Tiên Hồng Lộ

chương 324: sát khí trong đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dọc theo đường đi, Dương Phàm ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, thông qua toàn tri cảm quan hắn nhìn thấy sát thủ tiềm ẩn của Ám Huyết Vương Triều đang tru sát hơn trăm tu sĩ bụng dạ khó lường. Đương nhiên, bị tiêu diệt trước tiên đều là một số hạng người yếu kém như Luyện Khí, Ngưng Thần. Cường giả Trúc Cơ Kỳ trở lên cùng không có tổn thất bao nhiêu, bọn họ mới là đối tượng chủ yếu chân chính muốn tiêu diệt. Lại phi hành một lát. trong bóng đêm phía trước rốt cục lộ ra một tòa thành trong ánh đèn mông lung.

Dương gia bảo.

Cách biệt ba năm Dương Phàm cũng từng nghĩ tới sẽ dùng phưong thức nào trở về nơi đây. Đêm nay, hắn được lão tổ đứng trên vạn người của Dương gia bảo đích thân mời về nơi này. Quang vinh như thế từ khi Dương gia bảo khai sáng đến nay, mới chỉ có một. Chỉ riêng điểm này Dương Phàm đủ để kiêu ngạo nở mặt nở mày vô cùng. Nhưng là, với độ cao của hắn giờ phút này, lại không có nhiều vui sướng. Cho dù là lão tổ Dương gia tổ sư một phương thế lực trong mắt hắn cũng không khác gì con kiến. Dưới bậc cao đều là con kiến. Chỉ cần Dương Phàm nguvện ý, Dương gia bảo trong nháy mắt liền biến mất. Mà hết thảy biến hóa này, chỉ trong thời gian ba năm.

Vèo vèo vèo!

Ba người gia tăng tốc độ. xuyên qua bóng đêm mông lung tiến vào Dương gia bảo. Ngay khi ba người bọn họ đi vào không lâu một góc bí mật ngoài Dương gia bảo.

- Cẩn sư tỷ, Dương Phàm đi vào rồi Ta lo hắn sẽ bị người khác nhanh chân giành trước. Nói chuyện là một giai nhân tuyệt sắc trong mắt lóe ra hào quang sáng bóng như mộng ảo.

Nếu Dương Phàm ở đây, nhất định có thể nhận ra nàng này chính là Mộng Tuyền phát hiện ra bí mật của hắn ở quãng trường Cửu u. Giờ phút này, trong góc bí mật đó một thanh niên, hai nữ tử. Trong đó có hai người Dương Phàm đều biết. Thanh niên kia chính là bậc cao Kim Đan Từ Phong ở La Sơn quốc bị Dương Phàm dùng một số át chủ bài và sát thủ giản hiểm hiểm trọng thương mà đi. Người này trong mật đạo Tiên Lai Tông cũng từng cướp đi của Dương Phàm một cây Thứ Hồn Châm. Một người khác chính là Cẩn sư tỷ, đồng môn của Mộng Tuyền, cường giả Kim Đan Trung Kỳ ngay cả Từ Phong đều phải kinh sợ ba phần.

- Đừng lo. Nếu hắn đơn giản như vậy có thể đối phó thì sẽ không thể trở thành người đạt lợi ích lớn nhất trong Cửu u Bí Cảnh càng không thể lấy lực lượng bậc thấp chiến thắng Từ sư huynh.

Cẩn sư tỷ thản nhiên nói:

- Hơn nữa trong Dương gia bảo này cũng có bậc cao Kim Đan. Nơi này là Ngư Dương quốc, ngay cả sư tôn của chúng ta đều từng chịu thiệt ở nơi này, suýt nữa mất mạng, chúng ta càng phải cẩn thận đề phòng.

Sư tôn của hai nàng này chính là Linh Hà tiên tử cường giả Nguvên Anh Kỳ lúc trước trấn thủ ở lối vào Cửu u Bí Cảnh, sau đó thân phận bị người khám phá bị Tam u lão ma một hơi đuổi giết mấy vạn dặm suýt nữa mất mạng. Sau khi Dương Phàm tiến vào Dương gia bảo liền lập tức cáo từ lão tổ Dương gia:

- Ta muốn trở về tiểu viện của mình ở một đêm làm phiền lão tồ nói cho đệ đệ của ta.

- Được.

Lão tổ Dương gia gật đầu trong lòng lại mừng thầm phi thân rời đi.

- Sư tôn. Người cũng tới tiểu viện của ta đi.

Dương Phàm cười cười mang theo Liễu Vô Ngân tiến vào tiểu viện trước kia vốn thuộc về mình.

- Hoàn cảnh nơi này không tệ so với ba năm trước cũng không chút biến hóa nào.

Dương gia bảo có tâm. Dương Phàm đứng ở nơi hoa cỏ này, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng nhìn xa phía chân trời.

Ba năm trước.

Cũng vào một đêm như vậy, một ngôi sao băng kỳ dị từ trên trời giáng xuống. Cũng vào một đêm như vậy, thiên tài của Dương gia bảo tự phế tu vi. Liễu Vô Ngân cảm thấy được tâm tình của Dương Phàm dao động đột nhiên nhớ lại một chuyện, cười nói:

- Vào thời điểm Vấn Thiên đại hội lần trước, ngươi một đêm tán công, lúc ấy sau khi biết được tình huống, vi sư thật hoảng sợ. Sau lại quan sát hành vi của ngươi, cảm thấy được trong đó có bí ẩn. Không nghĩ tới tiếp theo nhất đại danh y xuất thế lại có một ma đạo kỳ tài quật khởi.

Ngay khi hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Một thiếu niên tướng mạo tương tự Dương Phàm chạy vào.

- Đại ca.

Thanh âm quen thuộc hơi run rẩy truyền đến đúng là thân đệ đệ của Dương Phàm - Dương Lỗi. Một năm không thấy trong thần sắc Dương Lứ vẫn như trước có vài phần lạnh lùng kiêu ngạo nhưng Dương Phàm nhạy bén cám giác được non nớt trên mặt hắn đã hoàn toàn mất đi, thêm vài phần trầm ổn.

- Nhị đệ. chúng ta rốt cục gặp mặt. Lần này ta trở về, là vì thực hiện ước định với ngươi năm đó.

Hai huynh đệ đi tới gần nhau bốn bàn tay nắm chặt cùng một chỗ. Dương Lỗi khẽ thở phào nhẹ nhõm vui mừng nói:

- Đại ca. Người rốt cục trở về là tốt rồi Hiện giờ thế cục Dương gia bảo thay đổi rất nhiều khiến lòng ta thấp thỏm lo âu.

Lúc này gặp lại, ngăn cách giữa hai huynh đệ đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ là đối mặt nguy nan chung, khúc mắc ngày thường đều tan thành mây khói. Đây là điểm đáng quý nhất của thân tình, mặc kệ có bao nhiêu mâu thuẫn cùng ngăn cách khi nguy nan buông xuống, đều có thể gắn bó một mạch.

Vèo -

Đúng lúc này, phía chân trời hạ xuống một ngôi sao băng huyễn lệ cực kỳ. Khoảnh khắc tỏa sáng kia khiến vô số người ở dưới đất ngạc nhiên thán phục.

- Là sao băng!

Dương Lỗi kinh hô một tiếng:

- Ba năm trước, cũng vào ban đêm. khi đó từng có mưa sao băng hạ xuống, theo sau cũng rơi xuống một ngôi sao băng huvền lệ.

- Đúng vậy. Tại ba năm trước, cũng hạ xuống một ngôi sao băng.

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Nó là một kỳ tích

Dương Lỗi cùng Liễu Vô Ngân lại không thể từ trong dao động cảm tình của Dương Phàm bắt giữ được cái gì. Nhưng bọn họ mơ hồ cảm thấy được đáy lòng Dương Phàm cất giấu bí mật gì đó.

- Đêm nay lại rơi xuống một ngôi sao băng. Như vậy ngày mai sẽ từ chúng ta cùng nhau sáng tạo một kỳ tích.

Dương Lỗi vẻ mặt hào hùng nói.

- Được.

Dương Phàm đáp lại chợt đổi giọng:

- Tuy nhiên trong đêm nay chúng ta còn phải đuổi đi một đám quỷ tìm chết.

- Đại ca, có ý tứ gì?

Dương Lỗi hết sức khó hiểu.

- Đợi lát nữa nếu có chiến đấu gì ngươi không nên tùy tiện tham gia.

Dương Phàm dặn bảo sau đó lại mờ mịt nhắn nhủ. Ba người đi vào phòng, bắt đầu nói chuyện phiếm. Dương Phàm từ Tiên Hồng Không Gian lấy ra một số vật phẩm vốn bày ở nơi này, đem mọi thứ bày biện lại như cũ. Dưới tình huống như vậy, hắn có một loại ảo giác dường như trở lại ba năm trước đây.

- ừm. Trong phòng này tốt nhất còn muốn bố trí một ít cấm chế.

Dương Phàm nhắc tay khẽ vung lên bố trí phòng hộ cho gian phòng. Dương Lỗi nhìn động tác đại ca, cảm giác được hắn càng ngày càng sâu không lường được. Dương Phàm bố trí cấm chế. mang đến cho hắn một loại ảo giác không thể công phá. Đêm khuya Dương gia bảo dần chìm vào yên lặng. Trong không khí có một loại trong trẻo lạnh lùng và cảm giác mát lạnh khó nói. Dương Lỗi nhận thấy một loại không khí quỷ dị.

Kẹt

Đột nhiên, cửa viện bị đẩy ra. gió lạnh áp tới bốn năm người đi vào. Người cầm đầu là một nho sinh trung niên tay cấm chiết phiến, khí chất trác tuyệt, tuấn lãng bất phàm. Bên cạnh nho sinh trung niên có một thiếu niên áo trắng.

- Kinh đô Dương gia đến bái phỏng.

Giọng nói lộ vẻ lạnh băng của thiếu niên áo trắng truyền đến.

- Ha ha. Ta tưởng là ai. nguyên lai là Từ tiên sinh còn có thiếu chủ Dương gia.

Dương Phàm nhẹ nhàng cười từ trong phòng đi ra, Liễu Vô Ngân cùng Dương Lỗi theo sát phía sau.

- Liễu Vô Ngân!

Từ tiên sinh vừa thấy Liễu Vô Ngân phía sau Dương Phàm trong mắt thần quang lạnh lẽo, trong không khí tản ra một luồng lạnh băng khiến người ta áp lực hít thở không thông. Tâm thần Dương Lỗi hơi chấn động toàn thân rét run. Từ tiên sinh đối diện này mang đến cho hắn một loại ảo giác không thể chống cự. Dương Phàm lại là vẻ mặt lạnh nhạt. Ba năm trước Từ tiên sinh từng tới đây ra uy, một cái nhấc tav hủy diệt mấy người, khi đó mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được. Nhưng là giờ phút này, tu vi thực lực của Từ tiên sinh ở trong mắt hắn lại lộ rõ không sót chút nào.

Trúc Cơ Đại Viên Mãn!

Dương Phàm phỏng chừng, thực lực Từ tiên sinh đại khái nằm trong cấp bậc như tam đại tân tú Ngư Dương quốc, đích thật không thể coi thường. Trừ Từ tiên sinh, Dương Vũ. Kinh đô Dương gia này còn tới ba vị cường giả Trúc Cơ Kỳ. Năm tên cường giả Trúc Cơ Kỳ này đối phó bất kỳ tu sĩ bậc thấp nào đều dư dã. Đúng rồi, Dương Phàm thiếu chút nữa bỏ qua một chuvện: cách biệt nửa năm không ngờ Dương Vũ cũng bước vào Trúc Cơ Kỳ. Xem ra người này ở Bí Cảnh cũng có kỳ ngộ sau khi rời động phủ tâm tính cảnh giới đều có biến hóa do đó bước vào Trúc Cơ KỲ.

- Từ tiên sinh. Đêm khuya đến thăm không biết là có chuyện gì phải làm sao?

Dương Phàm cười dài hỏi.

- Thật làm cho người ta khó tin.

Từ tiên sinh nhìn chằm chằm Dương Phàm trên mặt kinh hãi không thể che dấu:

- Cách biệt ba năm ngươi không ngờ bước vào Trúc Cơ Kỳ. Nói cho ta biết ngươi rốt cục như thế nào làm được?

Giờ phút này, Từ tiên sinh thật sự có chút hối hận. Sớm biết thế lúc trước hắn một chưởng tiêu diệt Dương Phàm, sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Nhưng trên thực tế, lúc trước Dương Phàm cùng Dương Lỗi đều có người âm thầm bảo hộ loại ý tưởng này của hắn cũng khó có thể thực hiện.

- Từ phế nhân cho tới ta bây giờ? Ta rốt cục như thế nào làm được?

Dương Phàm cười châm chọc:

- Đêm khuya các ngươi tới chỉ là vì hỏi thăm vấn đề này?

- Dương Phàm. Chết đến nơi còn sính miệng lưỡi lợi hại.

Dương Vũ hung ác quát một tiếng, trong mắt sát khí hiện lên.

- Cái gì? Các ngươi dám động thủ ở Dương gia bảo?

Dương Lỗi cao giọng quát.

- Động thủ!

Chiết phiến trong tay Từ tiên sinh "xoạt" một tiếng mở ra rồi đột nhiên phụt ra một mãnh băng quang bóng loáng trong suốt, cuốn tới ba người trong viện. Trong lúc nhất thời linh áp cũng lạnh băng đáng sợ áp lực toàn viện. So với ba năm trước, uy lực một quạt này của Từ tiên sinh chênh lệch không chỉ mười lần. Nếu đứng ở chỗ này chỉ là một hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường, chỉ sợ căn bản không sức phản kháng.

- Ha ha. Đừng mong đạt mục đích!

Liễu Vô Ngân khẽ quát một tiếng, thân hình nhoáng một cái trong tay đánh ra một viên cầu trong suốt hồng nhuận, lập tức ánh lửa nở rộ, mơ hồ có thể thấy được một đôi cánh màu đỏ sậm tản ra một vùng nhiệt độ nóng cháv ngăn cản một kích của Từ tiên sinh. Hai người này rõ ràng là đối thủ cũ gặp lại phép thuật pháp bảo huyễn lệ đan xen. Mà lúc này mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác của Kinh đô Dương gia đánh về phía Dương Phàm, Dương Lỗi.

- Đại ca!

Dương Lỗi nghiến chặt răng. Đám tu sĩ này đều là cường giả Trúc Cơ Kỳ, tùy tiện một người đều có thể lấy mạng hắn. Nhưng là hắn cũng không thể bỏ đại ca lại một mình chạy trốn.

- Để cho ta!

Dương Phàm cười nhạt trong tay xuất hiện Tam Linh Xích.

Bá!

Dương Phàm nhẹ vung Tam Linh Xích, ở trước người hình thành tầng tầng cấm chế quầng sáng ba màu không ngờ ngăn cản công kích của mấy tên cường giả Trúc Cơ Kỳ này.

Leng keng! Ầm ầm!

Chỉ bằng vào Tam Linh Xích. Dương Phàm bình thản ung dung, đối mặt với bốn cường giả Trúc Cơ Kỳ vẫn còn bộ dạng rất nhẹ nhàng.

- Toàn bộ rút lui. Trúng mai phục đều nhanh

Đúng lúc này, từ xa bay đến một lão già sắc mặt tái nhợt trên người tản ra một cỗ uy áp bậc cao kinh sợ toàn trường.

- Lão tổ!

Từ tiên sinh, Dương Vũ đều kinh hãi, mấy tên cường giả Trúc Cơ Kỳ còn tại cùng đều hoảng sợ. Tuy nhiên, nếu là lão tổ lên tiếng, bọn họ cùng không dám chần chờ nhanh chóng rút lui.

Vèo vèo vèo!

Năm cường giả Trúc Cơ Kỳ phi thân rời đi.

- Phàm nhi. Trừ Dương Vũ kia, người còn lại không thể phóng sinh.

Liễu Vô Ngân kinh hô nói.

Với thực lực của ông không thể thay đổi thế cục chỉ có dựa vào đệ tử thân truyền của mình.

- Ha ha. Sư tôn yên tâm!

Dương Phàm không chút hoang mang, tay trái nhấc lên lộ ra một chiếc nhẫn sọc bảy màu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio