Tiên Hồng Lộ

chương 344: xuất phát!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu là độc vật bình thường, đến mấy chục con, mấy trăm con. Dương Phàm cũng vui mừng không sợ. Nhưng Phệ Hồn Thiên Độc Hạt này không như vật tầm thường, mà chính là độc vật bá đạo được xếp vào tốp mười trong bảng dị vật trân thú. Một con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt tam cấp thực lực tương đương Trúc Cơ Kỳ. Nếu giao phong cùng tu sĩ đồng cấp tuyệt đối sẽ làm cho tu sĩ nhân loại kinh hãi run sợ, thậm chí vừa nghe tiếng đã sợ hãi bỏ chạy bạt mạng. Chỉ cần bị nó cắn một cái hoặc là dính một chút kịch độc đáng sợ của nó chẳng những sẽ tiêu diệt sinh cơ trong cơ thể thậm chí còn có thể độc thương tới linh hồn.

Theo Dương Phàm biết trong Tu Tiên giới độc thuật hoặc độc vật có thể làm tổn thương đến linh hồn, tuyệt đối là ít chỉ lại ít, đó cũng là thứ mà các Độc sư tha thiết ước mơ. Lấy thực lực để đánh giá một con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt như vậy, cơ thể cứng rắn như sắt thép, tốc độ kinh người, công kích bá đạo quỷ dị có thể hơn hẳn một cao nhân Trúc Cơ Kỳ. Mà hiện tại là đoàn thể mười mấy con ùa lên mặc dù là bậc cao đích thân tới, cũng phải kiêng kị vài phần. Nếu chỉ muốn thoát khỏi hiểm cảnh, hoặc là tiêu diệt những con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt này, đối với Dương Phàm mà nói cũng không khó. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy Phệ Hồn Thiên Độc Hạt đầu tiên liền nghĩ đến thu phục chúng. Chỉ sợ đối với bất cứ tu sĩ bậc cao nào nhìn thấy những con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt này, đều sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy. Thu phục Phệ Hồn Thiên Độc Hạt một là có thể trở thành trợ lực chiến đấu của Dương Phàm; hai là có thể luyện chế chất độc lợi hại hơn.

Cho nên. đối mặt với mười mấy con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt phát ra hào quang màu lam lạnh như băng này, trong lòng Dương Phàm thật hưng phấn.

"Vù! Vèo!"

Những con độc hạt mặc dù cảm nhận được khí tức bậc cao trên người Dương Phàm nhưng cũng hung hãn không sợ, như âm hồn bay tới tấn công. Dương Phàm chân đạp Tường Vân Ngõa. ngay cả ở dưới đáy biển cũng có thể di động linh hoạt như ý, lập tức rớt ra một khoảng cách cùng đám độc hạt này. Hắn thân là bậc cao lại có được Tường Vân Ngõa bảo vật phụ trợ cường đại bực này, tự nhiên có thể thong dong tránh thoát công kích của đám độc hạt. Chỉ có điều thiết yếu là Dương Phàm muốn tìm một biện pháp thu phục những con độc hạt này.

"Phốc phốc!"

Hắn gập ngón tay búng ra, vận dụng ba thành lực đạo bắn ra vài đạo chỉ kình màu xanh lục đánh vào hai con độc hạt trong đó. Gặp ba thành lực đạo của tu sĩ bậc cao công kích, thân hình hai độc hạt kia hơi ngừng lại dường như bị chấn động choáng váng, nhưng chỉ sau một lát lại khôi phục như thường. Xem ra công kích vừa rồi, vẫn chưa tạo thành thương tổn cho chúng.

"Lực phòng ngự không tệ, tuy rằng không bằng hoang dã biến chủng Lưu Ly Hàn Tinh Xà nhưng có thể xếp tốp mười trên bảng dị vật trân thú cũng tuyệt đối không phải dễ dàng thu phục."

Dương Phàm thầm khen trong lòng. Hơn nữa Phệ Hồn Thiên Độc Hạt này hung tính thật lớn, có thể vượt qua tâm lý sợ hãi của yêu thú bình thường khi đối mặt với bậc cao còn dám khiêu chiến với tu sĩ bậc cao. Cứ như thế quanh quẩn một chỗ. Dương Phàm thi triển nhiều loại pháp thuật, nhưng không cách nào thu phục những con Phê Hồn Thiên Độc Hạt này. Các loại Pháp bảo, Ma Hoàng Kiếm, Huyền Ấn Bảo Phiến cường đại dễ dàng đánh chúng nó bị thương. Pháp thuật yếu một chút thì không thể tạo thành công kích thu phục được chúng. Cuối cùng ngẫm nghĩ một lát. Dương Phàm lấy ra kiện Linh khí cực phẩm Thanh sắc Bảo Đỉnh.

"Coong!"

Thanh sắc Bảo Đỉnh hóa thành một cái đỉnh lớn bay tới không trung phía trên đám độc hạt phát ra một tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn. Trong thanh âm này còn ẩn chứa công kích tinh thần cực mạnh với tu vi bậc cao của Dương Phàm thi triển ra đủ để yêu thú bậc thấp mê muội trong chốc lát thậm chí còn chấn thương linh hồn. Thế nhưng những con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt này, chỉ thoáng hơi khựng lại ở tại chỗ một chút không mảy may bị thương tổn.

- Thu!

Dương Phàm bấm tay đánh ra pháp quyết liên tục, trong Thanh sắc Bảo Đỉnh truyền ra một lực hút thật mạnh chẳng những hút vào nước biển ngay cả những con độc hạt này cũng không ngoại lệ. Phệ Hồn Thiên Độc Hạt thể tích rất nhỏ, dưới khoảng cách thực lực cấp bậc thật lớn, chung quy không thể kháng cự được lực hút này, chúng giãy dụa mấy lần rồi đều bị hút vào trong đỉnh.

"Coong! Coong!"

Mặt ngoài Thanh sắc Bảo Đỉnh lóe ra ánh sáng xanh chói mắt phát ra tiếng kêu như tiếng chuông liên miên không ngừng, chấn cho toàn bộ đám Phệ Hồn Thiên Độc Hạt bị hôn mê. Sau khi bị hút vào trong bảo đỉnh uy lực của thanh âm công kích tinh thần phải mạnh hơn gấp mấy lần, ngay cả những con độc hạt này ở mặt linh hồn có sức đề kháng cực mạnh nhưng cũng phải bó tay chịu trói

- Ha ha

Dương Phàm cười khẽ lấy ra bình ngọc đặc chế bắt độc hạt cho vào, đồng thời thiết trí cấm chế cực mạnh. Trước cứ bắt những con độc hạt này, về phần làm thế nào để thu phục chuyện đó để tính sau. Dương Phàm tin tưởng điều đó hẳn không làm khó được mình, ngay cả Lưu Ly Hàn Tinh Xà có thể so với thần thú còn bị mình thu phục huống chi những con độc hạt này. Bắt được những con trân thú Phệ Hồn Thiên Độc Hạt xong, Dương Phàm bẻ gẫy Ngô Khuyết Thụ thu vào Tiên Hồng Giới. Giống vật lớn như vậy, có lẽ chỉ có Dương Phàm có thể thoải mái thu lấy, đổi lại là Kim Đan bậc cao bình thường, chỉ sợ khó có thể lấy ra trữ vật không gian lớn như vậy.

Thu xong Ngô Khuyết Thụ, Dương Phàm lại tìm kiếm một lát ở dưới gốc cây tìm được hơn một trăm trứng độc hạt. Thu hoạch bất ngờ này khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Không một chút khách khí thu hết số trứng độc hạt này. Dương Phàm lại lấy thêm một ít rễ cây Thiên Khuyết Thụ Căn mới cảm thấy thỏa mãn rời đi. Có thể nói một chuyến đi này thu hoạch khá dồi dào. Sau một lát. Dương Phàm trở lên mặt biển bay về đảo nhỏ.

Hắn không nghĩ ở lại đảo nhỏ nhiều thêm, bởi vì chuyện vừa rồi hắn bắt mười mấy con thiên độc hạt, đồng thời lấy được hơn một trăm trứng độc hạt bị không ít yêu thú ẩn núp dưới đáy biển nhìn thấy. Những con yêu thú này linh trí đã khai mở, Dương Phàm không tin bọn chúng sẽ không nảy sinh ý niệm thèm muốn trong lòng.

"Chuyện đã làm tốt rồi, hiện tại có thể chuẩn bị rời khỏi đảo nhỏ này."

Dương Phàm đưa Phó Bình Phó Tuyết ra bờ biển rồi phóng ra Thiên Hành Chu. Chiếc thuyền bọc sắt cực lớn này, lập tức dẫn tới náo động của tu sĩ trên đảo. Ngay cả Hắc Mãng thân là lĩnh chủ cũng bị kinh động, nó nói với Dương Phàm:

- VỊ tu sĩ nhân loại bậc cao này, ngài rời bến Yêu tộc chúng ta không có quyền ngăn cản. Nhưng ngài không thể mang đi người dân trên đảo, bọn họ thuộc về lãnh địa này.

"Vù! Vù!"

Đúng lúc này, trên đảo nhỏ bay tới hơn một trăm tu sĩ nhân loại trong đó không ít cường giả Trúc Cơ Kỳ.

- Đại nhân! Van cầu ngài mang chúng ta đi!

Một lão già Trúc Cơ Kỳ cầm đầu van xin. Hơn một trăm tu sĩ toàn bộ đều là Ngưng Thần Kỳ trở lên đều lộ vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dương Phàm, ở lại trên đảo nhỏ này không có tự do chân chính, sống làm nô lệ cho Yêu tộc dù có tiếp tục sống thì cũng là cuộc sống tạm bợ.

"Rào! Rầm!"

Chiến sĩ Yêu tộc trên đảo theo mệnh lệnh của Hắc Mãng liền bao vây quanh bờ biển. Những chiến sĩ Yêu tộc này chừng mấy trăm tên, cả đám đều võ trang hạng nặng, trên người tỏa ra sát khí.

- Dám hỏi vị lĩnh chủ đại nhân này! Tu sĩ thế nào là nô lệ, thế nào lại là người dân?

Dương Phàm thản nhiên hỏi.

- Nô lệ là những tu sĩ nhân loại và người thường không phục tòng quản chế. bị Yêu tộc chúng ta nô dịch, về phần người dân bình thường, là tu sĩ sinh sống trên đảo.

Hắc Mãng đáp.

- Nô lệ không thể mang đi như vậy dân thường vì cái gì không thể?

Dương Phàm hơi híp mắt lại, phóng ra một tia sáng khiến cho Hắc Mãng dài đến mười trượng kia, toàn thân run lên.

- Dựa theo điều lệ trên đảo bình dân muốn rời đi cần phải chi ra một trăm linh thạch.

Hắc Mãng cố nói theo lý. Đúng lúc này, từ ngoài xa hải vực truyền đến hai cỗ khí tức cường đại. Dương Phàm mặt hơi đổi sắc đúng là hai yêu thú bậc cao phân biệt là một con hải xà (rắn biển) và một ngư nhân (người cá).

"Vù vù"

Chỉ chốc lát hải xà cùng ngư nhân kia bay đến phụ cận đảo hóa thành hình dáng nửa người nửa yêu. Con hải xà đầu nhọn lưỡi rắn thè ra thụt vào, ngoài ra, tay chân và thân thể không khác gì nhân loại. Mà ngư nhân bậc cao kia không ngờ hóa thành một vị nữ nhân nhân loại mặc cung trang màu sắc sặc sỡ chỉ là trên đầu có một số vảy, mắt hơi lồi ra. Hai yêu thú bậc cao cùng một lúc tới đảo nhỏ uy áp cường đại khiến cho đám yêu tu và tu sĩ nhân loại vô cùng kinh sợ. Dương Phàm biết rằng yêu thú tứ cấp có thể so với Kim Đan bậc cao thi triển Hóa Hình Thuật có thể biến thành hình dáng nhân loại. Nhưng dù sao không có bước vào Biến Hóa Kỳ, khi hóa thành hình người khẳng định sẽ giữ lại một số điểm đặc biệt của bản thể.

- Tiểu nhân Hắc Mãng ra mắt hai vị đại nhân.

Hắc Mãng vội vàng thi lễ.

- Nơi này xảy ra chuyện gì?

Con hải xà biến thành nam nhân đầu rắn thân ngươi, lạnh lùng liếc nhìn Dương Phàm một cái hỏi Hắc Mãng.

- Là như vậy, vị nhân loại bậc cao này muốn dùng chiến thuyền này rời khỏi hải vực, những tu sĩ trên đảo này muốn đi theo.

- Hừ! Không được! Nô lệ không thể mang đi, bình dân rời đi phải chi trả một trăm linh thạch.

Nam nhân đầu rắn nói giọng lạnh như băng. Dứt lời hai yêu tu bậc cao này đồng loạt phát ra khí thế cường đại, khiến cho các tu sĩ tại đây mặt xám như tro tàn, chỉ có Dương Phàm vẫn ổn định như thường. Dương Phàm đánh giá sơ một chút, thực lực của hai đại yêu tu này đều tiếp cận Kim Đan trung kỳ, ở địa bàn của yêu thú nếu minh chống lại khẳng định sẽ thất thế. Ngoài ra. hắn vốn cũng không định mang theo hết bao nhiêu người này đi, nhiều lắm là tìm mấy người giúp việc, làm nhiệm vụ thủy thủ trợ giúp mình điều khiển Thiên Hành Chu.

- À! Không bằng như vầy

Dương Phàm đưa tay xoa má thong thả nói:

- Trừ hai tên dược đồng này ta nhiều lắm chỉ thu nhận mười người, yêu cầu là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tuổi không thể lớn hơn năm mươi, một trăm linh thạch, thì các ngươi còn phải tự mình chi trả.

Vừa nghe lời ấy, các tu sĩ tại đây phần lớn đều tuyệt vọng than thở.

- Đại nhân! Ta phù hợp điều kiện.

Một gã thanh niên Trúc Cơ Kỳ mừng rỡ như phát cuồng chạy lên. Dương Phàm quét thần thức đảo qua thản nhiên nói:

- Ngươi giao nộp linh thạch cho vị lĩnh chủ này, sau đó có thể đi theo ta.

- Dạ. đại nhân!

Gã thanh niên Trúc Cơ Kỳ, mừng rỡ xuất ra một trăm linh thạch, đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà nói cũng không khó. Rất nhanh, lần lượt có bảy tám người phù hợp điều kiện. đi lên Thiên Hành Chu. Toàn bộ quá trình, đều hoàn thành dưới giám sát của hai đại yêu thú bậc cao cùng đám chiến sĩ Yêu tộc trên đảo.

- Hai vị đạo hữu Yêu tộc, các ngài có vừa lòng không?

Dương Phàm cũng đi lên Thiên Hành Chu, cũng thay Phó Bình Phó Tuyết chi trả linh thạch, xong cười dài nhìn hai bậc cao Yêu tộc nói. Gã nam nhân hải xà cùng nữ nhân váy sặc sỡ liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn có chút không cam lòng để mặc cho Dương Phàm dẫn theo mười người đi lên Thiên Hành Chu.

- Khối lệnh bài này giao cho các ngươi, Thiên Hành Chu do mấy người các ngươi thay nhau điều khiển.

Dương Phàm giao lệnh bài cho tám chín tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ này điều khiển Thiên Hành Chu. Những người này đối với Dương Phàm đều khép nép cung kính rất nhanh liền phân công nhau nhiệm vụ điều khiển Thiên Hành Chu.

- Xuất phát!

Hết thảy sắp xếp xong xuôi. Dương Phàm đứng vững trên đuôi thuyền Thiên Hành Chu mắt nhìn các tu sĩ còn lại trên bờ biển trong lòng thầm thở dài. Những tu sĩ này, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và không cam lòng, trong mắt đầy vẻ ảm đạm nhìn theo hy vọng duy nhất càng ngày càng rời xa tầm mắt. Tiểu đảo giống như vậy ở Thiên cầm Nội Hải giống như những viên sỏi, cho dù có Thành lũy trên biển nào khác đi ngang qua nơi đây, hơn phân nửa cũng không thèm ghé lại. Phần lớn người trong bọn họ đã định trước là chỉ có bám lấy hòn đảo nhỏ này cả đời sống làm nô lệ của Yêu tộc cho đến chết.

Dương Phàm đón gió biển trong lòng cũng không cảm nhận được tư vị của nó. Đối mặt với biển Thiên cầm Nội Hải mênh mông, vận mệnh của hàng tỉ nhân loại, một tu sĩ Kim Đan bậc cao như hắn vẫn có vẻ nhỏ bé, ngay cả có lòng cũng bất lực không thể thay đổi được đại cục. Có lẽ một ngày nào đó rất xa có thể làm được, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện Dương Phàm lo lắng lúc này. Hắn cũng chỉ là một viên sỏi nhỏ lênh đênh trên hải vực khôn cùng này, trong gian nan hiểm trở, truy tìm lực lượng và đại đạo thuộc về mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio