Vô thanh vô tức trong hư không thần thông do hai đoàn Nhất u Ma Diễm biến thành va chạm cùng một chỗ lại như mặt nước trộn vào nhau. Nhất u Ma Diễm trong tay Dương Phàm hóa thành vực sâu màu đen vô tận đột nhiên tăng vọt, trong khoảnh khắc biến lớn mấy lần dùng ưu thế tuyệt đối nuốt hết ma diễm hóa thành u quang chết chóc của Sở Vân Hàn. Lập tức thân thể Sở Vân Hàn chấn động, ở trong không trung phun ra một búng máu sắc mặt trắng bệch mượn lực bay ra mười mấy trượng.
Phịch!
Sở Vân Hàn như diều đứt dây rơi xuống mặt đất thân thể suy yếu vô cùng.
- Ồ?
Dương Phàm cảm giác được biến hóa khác thường của u Minh Ma Diễm trong tay mình. Ma uyên vô tận phục hồi về trạng thái ma diễm vốn có nhưng nơi trung tâm ma diễm lại dần dần hóa thành hai luồng u quang tương liên.
Phanh phanh!
Phanh phanh! Phanh phanh!
Tiếng tim đập trong vô hình kia càng ngày càng mạnh.
- Nhị u Ma Diễm!
Tại trường vài tên tu sĩ Kim Đan chấn động kinh hãi vô cùng. Nguyên lai, sau khi cắn nuốt Nhất u Ma Diễm của Sở Vân Hàn, u Minh Ma Diễm của Dương Phàm đã từ cảnh giới Nhất u đỉnh đột phá đến cảnh giới Nhị U!
Một khi thành công, từ nay về sau dõi khắp toàn bộ Ngư Dương quốc, trong ma đạo chỉ có Tam u Ma Diễm trong tay Tam u lão ma có thể đè hắn một bậc.
- Vì sao ngươi phải làm vậy? Biết rõ không địch lại còn muốn chiến?
Dương Phàm lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Sở Vân Hàn, ma diễm trong tay đang xảy ra bay vọt về chất đã đạt tới điểm tới hạn thăng cấp. Một khi u quang kia hoàn toàn tách ra là có thể chân chính bước vào cảnh giới Nhị u.
- Cảm ơn ngươi!
Sở Vân Hàn từ mặt đất đứng dậy, nhìn Dương Phàm. khóe miệng lại mang theo vài tia cười giả tạo.
- Cảm ơn ta?
Dương Phàm mơ hồ cảm thấy vài tia không ổn. Theo u Minh Ma Diễm trong tay biến đổi, uy hiếp trong cõi vô hình kia đột nhiên tăng mạnh vài lần.
Phanh phanh! Phanh phanh! Phanh phanh!
Đột nhiên, u quang trong ma diễm kia phân chia thành hai bộc phát ra một đoàn quang diễm màu đen làm người ta thấy kinh sợ muốn xông lên tận trời hủy diệt nhân gian.
- Ma diễm này thật đáng sợ!
Chúng tu sĩ tại trường hồi hộp vô cùng, u Minh Ma Diễm kia chỉ mới bước vào cảnh giới Nhị u đã có uy lực như vậy. Nếu thăng cấp Tam U thậm chí là Cửu u thì sẽ đạt tới trình độ như thế nào?
Nhị u Ma Diễm!
Dương Phàm vốn nên vui sướng, nhưng bỗng nhiên, tâm thần hắn chấn động quát lớn một tiếng:
- Không tốt!
Cùng lúc đó Ám Thiên Quân Vương nấp trong chỗ tối cũng kinh hô một tiếng:
- Chạy mau. Nhanh chạy khỏi Ngư Dương quốc!
- Cảm ơn ngươi, đã khiến ta thoát khỏi sổ mệnh đáng sợ mà bất đắc dĩ này.
Sở Vân Hàn lại thư thái trước nay chưa từng có cười nói:
- Sư tôn của ta lập tức sẽ tới tìm ngươi!
Ý thức Dương Phàm trong khoảnh khắc tiến vào không gian thần bí tối đen, cảm ứng được rõ ràng vô cùng một lào già cao lớn như bóng ma tay cầm một đoàn Tam u Ma Diễm đang lạnh lùng nhìn về phía mình không có ý tốt.
Chạy!
Dương Phàm theo bản năng liền sinh ra ý niệm này trong đầu.
Bá!
Vèo -
Hắn hóa thành một bóng sáng màu đen phi độn về phương xa. Cùng lúc đó, hắn vội vàng dùng thần thức truyền âm cho đệ đệ:
- Đại ca đi đây ngươi cố giữ gìn sức khỏe!
- Lão sư! Tam u lão ma ngay ở ngoài trăm dặm!
- Ba vị Quân vương, ta phải rời xa Ngư Dương quốc!
Thần thức Dương Phàm trong nháy mắt từ biệt mấy người. Hắn cũng đột nhiên phát hiện khi hai đoàn u Minh Ma Diễm tới gần nhau lực cảm ứng càng mạnh. Hiện tại hắn có thể xác định rõ ràng phương hướng vị trí của Tam u lão ma.
- Chính là hắn, Thạch Thiên Hàn. Đừng cho hắn chạy. Phàm là người trêu chọc người của Thái Cổ Ma Tông ta đừng mơ sống trên đời.
ở một góc của Dương gia bảo hai tu sĩ bậc cao của Thái cổ Ma Tông, một thanh niên giáp đen tóc tím cùng một tu sĩ trung niên khác đang nhìn chằm chằm Dương Phàm vẻ mặt đầy sát ý.
Nguyên lai Thái cổ Ma Tông này không ngờ thật sự từ La Sơn quốc đuổi tới Ngư Dương quốc. Môn phái có thù tất báo như vậy, thật là hiếm thấy.
Vèo vèo!
Hai người này đuổi theo Dương Phàm. Cùng lúc đó, ở ngoài trăm dặm một bóng người cao lớn như Ma Thần bao phủ trong một tầng ánh sáng u ám dùng tốc độ kinh thế hãi tục đuổi tới. Trong cõi vô hình một luồng áp lực khó thể hình dung từ phương xa bao trùm tới toàn bộ tu sĩ Dương gia bảo đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Quãng đường trăm dặm ờ trước mặt quang ánh màu đen chẳng qua chỉ là thời gian trong giây lát.
- Tam u lão ma! Không ổn ta nhất định phải vi Phàm nhi kéo dài thời gian giây lát.
Độc Vương lưng còng lộ vẻ trầm ngâm cắn răng một cái không ngờ bay về phía Tam u lão ma. Thoáng chốc một cỗ uy áp bễ nghề chúng sinh vượt xa bậc cao Kim Đan từ trên người lão già lung còng dâng lên.
- Chạy nhanh. Đều chạy nhanh đi. Lão quái Nguvên Anh KỲ.
Tu sĩ bậc cao trong Dương gia bảo phản ứng lại đầu tiên, bị dọa như hồn rời khỏi xác chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Không tốt! Lão quái Nguyên Anh Kỳ! Rút!
Ngay cả hai ma đạo bậc cao của Thái cổ Ma Tông cũng bị dọa vỡ mật, nhanh như chớp né tránh, căn bản không còn dám đuổi bắt Dương Phàm.
Nguyên Anh Kỳ.
Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc, thậm chí là Tu Tiên Giới Bắc Tần. Chí cao vô thượng, nhìn xuống vạn sinh linh!
Trong thời gian chớp mắt, đám tu sĩ bậc cao đều chạy sạch, tu sĩ bậc thấp còn lại mới phản ứng lại, đồng thời ôm đầu chạy trối chết. Luồng khi tức đáng sợ kia từ phương xa truyền tới rõ ràng bao hàm địch ý cùng sát khí. Nếu không chạy trốn vậy mới là đứa ngốc.
- Quả nhiên là ngươi, không có chết!
Từ rất xa truyền đến một giọng nói già nua đạm mạc. Lời vừa dứt. một quang ảnh màu đen mơ hồ không rõ từ phía chân trời bay vụt tới vùng trời gần Dương gia bảo đứng từ xa đối diện với Độc Vương.
- Tam U!
Vẻ mặt Độc Vương lưng còng đầy kiên quyết nói. Quang ảnh màu đen kia dần dần rõ ràng, lộ ra một lão già dáng người khôi ngô cao lớn. mặc trường bào đen sẫm, quanh thân quanh quẫn một quầng sáng u ám thản nhiên, tướng mạo cực kỳ bình thường. Ai có thể biết được lão già dáng người khôi ngô tướng mạo bình thường này lại là ma đạo tông sư Ngư Dương quốc
- Tam u lão ma!
Tam u lão ma đứng trên hư không, không nhanh không chậm, một tay sau lưng, một tay khác nổi trên không trung, gợn sóng không sợ nói:
- Một trăm năm trước, lão phu có thể đánh ngươi thương nặng gần chết, một trăm năm sau cũng nắm chắc % đánh chết ngươi trong nửa canh giờ!
- Nửa canh giờ? Ha ha ha. Đủ rồi, đủ rồi! Độc Vương lưng còng ngửa đầu cười dài.
- Ngươi lại không sợ chết? Chỉ tiếc hôm nay lão phu không thể dây dưa nhiều với ngươi, ngày khác tìm ngươi tính sổ.
Thân hình Tam u lão ma "vù" một tiếng biến mất tại chỗ, xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng, hiển nhiên là muốn bỏ lại Độc Vương không để ý, mà đuổi theo giết Dương Phàm.
- Đừng mơ đạt mục đích!
Độc Vương lưng còng hai tay vung lên một cái bày quang hoàn u ám màu sắc khác nhau hình thành một vùng hư ảnh "vù" một tiếng bao phủ Tam u lão ma!
- Cái gì? Thất Phương Vạn Độc Hoàn!
Thân hình Tam u lão ma ngừng lại, hơi lộ ra vẻ kinh hãi. Độc Vương lưng còng hít sâu một hơi:
- Vốn định dùng nó làm lễ vật đưa cho đệ tử, hiện tại đã không có cơ hội nhưng lão phu vẫn như cũ nên vì hắn để lại một phần đại lễ.
Sắc mặt Tam u lão ma bỗng âm trầm lạnh lẽo chợt ma khí tăng vọt, bảy quang hoàn u ám màu sắc khác nhau bốn phía vang lên "ông ông" phóng ra một cỗ độc lực siêu việt bình thường. Hai người bắt đầu giao đấu.
- Ngươi đây là muốn chết!
Con ngươi Tam u lão ma co rụt lại cùng lúc đó ờ ngoài mười mấy dặm thần thức Dương Phàm cũng thấy được lão sư cùng Tam u lão ma giao đấu.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện ba đạo khí tức cường đại vô cùng. Người lên tiếng chính là nam tử thần bí giấu mặt sau mặt nạ - Ám Thiên Quân Vương!
Ba vị Quân vương đều hiện, khí tức ngưng trọng gấp gáp có thể thấy được nghiêm trọng của tình hình.
- Ba vị Quân vương. Các vị xuất hiện thật là tốt Chúng ta cùng nhau đánh trở lại trợ giúp lão sư cùng đối phó Tam u lão ma kia. Ta không tin tập hợp lực lượng của chúng ta đều không đánh lại hắn.
Dương Phàm hơi lộ cấp bách nói.
- Câm miệng!
Ám Thiên Quân Vương quát lạnh một tiếng:
- Sư phụ của ngươi đang dùng sinh mệnh của mình để đánh cuộc giúp ngươi kéo dài thời gian.
- Cái gì?
Dương Phàm chấn động toàn thân. Ngoài mười mấy dặm. Độc Vương lưng còng "Thốc" một tiếng, phun ra một búng máu, mấy xương sườn trước ngực bị đánh gãy. Tam u lão ma quần áo vẫn không chút hỗn loạn như trước, ổn trọng như núi, một tay sau lưng, một tay ở trong không trung, mơ hồ bày ra phong độ khí phách của một vị ma đạo tông sư.
- Thời gian cấp bách, ngọc giản này cùng một phong thư cho ngươi. Ngươi lập tức bay về hướng chính Tây, một khắc cũng không thể ngừng lại. Trước khi thoát khỏi Tam u lão ma hoặc rời Ngư Dương quốc. không nên mở phong thư này, về phần ngọc giản bên trong có phương pháp chạy trốn, chờ rời khỏi Ngư Dương quốc thì hãy nhìn!
Ám Thiên Quân Vương lần đầu tiên lộ ra vẻ gấp rút, trong tay cầm một quả ngọc giản cùng một phong thư ném cho Dương Phàm.
- Đi mau!
Ám Thiên Quân Vương thúc giục.
- Được. ta đi!
Dương Phàm hít sâu một hơi phát hiện lào sư ở ngoài mười mấy dặm đã khó mà duy trì được nữa.
Vèo!
Tường Vân Ngõa dưới chân run lên. Dương Phàm lập tức na di ra ngoài hai mươi trượng, sau đó theo Ám Thiên Quân Vương dặn bảo cấp tốc bay về phía chính Tây Ngư Dương quốc.
- Hai người các ngươi hỏa tốc rời đi, phụ trách giải quyết hậu quả sau cùng. Phàm là nơi lộ ra ánh sáng của tổ chức toàn bộ di dời.
Ám Thiên Quân Vương tiếp tục phân phó.
- Nhưng là ngươi
Trên mặt Phệ Thiên Quân Vương cùng Bổ Thiên Quân Vương đều lộ vẻ lo lắng.
- Đều do ta tính kế sai lầm không dự đoán được Tam u lão ma sẽ hành động nhanh như vậy.
Trong giọng nói của Ám Thiên Quân Vương có vài phần tự trách, sau đó thản nhiên nói:
- Hôm nay, ta cũng không từng lo lắng sinh tử của mình, các ngươi đi mau. Đây là mệnh lệnh!
- Được. Dương Quân vương, tự ngươi cũng phải bảo trọng!
Hai vị Quân vương Phệ Thiên cùng Bổ Thiên hít sâu một hơi liền phân công nhau bay đi chỉ để lại Ám Thiên Quân Vương lẻ loi một mình.
- Mộng Yên. Ta nhất định sẽ không cho Tam u lão ma lại xúc phạm tới Phàm nhi!
Ám Thiên Quân Vương thì thào lẩm bẩm, đôi mắt lộ ra trên mặt nạ màu đen lộ hết kiên quyết cùng quyết đoán, đồng thời lại lộ ra cảm tình phức tạp!
Ầm ầm!
Ngoài mười mấy dặm một tràng tiếng nổ vang. Thân thể Độc Vương lưng còng bị đánh bay, cánh tay trái bị chấn nát miệng phun máu tươi rơi xuống mặt đất. Cùng lúc đó, trân bảo độc đạo Thất Phương Vạn Độc Hoàn kia cùng biến mất khỏi thế gian.
Ông ông!
Một tầng ánh sáng bảy màu u ám dây dưa không ngớt trên người Tam u lão ma, trên người hắn bỗng nhiên bốc lên một ngọn ma diễm miễn cường áp chế ánh sáng bảy màu kia.
- Độc Vương. Xem như ngươi lợi hại. Chờ có thời gian lại tìm ngươi tính sổ!
Giọng nói âm trâm lạnh lẽo của Tam u lão ma xẹt qua nơi phụ cận Dương gia bảo, hỏa tốc đuổi theo hướng Dương Phàm.
- Tự bạo Thất Phương Vạn Độc Hoàn, độc lực đã xâm nhập vào cơ thể, ít nhất có thể kiềm chế ba thành phép lực của Tam u lão ma.
Độc Vương lưng còng miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy ho khan vài tiếng, phun ra một búng máu thì thào lẩm bẩm:
- Phàm nhi! Chỉ mong ngươi có thể chạy thoát, về sau tiến giai Nguyên Anh mới báo thù này.