Tiên Hồng Lộ

chương 300: quanh co

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sưu tầm tại truyenfull.vn

- Nếu như con có thể đột phá bậc thấp tới trinh độ bậc cao Kim Đan, mặc dù làNgọc cốc chủ cũng phải kính con ba phần, chuyện này còn có mấy tia hy vọng.

- Nếu con có thể vượt qua bậc cao Kim Đan, đạt tới Nguvên Anh Kỳ thần thông cái thế như vậy cả Dược Tiên cốc, đều không ai ngăn cản con, bất cứ luân lý theo lẽ thường đều là chó má.

Mục sư thúc dùng thần thức truyền âm hai câu này, giải thích với Dương Phàm. Cuối cùng. ông nói lời thấm thía:

- Lấy thiên phú con hai mươi mốt tuổi bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, sau này tiến vào bậc cao hy vọng cũng không ít.

- Cảm tạ hiện tại tiền bối chỉ điểm.

Dương Phàm hiểu rõ, đồng thời cùng thầm hận mình mắt kém như thế nào mê mộng đạo lý dễ hiểu như thế: Ai có nắm đấm lớn thì người đó có quyền lên tiếng.

Có lẽ trong khi hoảng loạn biết được nhiều tin tức như vậy, lòng Dương Phàm cũng có chút loạn.

- Chỉ tiếc, bất kể là bậc cao Kim Đan hay là Nguyên Anh càng thêm xa xôi, đều là cường giả tinh anh và tuyệt thế vạn người không có một. Lão phu lúc ba mươi tuổi bước vào Trúc Cơ Kỳ, tu luvện năm mươi năm đến Trúc Cơ Kỳ Đại Viên Mãn. Hiện giờ thời gian năm mươi năm vội trôi qua sắp hết trăm tuổi, lại vô duyên ngước nhìn bậc cao Kim Đan.

Mục sư thúc thở dài một hơi nói khẽ với Dương Phàm:

- Nếu trong mười năm con có thể đột phá đến bậc cao Kim Đan ta sẽ kiệt lực giúp con thúc đẩy chuyện này. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là con và Vũ Tịch tâm đầu ý hợp.

Dứt lời Mục sư thúc vỗ nhẹ vai hắn liếc mắt nhìn, trong mắt có mấy phần phức tạp, sau đó bay đi gặp mặt Ngọc cốc chủ trên trời cao xa xa.

Dương Phàm không khỏi nhìn ánh mắt Mục sư thúc trước khi đi cảm giác vị dược sư này chân thực nhiệt tình dường như ký thác gì với mình. Chỉ là hiện tại, Dương Phàm vẫn không thể nhìn thấu cốt lõi của nó. Có lẽ chờ hắn đặt chân vào bậc cao sau khi thành công biết ý nguyện này, mọi thứ đều được lộ ra.

- Bậc cao! Bậc cao

Dương Phàm thì thào tự nói, hắn cũng hiểu được rất sâu tầm quan trọng của thực lực. Nếu có thể bước vào bậc cao rất nhiều chuyện đều trở nên dễ dàng. Hiện tại tu vi của hắn tới gần Trúc Cơ Đại Viên Mãn. Bậc cao Kim Đan cũng không phải chuyện xa vời nhưng cũng không phải có thể một lần là xong. Nhìn chung Tu Tiên giới mênh mông này, có bao nhiêu tu sĩ dừng ở Trúc Cơ KỲ hơn trăm năm đều không thể kết đan thành công. Do đó vô duyên với đại đạo Kim Đan thần thông?

Có lẽ là xúc động đến cái gì khi đối mặt với trưởng bối đời trước của Dược Tiên cốc, Dương Phàm lại nghĩ tới mẫu thân đẻ ra mình chưa từng gặp mặt. Nghĩ đến đây, hắn lấy Thông Linh Ngọc Trụy mang bên người ra. Ngọc Trụy này là do mẹ đẻ Liễu Mộng Yên lưu lại cùng có khăn tay trắng viết lưu lại:

Thông Linh Ngọc Trụy lưu lại cho con ta Dương Phàm.

Bên dưới ghi: Liễu Mộng Yên.

Cùng lúc như thế ở một bên khác Ngọc cốc chủ và Mục sư thúc dừng lại trên hư không.

- Ông thật sự nghĩ rằng con của Dương Thiên có thể trong mười năm tăng tới bậc cao Kim Đan?

Ngọc cốc chủ nói có chút trào phúng.

- Sư tỷ! Tỷ cũng nghe thấy.

Mục sư thúc cười khổ.

- Hừ! Trong cảm quan của tu sĩ bậc cao, thần thức truyền âm của các ngươi chỉ là vô dụng.

Ngọc cốc chủ cười lạnh nói.

- Sư tỷ có phủ nhận quan điểm lúc này không?

Mục sư thúc nói có chút khẩn trương.

- Nếu người này có thể trong mười năm tăng lên tới bậc cao Kim Đan vậy chứng mình hắn có cơ hội tiến thêm một bước tiến vào Nguyên Anh, ta cũng cân nhắc một chút.

Ngọc cốc chủ nhẹ thở dài:

- Vũ Tịch lần trước đi kinh đô hơn phân nửa là hội ước với người này, sao có thể giấu diếm sư tôn như ta chứ?

- Đúng vậy! Bọn họ hơn phân nửa là tình đầu ý hợp, ta cũng rất xem trọng Dương Phàm này, có lẽ hắn có thể vượt qua phụ thân hắn cũng không chừng.

Mục sư thúc nhìn Dương Phàm cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ ôn hòa đồng thời cùng ký thác tình cảm ôm ấp sâu trong nội tâm.

- ủa? Ngọc Trụy trong tay hắn

Ánh mắt Ngọc cốc chủ rơi xuống thứ trong tay Dương Phàm không khỏi kinh hô:

- Thông Linh Ngọc Trụy.

- Thông Linh Ngọc Trụy? Đây không phải là vật thừa kế của Dược Tiên cốc sao?

Mục sư thúc cũng cả kinh.

Vèo vèo!

Hai ngươi một trước một sau bay vụt đến trước mặt Dương Phàm.

- Ngọc cốc chủ! Mục tiền bối! các người đây là

Dương Phàm thấy khó hiểu nhưng rất nhanh phát hiện ánh mắt sáng quắc của Ngọc cốc chủ nhìn Ngọc Trụy trong tay mình.

- Vật ấy ngươi lấy từ đâu?

Ngọc cốc chủ nói với giọng điệu lạnh lùng.

- Đây là di vật mẫu thân lưu lại cho con.

Dương Phàm đáp một cách chi tiết

- Mộng Yên hả?

Ngọc cốc chủ đột nhiên nhắm đôi mắt lại thở dài một hơi:

- Đồ nhi ngốc! Con không những bị người lừa tâm, ngay cả vật thừa kế của Dược Tiên Cốc như thế đều lưu lại cho con của Dương Thiên. Con làm như vậy, rốt cuộc có dụng ý gì?

Thấy vậy, Mục sư thúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông vốn tưởng rằng Ngọc cốc chủ động thủ cướp đi vật ấy từ trong tay Dương Phàm. Mà lấy tính tình của Dương Phàm chỉ sợ sẽ không chịu thua đến lúc đó tình huống sẽ không tốt rồi

Xem ra, tình cảm thầy trò giữa Ngọc cốc chủ này và Liễu Mộng Yên không giống như sâu sắc thông thường, càng vượt qua tưởng tượng của Mục sư thúc. Sau một lúc thật lâu, Ngọc cốc chủ thu liễm cảm xúc, nói với Dương Phàm:

- Thông Linh Ngọc Trụy trong tay người, vốn thuộc vật kế thừa Dược Tiên cốc ta. Bình thường chỉ được đặt ở trong tay người nối nghiệp kế tiếp hay các đời cốc chủ.

Dương Phàm thầm nghĩ không ổn. Hiểu được đối phương muốn đòi ngọc trụy này, không khỏi hít sâu một hơi:

- Chẳng lẽ sư tổ mẫu ngài muốn cướp chiếc Thông Linh Ngọc Trụy từ trong tay ta?

- Sư tổ mẫu?

Ngọc cốc chủ nao nao trong mắt lướt qua một tia tình hoài phức tạp gật đầu nói:

- Tốt tốt! Nhận con một tiếng gọi ta là "Sư tổ mẫu". Như vậy bản cốc chủ cho phép con đưa ra một yêu cầu để đổi lấy chiếc ngọc trụy này. Đây cũng là cực hạn ta có thể làm được. Bất kể như thế nào Thông Linh Ngọc Trụy này đều thuộc về Dược Tiên cốc ta.

- Đây

Vật ấy tuy rằng có được từ mẫu thân Liễu Mộng Yên nhưng chung quy là thuộc về Dược Tiên cốc, là vật thừa kế của người nối nghiệp và các đời cốc chủ. Huống chi ở trước mặt Kim Đan Đại Tu Sĩ của Dược Tiên cốc, Dương Phàm không có sức phản kháng.

- Được! Con đồng ý nhưng có một yêu cầu.

Dương Phàm gật đầu đồng ý.

- Có yêu cầu gì mặc sức đưa ra, bản cốc chủ tận lực đáp ứng con nhưng chớ quá mức. Thần sắc Ngọc cốc chủ dịu đi một chút.

- Con không có yêu cầu gì đặc biệt.

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Chỉ cầu tự tay giao Thông Linh Ngọc Trụy nàv cho người nối nghiệp hiện tại của Dược Tiên Cốc, Vân Vũ Tịch.

- Xin hỏi yêu cầu này có quá mức hay không?

Thần quang trong mắt Dương Phàm lóe lên.

- Đây

Ngọc cốc chủ và Mục sư thúc đối mặt nhìn nhau không nghĩ tới yêu cầu Dương Phàm đưa ra, khéo léo như thế. Trả Thông Linh Ngọc Trụy cho người có thể nhưng phải từ Dương Phàm trả lại cùng tự thân giao cho Vân Vũ Tịch. Nếu Ngọc cốc chủ không đáp ứng vậy chẳng phải ngay cả vật kế thừa Dược Tiên cốc cũng phủ định?

- Tốt! ta đây đáp ứng cho ngươi tiến vào Dược Tiên cốc gặp Vũ Tịch.

Ngọc cốc chủ hơi thâm ý liếc mắt nhìn hắn:

- Nhưng bản cốc chủ cũng có một yêu cầu tiên quyết, con chỉ có thể ở trong cốc hai canh giờ thôi.

- Một lời đã định.

Dương Phàm rất nhanh đạt thành hiệp nghị bước đầu với Ngọc cốc chủ.

- Thiết đại sư! Các người ở ngoài cốc chờ ta hai canh giới, sau hai canh giờ Dương mỗ sẽ đi ra.

Dương Phàm lại nói với đại sư luyện khí Thiết Ma Sơn.

- Chỉ hai canh giờ có đáng là bao. Dương dược sư cứ vào đi thôi.

Thiết Ma Sơn cười ha ha.

Vì thế Dương Phàm theo Ngọc cốc chủ, Mục sư thúc bay vào trong cốc. Đương nhiên trước đây, Ngọc cốc chủ cũng hơi dùng chút kế nhỏ giải trừ đóng băng Tam Mục Thông Linh Mãng. cũng khôi phục thương thế đó. Khi giải trừ đóng băng, Ngọc cốc chủ không khỏi nghĩ thầm trong lòng:

- Con Lưu Ly Hàn Tinh Xà này là kỳ vật gì nhưng lại thoải mái chế trụ linh thú hộ sơn của Dược Tiên cốc ta.

Trong Dược Tiên cốc không có cảnh sắc tiên cảnh như trong tưởng tượng của Dương Phàm nhưng nơi này có một luồng khí tức thuần chất thiên nhiên, bay tới một mãnh đất nào đó còn có thể ngửi được mùi dược khiến tâm thần người ta phấn chấn.

- Nơi này lại gieo trồng nhiều dược liệu như vậy.

Dương Phàm trong quá trình phi hành cẩn thận quan sát phát hiện có rất nhiều dược điền trong Dược Tiên cốc. Dược điền được phân thành các loại, dược liệu dưới môi trường sinh tồn không giống nhau, có thể nhanh hơn chu kỳ sinh trưởng, thậm chí sinh sản một lượng dược liệu. Đương nhiên, dược liệu có nhiều loại cũng bao gồm một số thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo cùng với sâu thú khác loài.

Trong quá trình thẳng tiến phi hành. Dương Phàm cảm thấy hoa cả mắt nhưng cuối cùng trông thấy được qui mô chân chính của dược điền. Đồng thời hắn cũng liên tưởng đến công việc kinh doanh dược liệu của Lâm gia kinh đô ở thế tục. Khó trách Lâm gia có quan hệ không bình thường với Dược Tiên cốc, Lâm Vũ thậm chí còn là ký danh đệ tử của Dược Tiên cốc, nguyên lai còn có nguyên nhân này trong đó.

- Phía trước chính là Mộng Trúc Tiểu Hiên, là nơi mẫu thân con từng ở, Vũ Tịch hiện tại cũng ở nơi này, con còn không đến hai canh giờ.

Ngọc cốc chủ bỏ lại một câu, hóa thành một luồng quanh ảnh màu xanh hiện lên phía chân trời biến mất trong tầm mắt Dương Phàm.

Dương Phàm nhìn thấy bên cạnh dòng suối cách đó không xa, trúc lâm màu xanh biếc với phong cảnh tú lệ. Trúc lâm này cùng với dòng suối nhỏ bên cạnh và sinh cơ lục ý chung quanh, hòa hợp thành một thể khiến người ta có một loại cảm giác hợp với tự nhiên. Trúc lâm cũng không lớn chỉ có trăm trượng vuông. Ánh mắt Dương Phàm thậm chí có thể xuyên thấu qua trúc lâm. nhìn thấy một phòng trúc nhỏ cách điệu tao nhã rất khác biệt trong đó.

- Hai canh giờ! Con hãy nắm chặt đó.

Mục sư thúc nhẹ thở dài một hơi. phi thân rời đi. Dương Phàm cố nén vội vàng cùng với mong muốn trong lòng không nhanh không chậm tiến vào trúc lâm. Tiến vào nơi này, hắn có thể nghe được tiếng quạ kêu êm tai, một màu xanh biếc trong trúc lâm như thấm vào ruột gan. Mơ hồ. hắn có thể nắm giữ được một chút hương cỏ cây nhàn nhạt có chút quen thuộc. Hắn có thể xác định Vân Vũ Tịch ở nơi này. Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên nghe được một tiện tiếng sáo du dương kỳ ảo. Tiếng sáo kia giống như một nốt nhạc màu xanh có thể tẩy rữa nội tâm địch nhân. Dương Phàm cảm giác một mảnh sinh cơ xanh biếc chung quanh, lực lượng Tiên Hồng Quyết vô tình dẫn động theo đó. Đạo nhập vào thế giới tràn ngập màu xanh và sinh cơ, cũng dung nhập vào trong đó, đám sương sinh mệnh sinh sôi không thôi vận chuvển trong cơ thể Dương Phàm dung nhập vào mảnh đất dưới chân, dung nhập một mảnh trúc lâm chung quanh, cùng cộng minh với ngàn vạn dao động sinh mệnh thế gian. Trong phút chốc Dương Phàm tiến vào một loại hoàn cảnh kỳ dị mà lại quen thuộc. Cảm quan trong chốc lát tăng lên rót vào mảnh đất dưới chân, cỏ cây, trúc lâm, sâu thú, nham thạch, lá khô từng chút kéo dài ra.

Thế gian vạn vật phàm là trong phạm trù tự nhiên, cùng cộng hưởng với một dòng chảy sinh mệnh. Cảm quan lấy tốc độ khủng bố khuếch trương, phạm vi trăm trượng, phạm vi một dặm, phạm vị năm dặm, Mười dặm, hai mươi dặm, năm mươi dặm, một trăm dặm, hai trăm dặm!

Trong thời gian ngắn Dương Phàm lấy trạng thái hiểu rõ thiên địa, cảm quan dung nhập vào trong dòng chảy sinh mệnh hai trăm dặm. Hiểu rõ mọi thứ nắm trong tay vô hạn sinh cơ, cũng gây ra linh khí ở toàn bộ Dược Tiên cốc xao động dị thường.

Đây là Thiên Nhân Mô Thức.

Dương Phàm từ lúc chào đời tới nay, lần thứ ba tiến vào cảnh giới huyền ảo như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio