Lệnh Hồ Tiểu Tịch lệ rơi như mưa vẻ mặt oán hận nói:
- Tại sao như vậy? Nếu không thích ta. vì sao muốn ta làm thị thiếp cho ngươi?
- Nguyên nhân? Ngươi không cần phải hiểu.
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Hơn nữa. làm thị thiếp còn cần lý do?
Dứt lời hắn khoanh chân nhắm mắt yên lặng vận chuyển lực lượng Tiên Hồng Quyết, tiến thêm một bước củng cố tu vi, Sau khi tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ, diện tích đất màu xanh trong Tiên Hồng Không Gian đã khuếch trương đến một dặm rưỡi. Dương Phàm quyết định tiến hành quy hoạch lý tương đối với lãnh địa thuộc về mình. Trong ý tưởng của hắn, mãnh đất xanh này có thể chia làm năm khu vực. Khu vực trung tâm có thể dùng làm lĩnh vực chiến đấu, bị quầng sáng màu xanh sinh sôi không thôi ngăn cách, chỉ có Dương Phàm có thể ra vào tự nhiên.
Nơi này dùng cho chiến đấu, một khi sử dụng Tiên Hồng Giới cưỡng chế kéo "ánh thân" của địch nhân vào đây, liền có thể chiến đấu trong này. Ngoài ra Dương Phàm còn chuẩn bị bố trí ở đây một ít cấm chế hoặc trận phép khác.
Còn lại bốn khu vực ở bốn hướng của lĩnh vực chiến đấu. Ý tưởng ban đầu của Dương Phàm là chia hai khu vực trong đó thành Linh Thú Viên cùng Linh Chu Viên. Linh Thú Viên đương nhiên là nơi chăn nuôi linh thú. Linh Chu Viên thì là hậu hoa viên gieo trồng các loại kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo, về phần hai khu vực khác. Dương Phàm thiết tưởng: một nơi có thể làm nơi nghỉ ngơi của người từ ngoài vào, không ngại lấy tên là Tiên Lai Cư. Nếu ngày sau mở rộng quy mô hoàn toàn có khả năng thành lập tòa thành, thành lập lãnh địa tư nhân của mình
Khu vực cuối cùng thì là không gian cá nhân của Dương Phàm. hắn không chút nghĩ ngợi lấy tên là Tiên Hồng Cư.
Cả mãnh đất màu xanh, Dương Phàm đặt tên nó là Sinh Tức Chi Địa.
Bởi vì ở trong Tiên Hồng Không Gian vô biên vô hạn, tĩnh mịch tử vong này, dường như chỉ có nơi này là một ốc đảo tràn ngập sinh cơ. Tuy rằng nghe con chó nhỏ nói trong Tiên Hồng Không Gian rộng lớn vô hạn, chiếu rọi đại thế giới này hẳn còn có sinh linh khác tồn tại, nhưng trước mắt Dương Phàm còn chưa nhìn thấy. Đương nhiên, đây chính là thiết tưởng giai đoạn ban đầu của Dương Phàm, muốn chân chính thi hành cần tiêu phí rất nhiều tâm huyết Trong đó. sức người sức của đều không thể thiếu. Chỉ là kiến trúc lầu các, cảnh vậtđều cần một số tài liệu. Tài liệu kiến trúc Tu Tiên Giới đương nhiên khác với thế tục, bình thường đều có thể chịu được đả kích phép thuật nhất định.
- Xem ra. ta không chỉ phải đi cướp đoạt một số tài liệu, còn phải tính toán kiếm một ít nhân lực vào trong Tiên Hồng Không Gian.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm nói.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, còn không thể trống rỗng hút bản thể người khác vào Tiên Hồng Không Gian. Tuy nhiên, nếu người đó có liên hệ linh hồn dấu vết với hắn, lại có thể dễ dàng làm được điều này. Dương Phàm cùng linh thú Lưu Ly Hàn Tinh Xà của mình chính là thành lập linh hồn khế ước, có thể thu nó vào Tiên Hồng Không Gian. Cho nên nếu Dương Phàm thành lập quan hệ linh hồn chủ tớ với người nào đó cũng có thể thoải mái làm được điểm này.
Trước mắt, quyền hạn người khai hoang của Dương Phàm ở Tiên Hồng Không Gian là:
Cấp bậc khai hoang: Tiên Hồng cấp ba.
Thời gian gia tốc của mảnh đất xanh: lần.
Số người hạn chế: Có thể mang mười người tiến vào Tiên Hồng Không Gian.
Bí kỹ Tiên Hồng: Cưỡng chế triệu tập, mỗi ngày ba lần. Nếu vượt cấp cưỡng chế triệu tập. cần phải trả một cái giá hạ tu vi Tiên Hồng tương ứng.
Dương Phàm thở dài một hơi. Không đến ba năm, từ khi mình có được Tiên Hồng Giới, từ cấp bắt đầu lên tới cấp ba hiện tại.
Giờ phút này, tu vi hắn cùng thẳng đến Trúc Cơ Đại Viên Mãn, thực lực đủ để hoành hành bậc thấp. Tu Tiên Giới hiện giờ, chỉ có tu sĩ bậc cao mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
- Nếu có thể sớm ngày bước vào bậc cao vậy là tốt rồi.
Trong lòng Dương Phàm đầy vẻ chờ mong. Hắn từ Cửu u Bí Cảnh thắng lợi trở về, có được nhiều con át chủ bài cùng sát thủ giản. Nếu hắn có thể bước vào bậc cao, Trác Kinh Kim Đan Sơ Kỳ lúc trước, Từ Phong, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn, cần gì phải chiến đấu gian khổ như thế thậm chí còn cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, hắn cũng biết mình còn cách bậc cao một đoạn khoảng cách. Khoảng cách giữa bậc thấp và bậc cao không phải dễ dàng như vậy có thể vượt qua. Việc cấp bách hiện tại, còn có hai chuyện cần Dương Phàm đi giải quyết.
- Thứ nhất: Ước hẹn ba năm trên "Vấn Thiên đại hội" Dương gia bảo.
- Thứ hai: Ước định với lão già lưng còng ở Dật Hà Thôn. Đảo mắt. thời gian ba năm đã sắp đến.
Chỉ còn mấy tháng, chính là "Vấn Thiên đại hội" lần tiếp theo của Dương gia bảo. Đến lúc đó. Dương Vũ khẳng định sẽ đến Dương gia bảo thực hiện lời hứa, đệ đệ cũng sẽ tham dự chiến đấu. Hắn làm ca ca đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho nên. Dương Phàm mới cấp bách chạy về Ngư Dương quốc, hơn nữa còn sai trung niên họ Tôn phái một tu sĩ ra ngoài tìm hiểu tình huống.
- Huhu
Trên khuôn mặt tuyết trắng của Lệnh Hồ Tiểu Tịch đầy vệt nước mắt không ngừng thấp giọng nức nở. Thân thể gầy yếu mềm mại khẽ run rẩy, bộ dạng lẻ loi bất lực.
"Vì cái gì? Hắn không thích ta cũng không cảm thấy hứng thú với cơ thể ta nhưng vì sao lại bắt ta trở thành thị thiếp."
Hai mắt Lệnh Hồ Tiểu Tịch đẫm lệ mông lung nhìn nam tử thần bí mà vô tình kia.
Trời vừa tờ mờ sáng. Dương Phàm rốt cục đứng dậy, vẻ mặt bình thản như cũ. nói với nàng:
- Lau khô nước mắt của ngươi.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch ủy khuất giống một con mèo nhỏ cuộn mình ở đó vẫn không nhúc nhích. Dương Phàm đi qua thò tay lau khô nước mắt cho nàng, sau đó xoay lưng về phía nàng nói:
- Lệnh Hồ tiền bối vì ngăn cản Kim Đan Đại Tu Sĩ cho chúng ta mà chết, về mặt nào nó mà nói ông cũng là ân nhân cứu mạng của Dương mỗ. Cho nên. ta mới có thể thu ngươi làm thị thiếp. Nhưng ta phải trở về Ngư Dương quốc. Cho nên thị thiếpchỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch lại càng thêm thương tâm.
- Vì sao không mang ta theo?
- Ta không thể mang ngươi đi Ngư Dương quốc, ngươi chỉ có thể ở lại đây. Nhưng. Dương mỗ làm sao không nhìn ra, mấy người còn lại của Tiên Lai Tông vị tất sẽ đối xử tốt với ngươi!
Dương Phàm cười cười.
- Làm sao vậy được? Tôn bá bá là đệ tử thân truyền của tổ gia gia lại là tông chủ Tiên Lai Tông. Thái độ của ông ngày thường mặc dù nghiêm khắc nhưng hẳn là một người tốt
Lệnh Hồ Tiểu Tịch phản bác.
- Trước khi đi có phải Lệnh Hồ tiền bối ngầm giao mấy thứ trọng bảo cho ngươi?
Dương Phàm lạnh lùng cười:
- Tại Tu Tiên Giới này, đồng môn tương tàn, đệ tử thí sư cũng không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì. Huống chi ngươi cùng bọn họ cũng không thân không quen, trước kia bọn họ đối tốt với ngươi là bởi vì có Lệnh Hồ tiền bối. Nhưng hiện giờ lão nhân gia đã chết ngươi không còn chỗ dựa
- Nếu Dương mỗ cứ vậy mà đi, không được bao lâu bọn họ hơn phân nửa sẽ bức ngươi giao những thứ Lệnh Hồ tiền bối để lại. Thậm chícòn có thể dẫn tới họa sát thân!
Dương Phàm vẻ mặt hung ác nói.
- Điều nàyđiều này sao có thể!
Lệnh Hồ Tiểu Tịch còn có chút khó thể tiếp nhận.
- Hừ. Nếu không như thế. Dương mỗ làm sao thu ngươi làm thị thiếp. Như vậy, bọn họ muốn động ngươi một sợi lông cũng phải tính toán một chút thực lực của mình.
Dương Phàm cười lạnh nói.
Sau khi Lệnh Hồ Tiểu Tịch nghe xong, trong lòng tin vài phần coi như hiểu rõ lòng người hiểm ác. Nàng lại khóc ồ lên nhào vào lòng dương phàm.
- Hu hu hu. Ta biết Dương Dược sư muốn tốt cho Tịch nhi. Đều là sai lầm của Tịch nhi.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch lại khóc như mưa, sau một lát. đôi mắt trong vắt nhu nước nhìn về phía Dương Phàm:
- Trừ gia gia ra, Dương đại ca là người duy nhất trên thế giới này tốt với ta. chỉ có huynh có thể bảo vệ ta. Cho nên Tịch nhi không muốn làm thị thiếp trên danh nghĩa của huynh.
Dương Phàm nhìn cô gái hồn nhiên, lẽ loi vô lực đáng thương động lòng người, trong lòng thầm than. Nếu là một chút cũng không động tâm. vậy là lừa mình dối người.
- Chẳng lẽ Dương đại ca ghét bỏ ta, ngay cả tư cách làm thị thiếp cho huynh cũng không có?
Trên khuôn mặt mịn màng xinh đẹp của Lệnh Hồ Tiểu Tịch mang theo vài phần không yên cùng sợ hãi. Giờ phút này. nàng yếu ớt không nơi nương tựa. ngay cả ba tiền bối trong tông môn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Chỉ có Dương Phàm mới có thể mang đến cảm giác an toàn chân chính cho nàng.
Dương Phàm cũng có thể cảm nhận được chân tình của cô gái ngây thơ trước mặt, tình cảm này, là chân chính thuần khiết.
- Không phải.
Dương Phàm hít sâu một hơi, trong lòng chung quy có chút không đành lòng. Bất kể là xuất phát từ thương tiếc, báo ân hay là từ thành phần đa tình của bản thân. Từ lúc ở Cửu u Bí Cảnh. sau khi cùng chung vu sơn với Vũ Văn Nhu. đè nén của Dương Phàm về mặt tình dục đã hoàn toàn mở ra không hề là loại cấm dục cưỡng chế trước đây. Sau khi có được Tiên Hồng Quyết công phép nghịch thiên nhất. Dương Phàm có được đủ nhiều thọ nguyên, cũng không ngại vào lúc nhàn hạ nói chuyện tình ái.
- Vậy huynh đồng ý rồi sao?
Lệnh Hồ Tiểu Tịch lộ vẻ chờ mong nói.
Dương Phàm không nói gì mà ôm nàng càng chặt hơn. vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi không hối hận? Cam tâm làm thị thiếp của ta? Hơn nữa cho cù ngươi trở thành thị thiếp chân chính của ta trong khoảng thời gian ngắn Dương mỗ cũng không thể mang ngươi đi cùng.
- Tịch nhi nguyện ý. Chỉ cần Dương đại ca thật tình đối đãi cho dù đợi mười năm, hai mươi năm. cũng không oán không hối hận.
Trên khuôn mặt đẹp của Lệnh Hồ Tiểu Tịch tỏa ra hào quang thánh khiết, vẻ mặt kiên định.
- Tốt. tốt, tốt!
Dương Phàm nói liền ba từ "tốt", trong lòng rất cảm động. Dứt lời. hắn đẩy Lệnh Hồ Tiểu Tịch lên giường, vươn tav nhẹ nhàng cởi bỏ áo váy của nàng, lộ ra một mảnh tuyết trắng bên trong. Rất nhanh, một đôi "tiểu bạch thỏ"' mềm mại trơn nhẵn nhảy ra.
- A! Huynh muốn làm gì?
Thân thể mềm mại của Lệnh Hồ Tiểu Tịch cứng đờ. nói theo bản năng.
- Nàng nói ta muốn làm gì?
Dương Phàm lộ ra nụ cười xấu xa, hôn lên môi nàng. Một đôi tay ma quái bắt đầu chạy loạn trên thân thể mềm mại còn chưa phát dục. Trên da thịt tuyết trắng của Lệnh Hồ Tiểu Tịch rất nhanh hiện lên từng mảng đỏ bừng, giãy dụa ban đầu rất nhanh bị thanh thế bằng những phản ứng không tự giác của thân thể phát ra từng tràng rên rĩ khe khẽ. Không bao lâu. Dương Phàm đã đem nàng lột trần như nhộng, thân thể hai người quấn vào làm một. Dương Phàm không còn trúc trắc như lần đầu tiên, động tác như cá gặp nước rất nhanh đưa Lệnh Hồ Tiểu Tịch đến cao triều.
Khi hai người hòa hợp làm một tiến vào cao trào tình dục. trong đấu Dương Phàm đột nhiên nổi lên một ý niệm: song tu.
Song tu! Không sai!
Song tu đạo lữ của Tu Tiên Giới, hoặc là giữa chủ nhân cùng thị thiếp. Tình dục của bọn họ không chỉ là khoái cảm về thân thể càng là theo đuổi một loại siêu thoát về tinh thần. Nghĩ đến đây, đám sương sinh mệnh như rắn dài trong cơ thể Dương Phàm cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch. Lực lượng của Tiên Hồng Quyết, trời sinh liền có một loại lực tương tác không gì sánh được, bớt đi rất nhiều phép quyết phức tạp của phương pháp song tu. Trực tiếp cùng xử nữ tinh nguyên khí của Lệnh Hồ Tiểu Tịch giao hòa.
Khoảnh khắc này, tinh thần hai người cũng theo đó mà giao hòa.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, liên hệ với mảnh đất xanh trong Tiên Hồng Không Gian. cũng chính là "Sinh Tức Chi Địa" kia.
Hô!
Đột nhiên, sinh cơ vô hạn đến từ Sinh Tức Chi Địa trong Tiên Hồng Không Gian đột nhiên vọt tới theo đó tiến vào trong cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch.
- Nàythật sự là có thể làm được!
Dương Phàm kích động không hiểu!