Tiên Hồng Lộ

chương 294: tam mục thông linh mãng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Lưu Ly Hàn Tinh Xà thăng cấp, Dương Phàm hết sức vui mừng. Hắn ở trong Hàn Băng Động chiếm được không ít Vạn Niên Băng Tủy, trước đây chỉ tiêu hao một khối liền giúp Lưu Ly Hàn Tinh Xà đột phá đến cảnh giới Yêu thú tam cấp. Lưu Ly Hàn Tinh Xà thân là biến dị của Yêu thú thượng cổ hồng hoang, thần thông hàn băng khủng khiếp kinh người, hơn nữa thân thể bên ngoài cứng rắn dị thường. Pháp bảo khó đả thương, thậm chí có thể ngăn cản công kích chính diện của Kim Đan bậc cao. Có trợ giúp của hàn xà này, Dương Phàm tin tưởng khi minh đối mặt với Kim Đan bậc cao bình thường, không còn bị vây ở trạng thái bị động nữa.

- A

Đúng lúc này, gã thiếu niên Lăng Thiết hét lên một tiếng, bị con mãng xà ba mắt không biết tên kia dọa cho hoảng sợ thối lui lại. Dưới áp bức của khí tức cường đại của Yêu thú tam cấp mãng xà màu xanh cực lớn này, ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có.

- Xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói hùng hậu từ bên trong kiệu truyền đến thanh niên phía trước, ngay sau đó một tia thần thức quét lại đây kinh hô một tiếng:

- Không ngờ lại là Tam Mục Thông Linh Mãng! Tiểu sư đệ! Mau nhanh chóng lui lại ngươi không phải đối thủ của nó.

Dương Phàm theo cường độ thần thức của đối phương, lập tức phán đoán ra tu vi của thanh niên trong kiệu hiển nhiên là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

- Dạ! Đại sư huynh! Mãng xà này thật là cổ quái bị nó nhìn chằm chằm, đệ lạnh run cả người

Lăng Thiết mặt đầy vẻ kinh hãi thối lui ra sau mấy chục trượng, đi tới bên cạnh cỗ kiệu phát hiện Tam Mục Thông Linh Mãng kia chỉ giữ ở cửa cốc, không có đuổi theo lại đây.

Tam Mục Thông Linh Mãng?

Dương Phàm nghe nói tới cái tên này, trong lòng cũng kinh hãi. Theo sách cổ ghi lại, linh mãng này thần thông phi phàm, sức chiến đấu ngạo thị cùng cấp bậc, trừ phi là thần thú cùng một cấp đích thân tới nếu không hiếm khi cùng cấp có thể địch nổi nó. Linh mãng này linh trí cũng cao hơn Yêu thú bình thường, lợi hại nhất chính là con mắt thứ ba của nó.

- Đại sư huynh! Tam Mục Thông Linh Mãng này là Yêu thú gì, trước nay đệ hoàn toàn chưa từng nghe nói qua.

Lăng Thiết kinh sợ vẫn chưa định thần lại nói.

- Đây là thú quý giá thế gian hiếm thấy, vốn tưởng rằng tuyệt chủng, không nghĩ tới Dược Tiên cốc lại có linh thú này canh giữ. Xem ra chúng ta hôm nay muốn từ ngay mặt trực tiếp xông vào, là không có khả năng rồi

Đại sư huynh ở trong kiệu thở dài, trong lời nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ hiển nhiên rất kiêng kị và sợ hãi con Tam Mục Thông Linh Mãng kia, hoàn toàn không có lòng tin chiến thắng nó.

- Sư huynh! Huynh là cao nhân Trúc Cơ Kỳ, còn có thêm chúng ta hỗ trợ mà đánh không lại nó sao?

Lăng Thiết cảm thấy khó tin.

Một vị cao nhân Trúc Cơ Kỳ cộng thêm năm tu sĩ Ngưng Thần Kỳ còn không làm gì được một con Yêu thú tam cấp?

- Tiểu sư đệ! Ngươi không biết sự lợi hại của linh mãng này, sức chiến đấu của bản thân nó siêu quần, thần thông siêu phàm, càng đáng sợ hơn chính là con mắt thứ ba của nó, một khi mở ra có thể trực tiếp làm người ta hóa đá. Với tu vi tam cấp đỉnh của con Tam Mục Thông Linh Mãng này, gần như có thể thạch hóa tất cả tu sĩ hoặc Yêu thú dưới bậc cao, đây là thần thông bản mạng của nó!

Đại sư truyenfull.vnh có vẻ vô cùng kiêng kị nói.

- Thạch hóa?

Lăng Thiết không khỏi rùng mình một cái. Thần thông bản mạng của Tam Mục Thông Linh Mãng thực đáng sợ, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đều tránh khỏi bị nó thạch hóa.

- Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Sư phụ bị độc thương, cần phải có Dược Sư của Dược Tiên cốc mới có thể cứu trị

Lăng Thiết đầy vẻ lo lắng nói.

- Sư phụ ít nhất còn chịu được bốn năm ngày, chúng ta trước tiên chờ ở đây đi! Tam Mục Thông Linh Mãng này hiện thân chắc chắn đả kinh động người trong Dược Tiên cốc

Đại sư truyenfull.vnh trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Hừ! Đệ không tin người của Dược Tiên cốc này ở lì trong cốc hàng năm không ra!

Lăng Thiết hừ lạnh một tiếng nói. Vì thế đoàn người nàv liền chờ ở bên ngoài Dược Tiên cốc. Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, mắt nhìn con Tam Mục Thông Linh Mãng ở ngoài mấy chục trượng. Linh mãng này tuy rằng đáng sợ nhưng hắn tự tin có thể đối phó. Tuy nhiên, lần này hắn đến Dược Tiên cốc cũng không phải là để đánh nhau, nếu chọc giận đồng môn cùng các tiền bối của Vân Vũ Tịch vậy thì mất nhiều hơn được.

Đứng lặng thật lâu sau, Dương Phàm có chút không kiên nhẫn không khỏi thầm nghĩ: "Tam Mục Thông Linh Mãng này thực sự có thần thông đáng sợ như thế, có thể thạch hóa tất cả tu sĩ dưới bậc cao?"

Hắn rõ ràng có phần không tin điểm này. Tối thiểu Dương Phàm không tin linh mãng này có thể thạch hóa được mình. Nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng liền chậm rãi tiếp cận con Tam Mục Thông Linh Mãng.

- Chờ một chút! Vị Dương dược sư kia! Linh mãng đáng sợ này, ngài chớ tới gần. cẩn thận coi chừng mất mạng đó!

Lăng Thiết không khỏi kinh sợ lên tiếng ngăn cản.

- Ha ha!

Dương Phàm cười khẽ:

- Dương mỗ đang muốn kiến thức một chút thần thông Hóa của nó!

Lăng Thiết sắc mặt đại biến, Dược Sư này cũng quá tự đại, đang chuẩn bị tiếp tục khuyên can lại bị Đại sư huynh bên trong kiệu ngăn lại:

- Đừng xen vào chuyện của người khác, người này xem ra cũng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Tuy nhiên, nếu hắn tự tin đến tưởng rằng có thể chiến thắng được Tam Mục Thông Linh Mãng vậy thì quá ngốc rồiHừ hừ! Nếu bị Tam Mục Thông Linh Mãng thạch hóa, thế gian này cũng không có bao nhiêu phương pháp có thể cứu được.

- Nhưng

Lăng Thiết không đành lòng nhưng lúc này có mệnh lệnh của Đại sư huynh, hắn cũng không thể làm trái

Dương Phàm chậm rãi tới gần Tam Mục Thông Linh Mãng, vẻ mặt lạnh nhạt trong vô tình cũng tiến vào cảm quan Toàn Tri Mô Thức. Hắn không ngờ từ trên linh mãng này mơ hồ cảm nhận được một chút uy hiếp, xem ra con mãng xà này ít nhất là cùng một cấp bậc với ba đại tân tú Ngư Dương quốc kia, khó trách được xưng là thực lực ngạo thị cùng cấp bậc, thần thú không cùng cấp không có khả năng địch nổi nó.

Vừa mới tới gần phạm vi mười trượng, con Tam Mục Thông Linh Mãng rống lên một tiếng, một luồng gió tanh hôi kèm theo khí thế cường đại tấn công tới, phụ cận tiếng gió bỗng nổi lên, lá rụng tung bay bụi mù cuồn cuộn.

Dương Phàm ung dung như thường, vừa mới chuẩn bị tế ra Pháp bảo lại đột nhiên dừng lại.

"Vù!

Hắn bỗng nhiên bay ngược về mười mấy trượng, ánh mắt nhìn chăm chú trong rừng cây cách đó không xa, thản nhiên nói:

- Các hạ núp ở trong rừng. rốt cuộc có mưu đồ gì?

Thì ra đang lúc hắn chuẩn bị toàn lực đối phó con linh mãng này, đột nhiên cảm nhận được có kẻ nhìn trộm từ trong rừng cây. Thần thức của đối phương dường như đã đạt tới ngoài Trúc Cơ hậu kỳ, Dương Phàm cũng không muốn thời điểm mình đối mặt với linh mãng, ở sau lưng lại có địch, cho nên dứt khoát phá vở âm mưu của người này.

- Ha ha hamột con Yêu thú tam cấp nho nhỏ, đã dọa các ngươi thành như vậy rồi!

Một giọng nói âm trầm kiêu căng từ trong rừng u tối truyền đến.

"Vù!"

Một bóng người từ trong rừng bắn ra rơi xuống cửa cốc Dược Tiên cốc, Dương Phàm chăn chú nhìn thấy là một thanh niên áo tím tóc ngắn, trong tay cầm một cây quạt xếp. Vốn dáng vẻ của thanh niên áo tím này coi như anh tuấn nhưng bộ mặt cực kỳ xấu xí, một mảng đỏ một mảng xanh còn có thêm một mảng tím thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy thực khủng khiếp, không giống người, ngược lại giống ác ma.

- Là ngươi!

Lăng Thiết vừa thấy người này, thần sắc hoảng hốt đồng thời lộ ra địch ý và căm hận.

- Là ngươi? Chính là kẻ hạ độc kia! Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

Bên trong kiệu bay ra một đại hán khôi ngô cường tráng, nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, cả người cơ bắp nổi vồng hữu lực có cảm giác tràn ngập một lực lượng man dã. Giờ phút này, đại hán khôi ngô lạnh lùng nhìn chăm chú thanh niên áo tím vô cùng xấu xi kia, khóe mắt như sắp nứt ra hai tay nắm chặt. Nhưng hắn cùng chỉ hung hăng nhìn mặc dù vẻ mặt đầy cừu hận nhưng không dám tùy tiện động thủ hiển nhiên rất kiêng kị thanh niên áo tím kia.

- Ha ha haTa là ai không trọng yếu, nhưng sư phụ các ngươi, chỉ còn sống bốn năm ngày nữa có thể cứu hắn chỉ có Dược Tiên cốc.

Thanh niên áo tím cười rất quỷ dị.

- Tiền bối! Sư phụ ta chưa từng đắc tội với ngài vì sao lại hạ độc thủ? Ta van cầu ngài, giao giải dược cho chúng ta

Lăng Thiết nói với vẻ mặt cầu khẩn.

- Giải dược?

Thanh niên áo tím lắc đầu:

- Thực có lỗi. giải dược này ngay cả ta cũng không có.

- Cái gì. các ngươi như thế nào có thể không có giải dược?

Lăng Thiết rõ ràng không tin.

- Hừ! Tin hay không tùy các ngươi!

Thanh niên áo tím thản nhiên nói:

- Dù sao ở Ngư Dương quốc này, có năng lực cứu sư phụ các ngươi chỉ có Dược Tiên Cốc.

Dương Phàm đứng ở bên cạnh lại lộ vẻ mặt khác thường, trầm ngâm một lát mở miệng nói với gã thanh niên áo tím:

- Các hạ cũng thấy đó. Dược Tiên cốc này có linh thú canh giữ, thầy trò mấy người này đi vào không được, ngài làm như vậy chẳng phải là ép buộc sao? Nếu ngài có bản lĩnh thì đánh đuổi linh mãng này đi.

- Hừ! Phép khích tướng?

Thanh niên áo tím lộ vẻ mặt khinh thường nói:

- Đối phó với linh mãng này, ta không cần tới gần một chút độc thuật cũng đủ rồi.

- Linh mãng này chính là Yêu thú tam cấp, sinh mệnh lực vô cùng cường đại! Dương mỗ cũng có nghiên cứu về độc thuật, độc thuật bậc thấp không có khả năng tạo thành uy hiếp trí mạng vói nó.

Dương Phàm cười khẽ nói đơn giản mấy câu.

Thanh niên áo tím nghe nói vậy thoáng nao nao, nếu là một tu sĩ bình thường nói như thế hắn tự nhiên khinh thường không để ý tới. Nhưng người trước mắt này tu vi tương đương với mình, lại là Dược Sư đối địch với hắn sao có thể để đối phương xem thường.

- Được, vậy Âu Dương Hoa ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của độc đạo, thuận tiện cũng để mở đường cho mấy người bọn họ.

Thanh niên áo tím cười lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên hiện ra một viên ngọc tím ở giữa đen sẫm, từ trong tay hắn rót vào một luồng sáng màu tím yêu dị.

"Độc bảo!"

Trong lòng Dương Phàm rùng mình, hắn biết mình đã gặp Độc sư cực kỳ hiếm thấy của Tu Tiên giới. Cái gọi là Độc sư, chính là một loại chức nghiệp hoàn toàn tương phản với Dược Sư, người trước này dùng độc thuật giết người, người sau này dùng y thuật cứu người.

"Vèo!"

Viên ngọc tím xẹt qua trong hư không, một bóng mờ trong chớp mắt đánh úp tới Tam Mục Thông Linh Mãng.

- Giáo

Tam Mục Thông Linh Mãng rít lên một tiếng, cuồng phong nổi lên bốn phía, trong miệng phun ra một luồng gió mạnh màu xanh thẫm, đánh vào viên ngọc tím. Tuy nhiên, độc bảo ngọc tím kia tại phía trước run lên một cái phóng xuất ra một cổ khí tức quỷ dị sau đó mới bị đánh trúng.

"Vèo!"

Độc bảo ngọc tím bị đánh bay đi, thanh niên áo tím liền thu hồi lại, trên mặt hắn lộ vẻ trào phúng, không nói lời nào. Dương Phàm vận dụng phép lực, trong mắt lóe ra linh quang, lại phát hiện khu vực chỗ con Tam Mục Thông Linh Mãng kia bị bao phủ lớp lớp gợn sóng màu tím nhạt, dùng mắt thường tuyệt đối nhìn không thấy.

"Rầm rầm rầm!"

Đột nhiên, con linh mãng phát ra một tràng tiếng gào vô cùng thê lương thảm thiết, không ngừng quay cuồng trên mặt đất, lớp da màu xanh biến thành chỗ tím chỗ đen. Tiếng gào vô cùng thảm thiết, hiển nhiên là dấu hiệu bị trúng độc.

"Độc thuật của người này thực đáng sợ, chẳng lẽ một con Yêu thú tam cấp vô cùng cường đại chỉ một lần như vậy đã bị thu phục rồi. Nếu đúng như vậy, Độc sư kia thật đáng sợ"

Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc.

- Ha ha ha! Tiểu Dược Sư! Hiện tại ngươi thấy rõ lợi hại của đạo độc thuật ta chưa? Nếu muốn có thể bỏ y theo độc!

Gã thanh niên áo tím nói.

- Bỏ y theo độc?

Dương Phàm thật kinh ngạc, còn có loại cách nói này?

Hắn mở rộng cảm quan quan sát tình trạng của con Tam Mục Thông Linh Mãng phát hiện công kích độc thuật của thanh niên áo tím vẫn chưa tạo thành thương tổn trí mạng thực sự cho con Tam Mục Thông Linh Mãng.

- Không sai! Bỏ y theo độc! Y thuật chính là hướng đi lệch lạc hoàn toàn đánh không lại người tu tiên cùng cấp bậc không đáng nhắc tới. Cho nên. độc đạo của ta mới là chính thống!

Thanh niên áo tím nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio