Tiên Hồng Lộ

kinh hồn động phách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Vân Hàn bỗng chuyển người. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao mang theo ma khí cuồn cuộn sắc bén chém tới. Dương Phàm cười lạnh không lời, lại không tránh không né đứng yên tại chỗ.

- Cẩn thận!

Hồ Phi lo lắng hô to.

Một kích toàn lực cực phẩm Linh Khí rót vào Cửu u Ma Khí. Trúc Cơ bình thường chỉ có bị miễu sát!

Công kích như vậy, ngay cả hắn có thân thể cường hãn ngang với yêu thú cùng cấp cũng không thể thừa nhận nổi.

Hô!

Dương Phàm hít sâu một hơi, lại ngưng thần thở ra, vẫn đứng yên không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc. Ngay lúc ma khí sắc bén chém xuồng, trên đầu của hắn hiện lên một đoàn linh quang màu lấp lấp như mây màu, xoay động mơ hồ mờ mịt huyền ảo. Đồng thời. thần sắc Dương Phàm nghiêm túc trang trọng, nhẹ nhàng mở tay ra, hiện ra một đoàn lửa màu xanh nhạt tỏa sáng mông lung.

Đây là Khai Quang Tịnh Thế Diễm, bản mạng chân hỏa có được sau khi Tiên Hồng Quyết của hắn tăng cấp Trúc Cơ vẫn chưa bao giờ sử dụng.

- Đi!

Trong mắt Dương Phàm bùng lên tinh quang, ngọn lửa sáng chọi xanh lục trong bàn tay đánh ra, khoảnh khắc hóa thành mười ngọn lửa trắng khiến lòng người run sợ, nhảy nhót thoắt ẩn thoắt hiện.

Xúy!

Gần như cùng lúc, cực phẩm Linh Khí công kích Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao mang theo một kích Cửu u Ma Khí mênh mông cuồng bạo từ trên cao đè xuống mãnh liệt chém tới, không khí xung quanh rung động, khoảng khắc ngưng trệ

Nhưng vào lúc này. mười ngọn lửa màu trắng do Khai Quang Tịnh Thế Diễm hóa thành xuyên qua ma khí kinh hồn cứ như vào chỗ không người. Ngay lúc đó. một chuvện kỳ diệu vô cùng xảy ra. Ma khí mênh mông mang theo một kích tuyệt thế, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy cấp tốc héo rũ như một đóa hoa tàn sau đó biến mất không còn.

Cùng lúc, từng ngọn lửa màu trắng còn đi qua vòng phòng hộ màu đen thẫm trước người Sở Vân Hàn. Tình cảnh đồng dạng xảy ra: Cực phẩm Pháp Bảo phòng hộ nhanh chóng suy yếu ảm đạm. giống như tuvết tan giữa mùa hè.

Nhưng đó cùng không phải đáng sợ nhất, ngay khoảnh khắc hai ngọn lửa trắng chạm đến làn da Sở Vân Hàn. cánh tay trắng trẻo của hắn bắt đầu khô nứt già đi. mất đi láng bóng, sinh ra tầng tầng nếp nhăn cùng đốm bạc

Nháy mắt sắc mặt Sở Vân Hàn liền trở nên tái nhợt. Ngắn ngủi chỉ trong hai hô hấp, cả người hắn như già đi mấy chục tuổi, giống như một nam tử trung niên trải đủ tang thương.

Ầm!

Thân thể Sở Vân Hàn hung hăng bị đánh bay ra ngoài, vô lực ngã xuống đất. T

- Sao lại có thể như vậy?

Bọn người Lệ Hồng Phi cách đó không xa thất kinh. Sở Vân Hàn một trong tam đại tân tú lại bị đánh bay. Hơn nữa người đánh bại hắn. lại còn là một gã dược sư. Sắc mặt Dương Phàm thoáng có vẻ tái nhợt, thu hồi Khai Quang Tịnh Thế Diễm thoáng lờ mờ trong bàn tay, hiển nhiên một kích vừa rồi cũng tiêu hao nguyên khí rất lớn.

- ĐâyĐây là thần thông gì?

Sỡ Vân Hàn kinh hãi hô lên, hắn cảm giác trạng thái của mình không còn như trước đó, không chỉ nguyên khí đại thương, cơ năng sinh mệnh trong cơ thể càng suy yếu rất nặng.

- Cướp đoạt hai mươi năm thọ nguyên của ngươi mà thôi.

Trong giọng nói của Dương Phàm có một loại lạnh lùng như thần linh nhìn xuống đám kiến hôi, đoàn ánh sáng trắng trong suốt trên đỉnh đầu dần dần nhạt đi.

Cướp đoạt thọ nguyên!

Sở Vân Hàn cả khuôn mặt trắng bệch rất khó coi. không thể nào tưởng tượng được trong trời đất này lại có thần thông quỷ dị như vậy!

Không chỉ hắn giật mình. các tu sĩ còn tại nơi nàv đều cực kỳ chấn động.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày sau ta nhất định muốn ngươi trả lại gấp mười!

Sỡ Vân Hàn thâm độc nhìn chằm chằm Dương Phàm. thân hình chợt lóe. bay về phía cánh cửa ánh sáng đỏ.

- Chạy đi đâu!

Hồ Phi rèn sắt còn nóng. truy kích theo Sở Vân Hàn.

- Lưu lại túi trữ vật cùng chiến lợi phẩm.

Trác Kinh lãnh đạm nói, oai cấp cao như thủy triều bức tới. làm cho thân thể Sở Vân Hàn cứng đờ.

- Trác Kinh. lẽ nào ngươi muốn đối nghịch với Ma Dương Tông ta?

Sở Vân Hàn biến sắc, trong mắt hiện một tia âm độc.

- Hừ! Trác mỗ ta không giết ngươi đã là chuyện vạn hạnh rồi. Nhớ tới năm đó là ai đánh lén bần đạo khiến cho bần đạo dùng Nguyên Anh lực tàn khuyết bỏ chạy đoạt xá trọng sinh?

Trác Kinh thần sắc đạm mạc nói.

- Ngươi nói là sư tôn ta

Sở Vân Hàn khó tin nói.

- Hừ! ở trong lãnh thổ Ngư Dương quốc. chỉ có hắn mới ở tình huống đơn đấu diệt sát Nguyên Anh đồng cấp.

Trong mắt Trác Kinh lộ ra mấy phần thù hận.

- Để mạng lại!

Hồ Phi từ phía sau chém giết đến, trong tay xuất hiện một Lang Nha Bổng đen nhánh nặng nề, một cỗ kình phong cường đại truyền từ phía sau tới, cũng kéo theo một mãnh Hồng Huyễn Lôi Hỏa cuồng bạo.

Sở Vân Hàn cố vận pháp lực, quanh thân người xuất hiện một tầng vòng phòng hộ đen thẫm. Vòng phòng hộ này ít nhiều cũng là tới từ cực phẩm Pháp Bảo phòng ngự của hắn, dù là thừa nhận một kích của cấp cao Kim Đan cũng không dễ dàng tan vỡ trong nháy mắt.

Nhưng tiếp đó, trên Lang Nha Bổng từ Hồ Phi ở phía sau lại truyền đến một cỗ khí tức nguy hiểm chí mạng.

Xoạt!

Vòng phòng hộ đen thẫm lại bị xé rách ra, một tia kình khí mang theo Hồng Huyễn Lôi Hỏa bắn trúng hộ thể ma khí Sở Vân Hàn.

Ầm!

Thân thể Sở Vân Hàn bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung hừ nặng một tiếng, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu một lần nữa ngã xuống đất.

- Sao lại có thể chứ?

Hắn quả thật không thể tin nổi một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ lại có thể phá được vòng phòng hộ Pháp Bảo của hắn!

Ồ!

Ngay cả Hồ Phi cũng hơi bất ngờ:

- Hắc hắc! Cái bảo bối lấy từ giết con giao long kia thật là lợi hại còn chưa luvện hóa đã có được uy lực như vậy rồi

Trên đầu Lang Nha Bổng này mang theo móc câu, trọng lượng thật nặng dưới lực lượng biến thái của Hồ Phi liền phát huy ra thực lực không thể tưởng tượng.

- Cổ Bảo?

Trác Kinh đứng trên cao trước cửa truyền tống ánh sáng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Một mao đầu tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ, lại có được một kiện cổ Bảo, hơn nữa hắn còn chiếm được bảo vật Thanh Giác trên Cửu u Đài.

Trác Kinh đã lưu ý tới Hồ Phi, lúc sau sẽ chiếu cố nhiều hơn.

- Hắc hắc! Sở tiểu tử, tam đại tân tú chó má gì chứ, có dám đơn đả độc đấu cùng ta không.

Hồ Phi khiêng Lang Nha Bổng nặng tới mấy ngàn cân, đắc ý nói, thân hình chậm rãi bước tới gần Sở Vân Hàn.

- Ngươi là tiểu nhân đê tiện thừa lúc người đang nguy.

Sở Vân Hàn miễn cưỡng đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, nắm chặt cực phẩm Linh Khí Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.

- Thừa lúc người đang nguy?

Hồ Phi nao nao, lúc này mới phát hiện Sở Vân Hàn tóc mai trắng toát. trên mặt thậm chí còn có nếp nhăn, cánh tay héo rũ như cành cây, không còn sức sống. Thì ra Sở Vân Hàn đánh một kích với Dương Phàm bị Khai Quang Tịnh Thế Diễm cướp đoạt hai mươi năm thọ nguyên, tinh khí thần nháy mắt xối mòn quá lớn, nguvên khí tổn thất năm phần trở lên. Nếu không, thì ngay cả Hồ Phi có cổ Bảo Lang Nha Bổng trong tay, cũng không làm gì được Sở Vân Hàn.

Chúng tu sĩ nơi này cũng thấy được trạng thái của Sở Vân Hàn, cảm thấy không rét mà run, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm nhiều thêm mấy phần kiêng kỵ thật sâu.

- Ha ha ngươi còn có tiền vốn kiêu ngạo sao? Dương mỗ không ngại lại lấy thêm mấy chục năm thọ nguyên của ngươi nữa!

Thân hình Dương Phàm nhẹ nhàng bay lên. phóng về phía Sở Vân Hàn.

- Ngươi chờ đó cho ta!

Sở Vân Hàn vội gỡ xuống túi trữ vật, cầm trong tay bay về phía Trác Kinh. lạnh nhạt nói:

- Túi trữ vật đưa cho ngươi, nhanh để ta qua!

Chẳng qua ngay khi hắn lên tiếng, trong hư không đột nhiên rung động. một cánh tay thon thả trắng ngọc hung hăng chém lên cánh tay hắn.

Rắc!

Cánh tay cầm túi trữ vật của Sở Vân Hàn lập tức bị chặt đứt, túi trữ vật cũng bị cướp mất

Một cánh bóng trắng xinh đẹp chợt lóe, sau đó biến mất tại chỗ.

- Kẻ nào!

Sở Vân Hàn nổi giận. hai mắt sưng huyết

Túi trữ vật này là tất cả thu hoạch của năm mươi người Ma Dương Tông tiến vào Cửu u Bí Cảnh. hiện giờ chỉ dùng để giữ mạng mình lại bị đối phương mạnh mẽ cướp mất. Trong không khí còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt, từ đó có thể thấy người ra tay là một nữ nhân. Dương Phàm đứng ở cách đó không xa theo dõi, hai mắt nheo lại lộ ra một tia dị sắc. thấp giọng tự nói:

- Lại là nàng ta. sao có thể chứ!

Rất hiển nhiên, hắn đã nhận ra thân phận người ra tay.

- Trác Kinh. ngươi tiến vào cấp cao. mau giúp ta xem kẻ cướp túi trữ vật của ta ở nơi nào?

Ta muốn đem ả ta thiên đao vạn quả.

Sở Vân Hàn mặt đầy hàn ý nói. tu sĩ Trúc Cơ KỲ bình thường ở quảng trường Cửu u, thần thức gần như khó có thể rời người.

- Mặc dù là thần thức của ta. ở quảng trường Cửu u này cũng chỉ có thể mở ra mấy chục trượng.

Trác Kinh nhàn nhạt nói:

- Tự ngươi dùng bí thuật tra tìm đi.

Hắn làm một bộ dạng không quan tâm, thủ vững cánh cửa ánh sáng truyền tống này, bất cứ người nào đi qua đây, nhất thiết phải lưu "tiền mãi lộ".

- Hừ! Ta xem ngươi chạy đi đâu.

Sở Vân Hàn đứng yên tại chỗ, hai mắt hóa thành vực sâu đen kịt vô hạn, chậm rãi quét nhìn khu vực xung quanh.

Phàm là người bị trong mắt đen kịt của Sở Vân Hàn đảo qua, tâm thần đều trầm xuống, thoáng chốc có ảo giác như bị rơi vào vực sâu. Dương Phàm cũng là tu sĩ tu luyện Cửu u Ma Công, biết Sở Vân Hàn thi triển một loại thần thông Thâm Uyên Ma Đồng Thuật.

Loại thuật này rất khó tu luyện, sơ kỳ có công năng phá huyễn phá ẩn không tầm thường. Nhưng nếu tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, sẽ có hiệu quả chấn nhiếp cường đại. có thể làm địch nhân rơi vào vực sâu ma đạo mênh mông, tinh thần hỗn loạn, thậm chí tâm thần thất thủ. Nếu như có thể tu luyện đến đại thành, vậy càng thêm khó lường, có thể trực tiếp làm địch nhân rơi vào vực sâu. lấy phương thức tâm ma xâm lấn bề mặt tâm linh của đối phương.

- Hừ! Ta tìm được ngươi rồi!

Thâm Uyên Ma Đồng của Sở Vân Hàn bỗng dừng lại một hướng, không khí khu vực kia đột nhiên rung lên, lộ ra một cô gái áo trắng, dung nhan tiếu lệ, đôi mắt sáng như thu thủy, nhu tình như nước.

- Là cô!

Hồ Phi liếc mắt liền nhận ra nàng.

Cô gái xinh đẹp này chính là cô gái Điệp Liên, Dương Phàm gặp phải lúc thu học đồ ở kinh đô khi trước. Lần đầu khi Dương Phàm nhìn thấy cô gái này, liền cảm thấy cô gái này có mục đích không rõ, vì vậy nhiều lần làm khó trục xuất nàng đi.

- Dương dược sư. Hồ đạo hữu. mọi người vẫn khỏe chứ!

Điệp Liên ngọt ngào nói nhìn hai người chớp mắt, thần thái bộ dáng thật giống như một tiểu cô nương không hiểu chuyện đời.

- Ha ha. cô ẩn dấu thật sâu. cao nhân Trúc Cơ Kỳ ngay cả ta cùng che giấu được.

Dương Phàm cười cười. trong lòng vẫn thật khó tưởng tượng, bằng vào cảm giác của hắn. một tu sĩ Trúc Cơ KỲ bên cạnh lại không nhìn ra được.

- Giao ra túi trữ vật. xem ngươi thân là nữ tu ta tha ngươi không chết!

Sở Vân Hàn cầm trong tay cực phẩm Linh Khí. quanh thân có một vòng bảo hộ đen sẫm. Bằng thực lực Trúc Cơ đỉnh của hắn, lại tăng thêm bảo vật cực phẩm, giết Điệp Liên nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ xác thật không khó lắm.

- Dương dược sư, Điệp Liên tin tưởng ngài nhất định sẽ bảo hộ ta.

Điệp Liên hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Dương Phàm. bộ dạng hết sức tự tin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio