Tiên Hồng Lộ

chương 441: trở về bắc tần (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chủy thủ lạnh băng đặt trên vùng cổ tuyết trắng, Đặng Thi Dao lại cương liệt như vậy.

- Thi Dao, muội vẫn quật cường như thế, nhân sinh trên đời muội cũng phải tự nghĩ cho mình một chút.

Dương Phàm khổ sở thở dài một hơi, hắn cũng không có có ý muốn dùng sức mạnh chẳng qua là muốn thử thái độ Thi Dao.

- Huynh còn không đi

Đặng Thi Dao cắn chặt răng ngọc sau đó lui mấy bước sâu kín nói:

- Hiện giờ đại ca thăng cấp Nguyên Anh. Thi Dao vạn vạn lần không phải đối thủ của huynh, nhưng ít ra có năng lực tự sát.

Thân là tu sĩ Nho môn Đặng Thi Dao thông tri thức hiểu lễ nghĩ, hiểu biết cầm kỳ thư họa dưới bề ngoài nhu mì giữ chặt một trái tim trinh liệt quật cường.

- Được rồi, huynh đi trước, ngày mai lại tới thương nghị chuyện tài liệu với muội.

Dương Phàm khoát tay, lại đi ra ngoài động phủ. Nhưng mà vừa đi ra vài bước hắn đột nhiên xoay người.

- Huynh muốn làm gì

Chủy thủ trên tay Đặng Thi Dao nhoáng lên gần như muốn cắt phá làn da trắng nõn của nàng.

- Huynh muốn nói cho Thi Dao, đại ca thân là dược sư bậc cao, ở trước mặt huynh, muội ngay cả quyền chết cũng không có.

Dương Phàm cười khẽ, nhẹ nhàng rời khỏi động phủ. Đặng Thi Dao nhìn theo hắn rời đi khẽ thở ra một hơi lẩm bẩm:

- Ta thật ngay cả quyền tự sát cũng không có? Thế nhưng vì sao huynh ấy không dùng sức mạnh

Nàng có chút không đoán ra tâm tư Dương Phàm. So với Thiên Lan Điện lần trước, phương diện cảm tình Dương Phàm lại trở nên bá đạo như thế

Buổi tối hôm sau. Dương Phàm lại lẻn vào trong động phủ Đặng Thi Dao. nghiêm túc hỏi:

- Muội đã tham ngộ thượng cổ truyền tống trận, những tài liệu cần thiết, đại ca phải đi ra tìm kiếm ít nhất phải nửa năm một năm mới tìm được.

Hắn cũng rõ ràng những tài liệu này có chút rất trân quý bằng tu vi Kim Đan đại viên mãn của Đặng Thi Dao vốn liếng có hạn khó có thể thu thập được.

- Đại ca đi thôi chuyện Thi Dao đã đáp ứng nhất định sẽ làm được.

Đặng Thi Dao trong ánh mắt sáng lướt qua một tia ôn nhu kiên định.

- Tốt. huynh lập tức đi xem. Thi Dao không có lời muốn nói với đại ca sao?

Dương Phàm như cười như không hỏi. Hắn phát hiện thái độ Đặng Thi Dao rõ ràng có chuyển biến hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng lạnh băng lúc trước. Đặng Thi Dao cong môi chuyển thành mĩm cười nói:

- Hiện giờ đại ca thăng cấp Nguyên Anh có thể ỷ mạnh hiếp yếu, bức bách người khác. Lại không biết mấy năm qua tu vi Thi Dao vẫn đứng ở Kim Đan đại viên mãn tất cả thời gian đều dùng tìm hiểu thượng cổ truyền tống trận. Nếu không như vậy, hôm nay đại ca cũng không có cơ hội ép buộc bá đạo như vậy.

Dương Phàm nghe lời này, nhất thời á khẩu không nói được, có chút áy náy. Tư chất Đặng Thi Dao hắn hết sức rõ ràng, lúc ở Thiên Lan Điện đã bức thẳng Kim Đan hậu kỳ, thậm chí có khả năng áp chế tu vi. Đi đến nội hải nhiều năm như vậy, nếu nàng không phân tâm tìm hiểu thượng cổ truyền tống trận, hiện giờ quả thật có cơ hội thăng cấp Nguyên Anh rất lớn.

- Được được được. tu sĩ Nho môn quả nhiên giỏi biện hộ.

Dương Phàm đi tới lại nắm chặt tay Đặng Thi Dao nhìn thẳng mỹ nữ cổ điển như tranh như họa trước mắt. nghiêm nghị nói:

- Muội chờ ta một năm, đợi đại ca thu thập đủ tài liệu chúng ta cùng nhau trở về Bắc Tần.

Đặng Thi Dao cũng không giãy khỏi tay hắn, yên lặng ngưng mắt nhìn hắn một lát. rốt cuộc đáp lời:

- Đại ca phải cẩn thân, huynh mới vào Nguyên Anh, trong nội hải không thiếu cường giả có thể uy hiếp tới huynh.

- Thì ra Thi Dao cũng quan tâm đại ca.

Dương Phàm lộ ra ý cười vui mừng. Hắn dừng lại ở động phủ Đặng Thi Dao một lát, hỏi phường tu tiên cỡ lớn gần đó. Lúc đêm khuya, Dương Phàm không dừng lại, cáo biệt với Đặng Thi Dao. lặng yên rời khỏi Tam Linh Sơn, nhẹ nhàng lướt đi.

Phốc!

Dương Phàm vừa rời đi một lát Đặng Thi Dao dung nhan tái nhợt phun ra một ngụm máu thân thể lung lay muốn ngã.

- Thái Thượng Vong Tình Quyết

Đặng Thi Dao ngọc dung tái nhợt lộ ra mấy tia đau đớn. lầm bầm:

- Làm trái áo nghĩa Vong Tình Quyết, ta sẽTrừ khi có đại tu sĩ Nguyên Anh Nho môn hay cường giả Hóa Thần KỲ đích thân ra tay.

Nàng lại cười khổ:

- Vì sao ta còn không thể chân chính vong tình tuyệt nghĩa

vết thương của nàng là xung kích tinh thần thẳng đến sau khi Dương Phàm rời đi, mới đột nhiên phát tác. Bằng không với Dương Phàm diệu thuật vô song không chừng còn có phương phép giải quyết.

Vù vù!

Một cái bóng mơ hồ như vào chỗ không người, đi qua Tam Linh Sơn được trận pháp che chở trong bóng đêm. Nửa tháng sau Dương Phàm dựa theo Đặng Thi Dao chỉ dẫn. đi tới một phường thị tu tiên cỡ lớn trong lãnh hải Thiên Dực Vương. Tòa đảo này phạm vi mười vạn dặm lấy yêu tu làm chủ, chúng nó ở nơi này giữ địa vị tuyệt đối. Đương nhiên, cũng có không ít tu sĩ nhân loại giao dịch ở chỗ này. Dương Phàm thay đổi dung mạo ẩn nấp khí tức dùng thân phận Kim Đan đại tu sĩ tới hòn đảo này. Tu sĩ Kim Đan Kỳ ở trên hòn đảo này, cũng không khiến người khác quá chú ý, đồng thời bản thân so với tu sĩ cùng cấp có địa vị tương đối cao. Đi qua lại trên đảo mấy ngày, Dương Phàm giao dịch được rất nhiều tài liệu.

"Các tài liệu còn lại đều dễ tìm nhưng duy Tinh vẫn Thạch cùng Không Minh Thạch, có chút phiền phức."

Dương Phàm chau mày.

Tinh vẫn Thạch, tên như ý nghĩa, chính là vật chất rơi xuống thiên ngoại, hết sức hiếm thấy. Bình thường chỉ có chờ Thiên Ngoại Lưu Tinh rơi xuống, mới có vật này xuất hiện, loại đồ vật này cần có kỳ ngộ vận may. Có người nói Tinh vẫn Thạch trân quý nhất là vẫn thiết, là bảo vật chế tạo Pháp Bảo mơ mộng cầu mong. Còn Không Minh Thạch, ở nhân giới càng thêm hiếm thấy, nó là chủ tài liệu chế tạo Pháp Bảo không gian. Đương nhiên. Không Minh Thạch hiếm thấy nhân giới, tối đa luyện chế mấy thứ như Phá Cấm Phù. Dương Phàm tìm khắp mấy phường thị cao cấp trên đảo cũng không đụng tới Không Minh Thạch hay Tinh vẫn Thạch. Độ khó thu thập tài liệu còn khó khăn hơn cả Dương Phàm tưởng tượng. Tuy nhiên một ngàv. Dương Phàm từ một lão già bậc cao có được tin tức.

- Bốn trăm năm trước Tinh vẫn Thạch từng xuất hiện ở trong lãnh địa Thiên Dực Vương. Lúc đó một yêu tu bậc cao lấy được dẫn phát một trận đại chiến tranh đoạt. Thế nhưng cuối cùng. Thiên Dực Vương giáng xuống từ trên trời, mọi người đều buông tha kể cả yêu tu Hóa Hình cùng cường giả Nguyên Anh tham chiến.

- Thiên Dực Vương?

Dương Phàm khẽ giật mình:

- Tài liệu này rơi vào trong tay hắn chỉ sợ cũng vạn phần khó khăn.

Đối mặt với mười hai đại cường giả Chí Tôn, tất cả cường giả Nguyên Anh Hóa Hình đều phải ảm đạm thất sắc. Muốn chống lại cường giả cấp bậc này, ít nhất cần đại tu sĩ hậu kỳ.

- Hắc hắc nhưng mà nghe nói Thiên Dực Vương từng chia ra một phần ba Tinh vẫn Thạch, giao cho con lớn nhất Dực Văn. Nếu như có thể tìm được hắn chỉ cần có thể đưa ra đủ lợi ích hẳn có thể trao đổi được.

Lão giả Kim Đan ánh mắt đảo qua Dương Phàm than thở:

- Chỉ là bằng tu sĩ Kim Đan Kỳ như ngươi, giao dịch với yêu tu Hóa Hình. sợ rằng

Ý của hắn đã rất rõ ràng trước chênh lệch tu vi quá lớn dù là Dương Phàm có thể đưa ra đủ lợi ích cũng khó giao dịch thành công thậm chí có thể dẫn họa sát thân.

- Ý của đạo hữu ta đã rõ.

Dương Phàm làm bộ thở dài một hơi. lại hỏi:

- Chẳng hay Dực Vân này ở nơi nào?

- Ha ha hắn chính là người nắm giữ hòn đảo này, tùy tiện hỏi vài người liền có thể biết được động phủ của hắn.

Lão già Kim Đan cười khẽ:

- Nhưng mà lão hủ vẫn khuyên ngươi nên đừng đưa dê vào miệng cọp.

- Mặc dù ta không thể ói chuyện ngang hàng với Dực Văn nhưng có thể tìm tiền bối Nguyên Anh giao dịch thay.

Dương Phàm cười cười sau đó đứng dậy cáo từ.

Lão già Kim Đan nhìn theo Dương Phàm rời đi, lẩm bẩm:

- Có năng lực giao dịch Tinh vẫn Thạch, Không Minh Thạch, người này tất nhiên lai lịch bất phàm, hơn nữa lúc nói tới yêu tu Hóa Hình căn bản không hề có vẻ kính nể nói không chừng là một lão quái Nguyên Anh

Nghĩ tới đây lão ta không khỏi run run.

Hai canh giờ sau ở một nơi bí ẩn trên đảo. Dương Phàm lắc người biến hóa lại dịch dung thành một lão già râu tóc bạc trắng, hiển lộ ra tu vi Nguyên Anh Kỳ.

Vù!

Hắn bay lên trời nhắm hướng trung tâm hòn đảo bay tới. Dọc theo đường đi đông đảo tu sĩ cảm nhận được khí tức của hắn không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.

- Nguyên Anh lão quái

Một gã cường giả Kim Đan xa xa thấy Dương Phàm bay tới thất kinh lập tức nhường đường. Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc cảm giác một đường bay tới thật thông thoáng. Mặc kệ là yêu tu hay là nhân loại. sau khi nhận ra khí tức của hắn đều chủ động nhường đường. Thỉnh thoảng, một đám tu sĩ đang nói chuyện trên trời, khi gặp phải Dương Phàm lập tức câm như hến. Thậm chí. có hai yêu tu đang tranh chấp giao dịch mắt thấy sẽ tranh đấu. Đúng lúc này, khí tức Nguyên Anh Kỳ cường đại ập tới hai yêu tu này cả người run lên tạm thời yên hơi lặng tiếng.

"Càng cao càng cô độc mà"

Dương Phàm không khỏi cảm thán, đáy lòng sinh ra một loại ảo giác cao cao tại thượng, bao phủ chúng sinh. Tu tiên không năm tháng, Dương Phàm cũng đã ngây người trong nội hải hơn hai mươi năm. Bất tri bất giác hắn dần dần đặt chân lên đỉnh kim tự tháp

Lão quái Nguyên Anh bất luận là đặt ở Bắc Tần hay Thiên cầm Nội Hải ít nhất đều là nhân vật danh chấn một phương. Thời gian nửa chén trà. Dương Phàm bay đến một tòa thành hắc thạch khí thế hùng hồn nằm ở trung tâm hòn đảo. Cả tòa thành, có thể dung nạp mấy vạn người, bởi vì là đại bản doanh yêu tộc kiến trúc phòng ốc bèn trong đều khá cao to.

Vù vù!

Dương Phàm bay đến trước mặt tòa thành hắc thạch, cảm nhận được một cỗ yêu khí áp lực. Trên thành lâu sừng sững mấy ngàn chiến sĩ yêu tộc chen chúc đông đảo ánh mắt lộ ra sát khí

Đối mặt với tràng diện như vậy, tu sĩ bình thường chỉ sợ đã sớm rút lui rồi, nào dám xông tới?

- VỊ tiền bối này, ngài đại giá tới Hắc Thạch Bảo có chuyện gì hay sao.

Một gã yêu tu bậc cao bay tới. cung kính hỏi. Nếu như đích thân tới đây không phải là lão quái Nguyên Anh chỉ sợ hắn đã sớm quát mắng một trận.

- Ta muốn gặp Dực Vân bảo chủ các ngươi, trao đổi vật phẩm trọng yếu, làm phiền chuyển lời.

Dương Phàm nhẹ nhàng như không nói.

- Đại nhân xin chờ tiểu nhân lập tức đi chuyển lời.

Yêu tu bậc cao kia lập tức bay vào tòa thành. Một lát sau trong tòa thành lại bay ra một mỹ phụ thiên kiều bá mị. Người là một nữ tu nhân loại tu vi gần đến Nguyên Anh Kỳ.

- Xin hỏi quý tính tiền bối?

Mỹ phụ hiếu kỳ quan sát Dương Phàm trong mắt cũng có vài phần kính sợ.

- Lão hủ Phiền Dương.

Dương Phàm tùy tiện bịa ra một cái tên, lúc này hắn đang là lão già thất tuần tự nhiên phải ổn trọng một chút. Phiền Dương, đọc ngược lại chính là trùng âm với Dương Phàm.

- Phiền tiền bối xin mời.

MỸ phụ đầy vẻ cung kính đi trước dẫn đường. Dương Phàm hít sâu một hơi chậm rãi đi vào Hắc Thạch Thành Bảo. Trong thành bảo một cỗ yêu khí dày đặc càng thêm áp lực áp tới trước mặt.

Nơi này là đại bản doanh yêu tộc đối với nhân loại mà nói đúng là đầm rồng hang hổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio