Tiên Hồng Lộ

chương 305: cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không tốt! Là người của Bách Các Lâu. Lúc này ngay cả cao nhân Trúc Cơ KỲ đều tới.

Phản ứng của đám Viên lão đại khiến Dương Phàm nao nao.

Cao nhân Trúc Cơ KỲ?

Hắn đột nhiên cảm giác được danh từ này dường như đã cách mình thật xa xôi. Đã từng có lúc tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong mắt hắn là cao nhân không thể với tới. Giống như đám cường giả Trúc Cơ Kỳ lão tổ Dương gia, Sở gia ở trong lòng, trong mắt hắn lại càng là quyền uy không thể khiêu chiến. Mà giờ phút này, khi thần thức hắn đảo qua những người dưới lầu, căn bản không để trong lòng. Tuy nhiên, đám người Viên lão đại lại không thể nào so sánh. Vừa thấy dưới lầu có cao nhân Trúc Cơ Kỳ tọa trấn còn có vài tên Ngưng Thần Kỳ, trong lòng lão hoảng sợ có chút luống cuống chân tay. Toàn bộ Thiên Hành Các chỉ có một tu sĩ Ngưng Thần KỲ là Viên lão đại, về phần Dương Phàm tu vi của hắn đám người Viên lão đại không nhìn ra.

- Bách Các Lâu? Đây là chuyện gì xảy ra?

Dương Phàm nếu đã có duyên gặp gỡ quen biết mấy người Thiên Hành Chu cũng trùng hợp đến nơi này, đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến.

- Ôi. Bách Các Lâu là một tổ chức giao dịch quy mô lớn của Tú Ngọc Các, bọn họ nhiều lần muốn mua Thiên Hành Các lại bị chúng ta từ chối. Lần này bọn họ tới hiển nhiên là không có ý tốt. Rất có khả năng sẽ dùng sức mạnh.

Viên lão đại đau khổ thở dài. Dương Phàm vừa nghe lời ấy, liền lập tức biết rõ nguyên nhân. Mấy người Thiên Hành Chu góp tất cả vốn liếng, vào lúc thời cơ có lợi thành lập nên Thiên Hành Các. Kỳ ngộ của bọn họ đích xác rất tốt, ánh mắt Viên lão đại cùng rất chuẩn. Nhưng bọn họ mới tới đây nền móng không vững lại không có cao nhân Trúc Cơ Kỳ trở lên tọa trấn. Các thế lực khác đương nhiên sinh lòng thâu tóm. Đây chính là quy tắc tàn khốc cá lớn nuốt cá bé trong phường thị tu tiên. Mấy người Thiên Hành Chu thế cô lực mỏng. không nơi dựa dẫm bị người nhìn vào mưu tính cũng không phải là ngẫu nhiên.

Ba -

Đúng lúc này, lầu một Thiên Hành Các truyền đến một tiếng tát tai vang dội cùng với một tiếng kêu thảm thiết.

A!

Tiểu nhị làm tạp vụ tu vi Luyện Khí sơ kỳ bị một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ của Bách Các Lâu bạt tai một cái.

- Đại nhân tha mạngtha mạng. Tiểu nhân

Tiểu nhị không dám phản kháng, quỳ trên mặt đất run rẫy, ở trước mặt nhiều tu sĩ thực lực cao hơn mình như vậy, hắn ngay cả một chút ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có. Đám tu sĩ đối diện tùy tiện một người đều có thể thoải mái giết chết hắn huống chi trước mắt còn có một cao nhân Trúc Cơ KỲ.

- Đáng giận. Lại còn dám đánh người của chúng ta.

Hoàng Vũ lập tức nổi giận, trong lòng lại có chút kích động, lại bị Lý Nguyệt Sương kéo lại:

- Không nên kích động. Một khi chúng ta động thủ, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đánh trả. Đến lúc đó cho dù bọn họ hủy Thiên Hành Các, chúng ta cũng không có nơi giải oan.

- Hừ. Chúng ta tới đây đã lâu, đám hạ nhân này nói năng lộn xộn. Đây là đạo đãi khách của Thiên Hành Các sao?

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ vừa đánh người lên tiếng châm chọc. Tu sĩ Bách Các Lâu lập tức ồn ào mắng chửi, các loại lời châm chọc không dứt bên tai. Chỉ có trung niên cẩm bào Trúc Cơ Kỳ kia đứng yên tại chỗ, chưa từng nói một lời chỉ dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi thứ trước mắt. Hắn căn bản không cần động thủ. Đối phó với mấy người Thiên Hành Các, hắn thậm chí khinh thường ra tay giao cho người còn lại là đủ. Tác dụng duy nhất hắn đến nơi đây chính là đứng ở chỗ này. Không cần động thủ, không cần nói gì. Hắn đến lại mang đến tác dụng kinh sợ lớn lao làm cho cả Thiên Hành Chu chìm trong khủng hoảng và áp lực đáng sợ.

Đây là tính uy hiếp của cường giả bậc cao!

- Xuống đi thôi. Là họa thì trốn không thoát. Cái gì phải đến cuối cùng cùng đến.

Viên lão đại thở dài một hơi dẫn mấy người đi xuống, lại nói với Dương Phàm:

- Việc này không quan hệ với Dương Dược sư. Người cứ ở nơi này, tránh bị liên lụy vào thân.

Hắn tuy nói như thế nhưng đáy lòng kỳ thật có vài tia chờ mong. Dương Phàm được tôn là Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, thân phận cao quý. Nếu có hắn ra mặt có lẽ có thể giải quyết việc này.

- Ha ha. Nếu đã tới. liền cùng nhau xuống xem sao.

Dương Phàm cười cười cùng theo bọn họ xuống. Thấy vậy, trong lòng Viên lão đại hơi ổn định. Dương Phàm chuyện trò vui vẻ khiến hắn yên tâm rất nhiều.

- Các vị đạo hữu Bách Các Lâu. Các người tới Thiên Hành Các chúng ta là có việc gì? Việc buôn bán nhỏ của cửa hàng chúng ta dường như không trêu chọc gì tới quý lâu.

Viên lão đại đi xuống dưới kéo dài giọng nói. Mấy người vừa xuống, toàn bộ lầu một lập tức yên tĩnh.

- Ngươi chính là Viên lão đại?

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ cầm đầu kia vẻ mặt khinh thường nhìn hắn lạnh băng nói:

- Hôm nay chúng ta tới nơi đây là muốn cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.

- Cơ hội gì?

Khóe miệng Viên lão đại lộ ra vài tia chua xót. Bên này ồn ào đã lâu như vậy mà tu sĩ chấp pháp của Tú Ngọc Các còn chưa tới, bởi vậy có thể thấy được Bách Các Lâu khẳng định đã thu mua bọn họ. Theo hắn biết chấp pháp của Tú Ngọc Các, Bách Các Lâu này đã nắm giữ một vị trí

- Hai ngàn linh thạch, thu mua Thiên Hành Các. Với tu vi và tài nguyên của các ngươi, mở cửa hàng ở chỗ này quả thực là hạ cấp độ của Tú Ngọc Các.

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ trắng trợn châm chọc nói.

- Cái gì! Hai ngàn linh thạch?

Hoàng Vũ nổi giận lôi đình:

- Các ngươiđây hoàn toàn là cướp bóc trắng trợn, vốn chúng ta đầu tư vào, lão đại lại còn lấy ra tích tụ cả đời, trăm đắng ngàn cay mới mở được cửa hàng này.

- Với vị trí cửa hàng và giá trị tiềm tàng cho dù một vạn linh thạch đều không thể mua được.

Trong mắt Hoàng Vũ lửa giận thiêu đốt, mắt trừng lớn nhìn chăm chú đám người này, hận không thể ăn sống nuốt tươi.

- Ha ha ha. Hai ngàn linh thạch coi như tiện nghi các ngươi. Với thục lực ba người các ngươi, ở lại đây sớm muộn cũng bị nuốt ngay cả xương cốt cũng không còn.

Một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác cười điên cuồng nói.

- Viên lão đại. Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trên khuôn mặt đẹp của Lý Nguyệt Sương đã không còn một tia huyết sắc. Thần sắc Viên lão đại ảm đạm trong lòng tuyệt vọng mà không biết làm gì.

- Hai ngàn linh thạch? Giá của các vị có chút thấp. Dương mỗ cũng ra hai ngàn linh thạch, nhưng chỉ mua hai phần tài sản cùng lợi nhuận, trở thành cổ đông của nó.

Đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ lạnh nhạt truyền đến.

Lên tiếng đúng là Dương Phàm.

- Ngươi là ai?

Tu sĩ Bách Các Láu đồng loạt nhìn về phía hắn.

Trung niên cẩm bào Trúc Cơ Kỳ đứng yên bất động kia trong mắt chợt lóe thần quang, ánh mắt nhìn vào Dương Phàm lộ ra một tia kinh dị. Nam tử trước mắt này lại mang đến cho hắn một cảm giác nhìn không thấu.

- Tại hạ họ Dương, chỉ là một Dược sư.

Dương Phàm lạnh nhạt tự nhiên nói sau đó ánh mắt nhìn về phía Viên lão đại nói:

- Dương mỗ cũng ra giá hai ngàn linh thạch, muốn mua hai phần tài sản cùng lợi nhuận Thiên Hành Các. Khôngbiết ý Viên lão thế nào?

- Ta đại biểu Thiên Hành Các đáp ứng việc này.

Viên lão đại hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Dương Phàm một cái. Dương Phàm làm như vậy, vô hình trung liền buộc hắn cùng ích lợi của Thiên Hành Các cùng một chỗ.

- Hừ. Một Dược sư cũng dám xuất đầu.

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ của Bách Các Lâu cười lạnh vẻ mặt khinh miệt:

- Đây là ngươi tự tìm đường chết!

- Chờ một chút!

Trang niên cẩm bào một mực không lên tiếng đột nhiên khẽ quát một tiếng, nhìn chằm chằm Dương Phàm:

- Các hạchẳng lẽ là Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô - Dương Dược sư?

- Không dám nhận. Dương mỗ chính là người sáng lập Tiên Hồng Y Quán.

Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô!

Woaaaaaaaa -

Những người này đều cả kinh không nghĩ tới Dược sư trong lời đồn lại trẻ tuổi như thế. Trải qua một phen ồn ào bầu không khí lại khôi phục yên tĩnh. Bất kể là tu sĩ Bách Các Lâu hay là càng ngày càng nhiều tu sĩ xem náo nhiệt ở ngoài đều không hẹn mà cùng yên tĩnh. Giờ phút này, luận thân phận chỉ có Dương Phàm cùng trung niên Trúc Cơ Kỳ có thể đối thoại công bình. Trung niên Trúc Cơ Kỳ hơi trầm ngâm, tại thân phận siêu nhiên của Dương Phàm vẫn quyết định nhượng bộ. Giọng bình thản nói:

- Dương Dược sư. Chúng ta kính ngưỡng thân phận cùng y thuật của ngươi, nể mặt ngươi, chúng ta quyết định dùng một vạn linh thạch mua Thiên Hành Các này. Giá cả này, vào giai đoạn hiện tại mà nói coi như là hợp lý.

Một vạn linh thạch!

Một phát từ hai ngàn nhảy lên gấp năm lần. Mà biến đổi trong đó đơn giản là Dương Phàm nhúng tay vào. Một Dược sư y thuật cao siêu, thân phận siêu nhiên, cho dù thế lực như Bách Các Lâu cũng không dám dễ dàng đắc tội

- Một vạn linh thạch!

Đám người Viên lão đại không khỏi động tâm. Lúc trước bọn họ gặp cơ hội tốt, ba người góp lại lấy ra năm nghìn linh thạch thành lập cửa hàng này. Giờ phút này, từ năm nghìn linh thạch nhảy lên đến một vạn, bọn họ thật có chút động tâm. Chỉ là đám người Viên lão đại không dám tự động làm chủ, tính toán hết thảy giao cho Dương Phàm. Dù sao hiện tại hắn cũng là một trong số cổ đông của Thiên Hành Các.

- Viên lão. ngươi thấy thế nào?

Dương Phàm dò hỏi cũng ngầm dùng thần thức truyền âm:

- Quyền quyết định trong tay ngươi. Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng điều gì.

Viên lão đại chăm chú nhìn nam tử sâu không lường được này, hơi chút trầm ngâm, trên mặt liền lộ vẻ kiên quyết. Lão hít sâu một hơi chậm rãi mở miệng:

- Một vạn linh thạch, giá trị kỳ thật không nhỏ.

Vừa nghe lời này trung niên Trúc Cơ Kỳ khẽ buông lỏng một hơi mặt lộ vẻ mĩm cười. Tất cả mọi người chờ đợi quyết định của Viên lão đại. Mặc dù đã có đoán trước, nhưng vẫn như cũ yên lặng chờ đợi.

- Nhưng là

Giọng điệu Viên lão đại bỗng thay đổi:

- Thiên Hành Các là tâm huyết cùng cố gắng của mấy huynh đệ chúng ta mang theo cảm tình thâm hậu của chúngta, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

Lý Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ ở một bên nghe xong lệ nóng quanh tròng.

Sau đó, Viên lão đại hít sâu một hơi:

- Hơn nữa sự tồn tại của nó còn là chứng kiến của tình hữu nghị và duyên phận tiên đạo của mấy huynh đệ Thiên Hành Các chúng ta cùng Dương Dược sư. Cho nên. giá trị của nó không thể dùng linh thạch để tính toán. Ta không thể bán nó cho các ngươi!

Woaaaaaaaa!

Chúng tu sĩ đều cả kinh không ít người đều thấy cảm động. Mà sắc mặt đám tu sĩ Bách Các Lâu đều biến đổi dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía cao nhân Trúc Cơ Kỳ của bọn họ. Sắc mặt trung niên Trúc Cơ Kỳ lập tức trở nên khó coi.

- Hừ? Thần y gì chứ! Ta thấy ngươi khẳng định là giả mạo. Thân phận Dương thần y ra sao như thế nào trợ giúp đám tán tu các ngươi!

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ hừ lạnh một tiếng.

- Đúng. khẳng định là giả mạo.

Đám tu sĩ còn lại đều bừng tỉnh ngộ tin hơn phân nửa.

- Có phải thật hay không, chúng ta thử là biết!

Thanh niên Ngưng Thần Kỳ quát lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe hàn quang, trong tay tế ra một thanh Linh Khí lưỡi đao hình bán nguyệt.

VèoXuy

Một tàn ảnh hình cung lóe lên xé rách không khí truyền đến một tràng tiếng ma sát dồn dập nhanh như tia chớp chém tới trước đám người Dương Phàm. Một kích này cơ hồ đạt tới Ngưng Thần Kỳ đỉnh. Đám người Viên lão đại đừng mơ đón đỡ. Con ngươi Dương Phàm co rụt lại vươn hai đầu ngón tay, "Đinh" một tiếng, kẹp lấy đạo hàn mang kia.

Cái gì?

Đám tu sĩ có mặt đều trợn mắt há mồm, sắc mặt thanh niên Ngưng Thần Kỳ kia đọng lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio