ, mà lôi hỏa thì càng thêm biến thái.

- Mau lui lại!

Tên thủ lĩnh Trúc Cơ KỲ Âm La Tông kinh sợ kêu to một tiếng, hạ lệnh cho mọi người. Sau khi thấy Hồ Phi phóng ra lôi hỏa. hắn đã hiểu rằng: cho dù liên hợp tất cả người của mình cũng không phải đối thủ của tên biến thái này.

Lôi hỏa, đó tuyệt đối là khắc tinh lớn nhất của ma đạo tu sĩ bọn hắn.

Hơn nữa Lưu Ly Hàn Tinh Xà trong tay Dương Phàm cũng khiến hắn cảm thấy một trận uy hiếp vô hình.

- Chạy đi đâu? Mau để mạng lại!

Hồ Phi hung hãn dị thường, đánh tới tên thủ lĩnh ma đạo Âm La Tông. Trong lòng bàn tay một đoàn Hồng Huyễn Lôi Hỏa như quỷ ảnh phụ thể phóng tới nhanh như tia chớp. Tên thủ lĩnh ma đạo Âm La Tông sắc mặt ngưng trọng, trên người chợt trỗi lên một bộ áo giáp màu đen sậm, phía trên hiện lên từng cái từng cái ký hiệu đen nhánh, một tầng hào quang đen tối bao phủ hắn ở trong đó.

Thình thịch!

Hồng Huyễn Lôi Hỏa oanh kích trên người hắn, thân mình thủ lĩnh ma đạo Trúc Cơ KỲ này run lên, màn hào quang màu đen đột nhiên tối sầm lại. Lực lượng còn sót lại vẫn như cũ chấn động bên trong cơ thể hắn, sắc mặt hắn trắng bệch vội vàng mượn lực chạy trốn. Trong lòng lấy làm kinh ngạc: "Tên điên này thật là đáng sợ! Ngay cả Linh giáp thượng phẩm cũng không thể ngăn cản công kích của hắn."

- Giặc cùng đường chớ đuổi!

Dương Phàm khẽ quát một tiếng, ngăn Hồ Phi truy kích.

Trong ý tưởng của hắn nếu như thực muốn động thủ trừ phi có nắm chắc, diệt sạch đám tu sĩ Âm La Tông này, nếu không giết chết tên thủ lĩnh trọng yếu này, ngày sau ra ngoài Bí Cảnh có thể phải rước lấy vô cùng phiền toái.

- Hà hà! Đánh thực đúng là quá đã, bọn khốn đó quá yếu!

Hồ Phi chiến ý chưa tiêu tan, bay vụt đến trước mặt Dương Phàm. vẻ mặt tiếc nuối nói.

- Ta hiện tại đã bước vào Trúc Cơ Kỳ, không bằng chúng ta lại đến đánh một trận. Lần trước bại dưới tay huynh, ta không phục lắm.

Hồ Phi cười hắc hắc. không có hảo ý nhìn Dương Phàm. dường như vẫn còn canh cánh trong lòng bởi thất bại lần trước

- Chờ ra ngoài Bí Cảnh rồi nói sau!

Dương Phàm biết rõ tính hiếu chiến của hắn, xoay mình một cái bước đi.

- Đúng rồi! Ngươi làm thế nào tiến vào trong Bí Cảnh?

Dương Phàm phun ra nghi vấn lớn nhất trong lòng nãy giờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio