Tiên Hồng Lộ

chương 316: ma kiếm xuất thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rời Dật Hà Thôn. Dương Phàm buông tay chân phi hành cấp tốc, tiếng xé gió vang xa phạm vi vài dặm làm tu sĩ bậc thấp gần đó nghe sợ mất mật.

- Tốc độ thật nhanh, ngay cả bộ dạng người kia ta cũng không nhìn rõ.

Một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kinh hãi nói.

- Không ngờ là tu sĩ bậc cao, ta cũng chỉ thấy một bóng người, miễn cưỡng thấy được đường nét chung chung, hắn là rất trẻ tuổi.

Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cách đó vài dặm than thở. Tu sĩ bậc cao đặt ở bất kỳ nơi nào ở tu tiên giới đều là nhân vật khó lường. Dương Phàm không khỏi cảm thán, chín đại cảnh giới tu tiên, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ chỉ là ba bậc nhập môn, chỉ là nhập môn mà thôi. Bắt đầu từ Kim Đan Kỳ, ba đại cảnh giới sau được xưng là ba bậc thần thông. Chỉ có tiến vào ba bậc thần thông, cũng chính là bậc cao mới có thể có được thần thông cường đại chân chính. Từ nay về sau phi thiên độn địa ngao du tứ hải bao phủ chúng sinh không còn là một giấc mộng nữa.

Phi hành ước chừng nửa ngày, Dương Phàm đi tới Thiết Hỏa Sơn. Tính toán thời gian hắn cùng đại sư Thiết Ma Sơn cáo biệt đã khoảng nửa tháng, lợi bảo công kích theo mình muốn hẳn đã luyện chế thành công rồi

Tiến vào Thiết Hỏa Sơn, địa bàn đại sư Thiết Ma Sơn.

- Thiết đại sư có ở đây không?

Dương Phàm hỏi đệ tử trông coi tòa sơn môn này. Trên thực tế những đệ tử này cũng chỉ là đệ tử ký danh của Thiết Ma Sơn đại sư, tu vi từ Luyện Khí đến Ngưng Thần.

- Sư tôn đang bế quan không gặp người ngoài.

Trong đó có một tên đệ tử lạnh băng nói. Lúc Dương Phàm bay đến Thiết Hỏa Sơn vì tránh người ngoài nhận biết, đã ẩn nấp tu vi. Nếu không, dù là cho đối phương một trăm lá gan thì hắn cũng không dám đối đãi với tu sĩ bậc cao như thế. Dương Phàm không để ý đến hắn mà mặt không đổi sắc mở ra thần thức. Lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ, thần thức tối đa có thể kéo ra phương viên mười lăm dặm.

Lúc Dương Phàm vừa đột phá đến tầng thứ tư Uẩn Chủng Kỳ, thần thức liền có thể bao phủ trong phạm vi mười lăm dặm. Hiện giờ cảnh giới được củng cố, thần thức có thể đạt đến phạm vi hai mươi dặm. Cho nên có thể thấy được hắn thân tu công phép nghịch thiên, phương diện thần thức vượt xa cùng cấp bậc. Rất nhanh, hắn ở trong sơn môn tìm được Lăng Thiết cùng Mạnh Pha.

"Tiểu Thiết, ta là Dương dược sư."

Dương Phàm liền thần thức truyền âm cho Lăng Thiết tiểu đệ tử Thiết Ma Sơn. Lăng Thiết tuổi cùng thiên phú cũng không thua Thương Vân đệ tử Dương Phàm. Sở dĩ Dương Phàm tìm hắn là bởi vì tâm tính hắn coi như thiện lương đơn thuần, so với đại sư huynh Mạnh Pha tâm nhàn đã pha lẫn nhiều thứ.

- NgàiNgài trở lại rồi

Lăng Thiết cung kính nói.

- Đúng vậy, ta đã trở về. Chẳng hay tiến độ luyện khí thế nào, thời gian của Dương mỗ đã không còn nhiều.

Dương Phàm nhàn nhạt nói.

- Dương dược sư đợi đã, ta dẫn ngài đi phòng luyện khí dưới đất.

Lăng Thiết sau khi rõ nguyên nhân. lập tức đi ra dẫn Dương Phàm vào sơn môn. Dọc theo địa đạo Dương Phàm nhanh chóng đi tới phòng luyện khí dưới đất. Vừa bước vào, Dương Phàm liền cảm nhận được một cỗ nhiệt độ nóng rực, tu vi Lăng Thiết quá thấp liền chịu không nổi.

- Ngươi lui xuống trước đi.

Dương Phàm phất tay, cho hắn rời đi, ở sâu trong phòng luyện khí, một con rồng đen trong miệng phun ra một đoàn lửa đỏ thẫm. Thiết Ma Sơn sừng sững một bên đầu đầy mồ hôi. Thiết Ma Sơn lúc này bề ngoài có chút suy yếu, sinh mệnh lực cũng tương đối yếu ớt. Dương Phàm đứng hồi lâu, Thiết Ma Sơn vẫn không phát hiện vì vậy nhắc một tiếng:

- Đại sư. ta đã tới.

- A! Dương dược sư, ngài đã tới rồi.

Thiết Ma Sơn vội xoay người lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Chẳng hay kiện lợi bảo công kích của ta luyện chế thế nào rồi?

Dương Phàm thử hỏi.

- Ở nơi này, cơ bản đã luyện chế thành công chỉ là còn có chút vấn đề nhỏ.

Thiết Ma Sơn nâng tay đánh ra một chưởng vào lò lửa đối diện. lấy ra một thanh ma kiếm đỏ lửa nóng rực, giống y như Dương Phàm tưởng tượng. Đợi nhiệt độ nguội đi, màu sắc vốn có của chuôi lợi bảo công kích này mới chính thức lộ ra. Đây là một thanh bảo kiếm xanh bóng hơi lóe màu vàng kim, lộ ra láng bóng trong suốt. nhìn có thể dùng làm gương chiếu. Phần đầu lợi bảo công kích lộ ra răng nhọn cuộn sóng dữ tợn đáng sợ, sắc bén nhọn hoắc lóe ra hàn quang đáng sợ. Hai lưỡi kéo dài càng mỏng như cánh ve, gần như nửa trong suốt, mơ hồ tỏa ra kim loại sắc bén làm được làn da rét run. Phần giữa đến chuôi bảo kiếm đều một màu xanh đậm rất nặng có lực. Chỗ nắm chuôi kiếm một màu thâm đen, miệng rồng thoáng cong lên đầy rẫy khí phách.

- Đâythật quá hoàn mỹ!

Dương Phàm vô cùng kích động vươn tay muốn nắm lấy chuôi lợi bảo công kích này.

- Đợi một chút nhiệt độ trên đó còn chưa hạ xuống!

Thiết Ma Sơn kinh hô. Nên biết rằng lợi bảo công kích này vừa chịu đựng địa mạch hỏa đáng sợ không lâu trước, nhiệt độ trên đó đủ để nung chảy kim loại.

Thế nhưng, đã chậm

Dương Phàm đã nắm chặt chuôi lợi bảo công kích tràn ngập khí phách ma đạo ở trong tay. Tay hắn khẽ run lên nhưng không phải vì nhiệt độ cao mà là bởi kích động. Khi hắn nắm lấy chuôi lợi bảo công kích này, bỗng cảm nhận được ma khí dâng trào đang sôi trào mãnh liệt rục rịch muốn ra.

Không hổ là ma kiếm!

Lợi bảo công kích ma kiếm!

Nhẹ nhàng xoa chuôi lợi bảo công kích này, Dương Phàm cảm giác nó giống y như mình tưởng tượng, gần như không có tỳ vết nào.

Thật là quá hoàn mỹ!

Ngón tay Dương Phàm nhẹ nhàng lướt qua mũi nhọn, trong khoảnh khắc làn da bị cắt vỡ, xuất hiện một vết máu. KỲ quái là tốc độ vết máu này khép lại còn chậm hơn gấp đôi Dương Phàm tưởng tượng, ở miệng vết thương. Dương Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức kim loại sắc bén vang lên chính là nó ngăn chặn sinh mệnh lực tự động khôi phục. Tuy nhiên cũng chỉ là một hô hấp, bằng vào thể chất sinh mệnh lực cường đại vết thương của Dương Pháp khôi phục trong nháy mắt.

"Quả nhiên cường đại. không hổ là lợi bảo công kích, chỉ là khí kim loại đã có thể ngăn chặn sinh cơ. Nếu như luyện hóa đưa vào ma khí công kích vậy lực công kích sẽ đáng sợ cỡ nào."

Dương Phàm cả người khẽ run vô cùng hưng phấn. Không chỉ có một mình hắn kích động. Thiết Ma Sơn ở đối diện cũng cả người run run hít sâu một hơi không che giấu được vẻ tự hào:

- Đây là tác phẩm đỉnh cao cả đời này của ta.

Tác phẩm đỉnh cao của Luyện khí đại sư!

- Vì luyện chế nó ta rèn liên tục không nghỉ hai tháng, thừa nhận nhiệt độ địa mạch đáng sợ gần như tiêu hao hết tinh lực tâm huyết.

Sắc mặt Thiết Ma Sơn tái nhợt nhưng lại tràn ngập vui mừng. Nói đến đây, cả người hắn liền lung lay sắp đổ mắt thấy sẽ hôn mê.

- Thiết đại sư.

Dương Phàm kinh hô một tiếng, tỉnh lại từ trạng thái say sưa đỡ lấy Thiết Ma Sơn.

- Ha ha. ta chỉ hơi mệt một chút thôi.

Thiết Ma Sơn nhìn Dương Phàm cười áy náy.

- Ha ha. có dược sư ta ở đây, làm sao cho ngài ngã xuống được?

Dương Phàm cười khẽ, nâng tay đánh một chưởng lên vai Thiết Ma Sơn.

Bộp!

Lập tức một cỗ sinh cơ tinh khiết rót vào trong cơ thể hắn. Một lát sau Thiết Ma Sơn khôi phục huyết sắc tinh khí thần tăng vọt. Lại thêm một lát cả người hắn tinh thần no đủ, ý chí sôi sục, cả người có sức dùng không hết.

- Đây

Thiết Ma Sơn quả thật ngây người, không ngờ thế gian lại có thần thuật như vậy. Đây là thần thông dược sư bậc cao?

Thiết Ma Sơn hít sâu một hơi cúi người trước Dương Phàm:

- Đa tạ dược sư ra tay.

Dương Phàm vội đỡ lấy hắn cười nói:

- Đại sư ngài luyện chế một kiện lợi bảo công kích như vậy cho ta muốn nói cảm tạ thì hẳn phải là Dương mỗ mới đúng.

- Được rồi, Thiết đại sư vừa rồi ngài nói lợi bảo công kích cái này cơ bản luyện thành, nhưng còn có chút vấn đề?

Dương Phàm đưa ra nghi hoặc của mình.

Trong mắt hắn lợi bảo công kích này quả thật là báu vật, hoàn mỹ không tỳ vết. Hắn không phải Luyện khí sư, lại càng không phải Luyện khí đại sư, phương diện này là người ngoài.

- Dương dược sư, ngài nhìn thanh kiếm này. Bất kỳ người nào lần đầu thấy nó, khẳng định sẽ coi nó là một thanh ma kiếm. Đây là do thiết kế phác thảo quỷ phủ thần công của ngài. tự nhiên mà thành, làm người khác kinh diễm.

Thiết Ma Sơn ngữ khí gấp gáp nói.

- Đúng vậy, lợi bảo công kích này là một loại ma kiếm, đây là một loại ý vị cùng căn cốt. Nếu như để tu sĩ chính phái lấy được kiếm này, tuy rằng cũng có thể coi là lợi bảo nhưng không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.

Dương Phàm gật đầu phụ họa.

Vừa rồi lúc hắn cầm kiếm này, liền cảm giác ma khí trong cơ thể dâng trào cuộn trào mãnh liệt hưng phấn khó hiểu. Trong mắt Thiết Ma Sơn ngưng tụ thần quang, nghiêm nghị nói:

- Nếu là ma kiếm như vậy lợi bảo công kích này còn cần ma diễm rèn luyện, như vậy mới có thể ẩn chứa lực ma đạo gần như hoàn mỹ.

- Ma diễm rèn luyện? Nói có đạo lý.

Dương Phàm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Không hổ là Luyện khí đại sư."

- Nhưng mà lão phu không có ma diễm, địa mạch hỏa này không chính không ma không thuộc ma diễm. cho nên

Ý của Thiết Ma Sơn đã rất rõ ràng.

- Ma diễm? Ha ha.

Dương Phàm cười khẽ không dây dưa nhiều chuyện này nữa. Nếu nói ma diễm, u Minh Ma Diễm của hắn ở Bắc Tần Thập Tam Quốc chính là một trong bốn đại ma diễm đại danh lừng lẫy, chính là ma diễm tuyệt hảo thế giới.

- Được rồi, đại sư có thể nói cho ta biết phương pháp rèn luyện, để ngày sau ta có cơ hội rèn luvện hoàn thiện thêm một bước đối với ma kiếm này.

Dương Phàm cười nói:

- Đương nhiên, đây là pháp quyết độc môn của đại sư, ta có thể dùng vật để đổi.

- Điều này tuyệt đối không thành vấn đề. Dương dược sư là ân nhân cứu mạng của ta, pháp quyết độc môn này có là gì chứ.

Thiết Ma Sơn cự tuyệt bất cứ thù lao gì, rất sảng khoái nói ra pháp quyết rèn luvện độc môn. Không những vậy, còn đưa thêm một chiếc ngọc giản cho Dương Phàm.

- Đại sư. ngài đây là

Dương Phàm nghi hoặc tiếp nhận chiếc ngọc giản này.

- Trước đó dược sư một hơi liền thành, vẽ ra khí vận ma kiếm này. Đúng là một bút kinh diễm, bởi vậy có thể thấy được thiên phú luyện khí của ngài. Chiếc ngọc giản này là bộ phận pháp môn luyện khí cùng kinh nghiệm của ta, hiện giờ cùng tặng cho dược sư.

Thiết Ma Sơn thành khẩn nói.

- Được. vậy Dương mỗ sẽ nhận.

Dương Phàm có thể cảm nhận được một mãnh tâm ý của Thiết đại sư cũng không chối từ. Sau đó Dương Phàm theo Thiết Ma Sơn trở lên mặt đất bắt chuyện với vài đệ tử.

- Được rồi, Dương dược sư, ma kiếm của ngài đã luyện ra, chẳng hay muốn đặt tên gì?

Thiết Ma Sơn hỏi.

- Tên?

Dương Phàm nao nao nhất thời cùng không có linh cảm gì liền cười nói:

- Nếu đại sư cùng hai vị đệ tử luyện ra lợi khí lợi khí công kích này, không bằng để các người đặt tên đi.

- ừm, này

Thiết Ma Sơn bắt đầu trầm tư, hai gà đệ tử của hắn cũng cùng nghĩ. Kết quả suy nghĩ nửa ngày, cũng không có tên gì hay. Cái gì Khai Sơn, Liệt Địa đều không cách nào hình dung ý vị đặc biệt của thanh lợi bảo công kích này. Nhưng Lăng Thiết tiểu đệ tử Thiết Ma Sơn ánh mắt đột nhiên sáng ngời. thốt lên:

- Không bằng gọi là Ma Hoàng Kiếm!

Ma Hoàng Kiếm!

Mấy người Dương Phàm trong lòng vừa nhảy lên. ánh mắt sáng ngời:

- Cái tên này không tệ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio