- Tú Ngọc Các!
Nghĩ đến đây. Dương Phàm ngừng tu luyện, mở hai mắt ra. thần thức tự nhiên bao phủ phạm vi một dặm quanh Thiên Hành Chu nhưng không một ai có thể phát hiện ra được. Sở trường của Tiên Hồng Quyết chính là khôi phục. chữa trị cùng với ẩn nặc. Mặc dù trên Thiên Hành Chu có một vị Ngưng Thần sơ kỳ nhưng cũng khó có thể nhận ra được thần thức của Dương Phàm. Tối hôm qua hắn đã nghiên cứu rất kỹ Hoàn Hồn Thuật và đã hoàn toàn nắm giữ. Sau đó hắn lại tu luyện thêm một loại pháp thuật khác trong Thánh Liệu Thiên, đó là Khu Độc Thuật!
Sau khi cảnh giới linh hồn tiến vào Ngưng Thần hậu kỳ thì Dương Phàm đã có thể tu luyện được rất nhiều pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên. Khu Độc Thuật chính là một trong số đó. Tên như ý nghĩa. Khu Độc Thuật chính là để trị độc.
"Độc" trong lời này chính là độc thuật của tu tiên giới. so với độc dược của giang hồ thế tục thì đáng sợ hơn ngàn vạn lần. ở tu tiên giới. am hiểu sử dụng độc thuật có hai loại người:
Một chính là Dược sư. Bọn họ am hiểu chế độc. sử dụng độc. lợi dụng mọi hoàn cảnh. cường đại khó lường. Một Dược sư đi theo hướng thiên đạo (thiện) thậm chí có thể trở thành một tông sư dụng độc! Có thể cứu người mà cũng có thể chỉ một giây lát đã đưa người ta vào chỗ chết.
Loại người thứ hai chính là những tu sĩ tu luyện độc công trong Ma đạo. Công pháp bọn họ tu luyện cực kỳ bá đạo quỷ dị. ngay cả linh khí trong cơ thể cũng ẩn chứa độc tính. thân thể khác với người thường. Khi đấu phép khiến người ta rất e ngại.
Dương Phàm thản là một gã Dược sư, tự nhiên cũng muốn học pháp thuật để khu độc, phòng ngừa hậu hoạn. Đương nhiên Dược sư có thể khu độc, hiểu dược lý cũng có thể tu luyện độc thuật. Điểm ấy Dương Phàm rất rõ ràng. Nhưng trong Thánh Liệu Thiên không ngờ không có phép thuật về phương diện dụng độc!
Độc thuật thật ra cũng có nhưng lại ở trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên.
Dương Phàm cuối cùng kết luận rằng trong Thánh Liệu Thiên không có pháp thuật công kích.
Phàm là pháp thuật dùng để công kích và các thần thông bá đạo thì toàn bộ đều thuộc Bàng Môn Tả Đạo Thiên. Trong đó. loại độc thuật bá đạo nhất trong cuốn Bàng Môn Tả Đạo Thiên có tên là Khô Tịch Thiên Lý. Pháp thuật này có thể khiến cho trong phạm vi ngàn dặm phơi đầy xác chết. không một bóng cây ngọn cỏ, không một tia sinh cơ.
Khô Tịch Thiên Lý, diệt sát sinh cơ!
Vừa nghe cái tên này cũng đà biết sự bá đạo của Khô tích thiên lý đáng sợ như thế nào?
Nhưng mà một pháp thuật cường đại như thế ở trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên, nếu muốn tu luyện thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian. khó có thể thành công trong thời gian ngắn. Điểm ấy khiến Dương Phàm rất buồn bực. Thân là Dược sư. hắn cũng muốn có một số thủ đoạn công kích để tự bảo vệ mình.
- Thôi đượcChờ khi y quán của ta ổn định thì tự nhiên sẽ có nhiều thời gian để tu luyện nhưng pháp thuật và thần thông trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên!
Trong lòng Dương Phàm than thầm. Hắn biết Thiên Hành Chu sẽ lập tức tới Tú Ngọc Các. Nghĩ tới đày. hắn liền tiến nhập vào Tiên Hồng không gian.
Trong Tiên Hồng không gian.
Chân hắn đạp lên lục thổ địa. đám sương sinh mệnh trong cơ thể hắn tản ra. xâm nhập vào trong tầng đất. Thoáng chốc. Dương Phàm cùng với phiến lục thổ địa này huyết nhục tương liên, tâm thẩn dung họp. Với mắt thường có thể thấy được. phiến lục thổ địa dưới chân hắn bắt đầu mở rộng ra. Chỉ chốc lát phiến lục thổ địa này đã khuếch trương tới phạm vi một trượng vuông, so với trước đây đã lớn hơn mấy lần!
Theo phiến lục thổ địa không ngừng khuếch trương, Dương Phàm cảm giác lĩnh vực của riêng mình trong Tiên Hồng không gian cũng lớn hơn rất nhiều. Trước mặt. trong phiến không gian thần bí này, Dương Phàm được coi là Tiên Hồng cấp một. có được phạm vi lục thổ địa là một trượng, phiến lục thổ địa nàv đã mở rộng bổn lần. Hiển nhiên là diện tích của phiến lục thổ địa này có liên quan đến tu vi của Dương Phàm. Giờ phút này, hắn chỉ mới là tu sĩ Luyện Khí kỳ, tương ứng là Tiên Hồng cấp một. cũng coi như có chút quyền hạn. Hắn nắm trong tay Tiên Hồng Giới. là một kiện bảo vật không rõ cấp bậc. không ngờ có thề câu thông không gian vật chất thật và Tiên Hồng không gian. Là thứ tồn tại duy nhất. Nhưng công năng khác hẳn còn chưa biết hết. Bởi vì sự tồn tại của Tiên Hồng Giới. Dương Phàm trở thành người khai hoang duv nhất trong Tiên Hồng không gian mà không phải là dân bản xứ. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi đang tràn đầy sinh cơ trên phiến lục thổ địa. Dương Phàm ngồi xuồng xuống, nhổ gốc dược thảo này lên.
"Lần này ta đi Tú Ngọc Các. ngoại trừ phải mua rất nhiều dược liệu thì còn cần mua mầm giống của một số linh dược và kỳ hoa dị thảo để còn gieo trồng trên phiến lục thổ địa này." Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Tuy nhiên, linh thạch trong tay hắn cũng có hạn. Dù giết người đoạt bảo trong nơi hoang dã kia thì hắn tổng cộng cũng mới có ba trăm linh thạch mà thôi!
Mà cây Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi trong tay hắn ít nhất cũng có thẩ bán được vài trăm linh thạch. Ý niệm vừa động. Bạch Ngọc Nhân Sâm này liền xuất hiện trong tay Dương Phàm ở không gian vật chất. Dương Phàm cẩn thận thể hội quá trình này, phát hiện ra rằng sở dĩ hắn có thể đem đồ vật gì đó ra khỏi Tiên Hồng không gian là do công năng cây cầu không gian giữa hai không gian của Tiên Hồng Giới.
Từ góc độ đó xem xét thì Tiên Hồng Giới quả giống như không gian giới chỉ trong truyền thuvết. Điểm khác nhau là nếu không gian giới chỉ bị phá vỡ thì những gì trong không gian sẽ bị không gian loạn lưu cắt nát mà Tiên Hồng Giới lại không có vấn đề này.
Dương Phàm cất cây Bạch Ngọc Nhân Sâm này vào một hộp gỗ đặc biệt, rồi dùng cấm chế niêm phong lại. Sau đó hắn mới thả vào trong túi trữ vật.
Lại tĩnh dường trong phòng một lát - chân trời đã dần xuất hiện ánh nắng. màn đêm biến mất.
Dương Phàm đi tới trên boong thuyền, chỉ cảm thấy không khí rất tươi mát. thần thanh khí sãng. liền Theo bản năng dung nhập vào Toàn Tri Mô Thức. nắm bắt hết thảy trong phạm vi hai trăm trượng.
Đúng lúc này, Dương Phàm cảm giác được sau lưng có người đi tới, quay đầu nhìn lại thì là một nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu hồng nhạt rất diễm lệ. cười hỏi:
- Lý cô nương, sắp tới Tú Ngọc Các rồi Chúng ta cũng sắp phải cáo biệt!
Lý Nguyệt Sương là cố ý trang điểm một phen cũng vừa lúc tới chỗ này tìm Dương Phàm.
Nhìn về phía nam tử tuấn tú, trong lòng nàng như lại sinh ra ảo giác. Dáng người anh tuấn của đối phương đứng trong rừng trúc đầy sương mù của buổi sớm mai. mưa rơi rơiánh mặt trời ấm áp. gần gũi mà thật tự nhiên, lại dường như ở một nơi rất xa xôi
Dương Phàm cảm thấy trong mắt nàng là một vẻ mênh mang. lập tức rời khỏi Toàn Tri Mô Thức.
Lý Nguvệt Sương hoảng hốt. mới nhận ra mình cứ nhìn đối phương chằm chằm. vội vàng thu liễm tâm thần lại. Trên mặt nàng nhiễm một phiến hồng hào. lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Thật đúng là say rượu không bằng say mỹ nhân!
- Dương Dược sư. sớm thế mà ngài đã rời đi sao?Sau này có khi nào tới nữa không?
Vẻ mặt LÝ Nguyệt Sương lộ ra nét đa cảm. Khi ở cạnh Dương Phàm. nàng không hề còn vẻ băng lãnh và đạm mạc nữa.
- Có duyên sẽ còn gặp lại!
Dương Phàm đưa ra một đáp án mà lúc nào cũng có thể nói được.
- Có duyên sẽ gặp
Trên mặt Lý Nguyệt Sương hiện lên một tia chờ mong và vui mừng.
Hai người đứng trên Thiên Hành Chu. trầm mặc không nói gì. cùng thưởng thức cảnh sắc trên Thanh Giang hà. Những đám mây cuối chân trời đã nhiễm sắc màu ứng đỏ, núi xa mờ mịt, dòng sông gấp khúc. kéo dài như vô tận.
Trên thực tế. Dương Phàm hiểu được tình cảm của Lý Nguyệt Sương. Hắn đối với nàng cũng không có gì ác cảm. nhưng cũng không có tình yêu nam nữ. Hai người chỉ là một gã dược sư và một nữ tu xinh đẹp mà thôi!
Ngoài ra cũng không có tình cảm nào khác nữa.
Tâm tình Dương Phàm yên tĩnh như nước. Hắn hiểu rằng. bởi vì khí chất đặc biệt của mình mà ngày sau. nhiều khả năng sẽ phải gặp nhiều tình huống như thế này nữa!
Chỉ chốc lát. Thiên Hành Chu đã trở nên náo nhiệt. Rất nhiều tu sĩ đã đi lên boong thuyền, bắt chuyện với nhau.
Mọi người đều biết Thiên Hành Chu đã sắp về tới đích.
Lại thêm một lúc nữa. phía trước đột nhiên trống trãi. con sông cũng rộng dần ra. địa thế núi rừng hai bên sông cũng rơi lại phía sau.
- Tới rồi! Đã tới Tú Ngọc Các rồi! Có người hô lên.
Dương Phàm mĩm cười. lấy cảnh giới thần thức Ngưng Thần hậu kỳ của hắn thì hai mắt đã có năng lực bài trừ huyền trận nhất định.
Mặc dù không cần Linh Nhãn Thuật nhưng Dương Phàm cũng có thể mơ hồ nhìn ra được một tiên cảnh trên sông mông lung ở phía xa xa.
Trong sương mù mông lung kia có thể thấy được quỳnh lầu điện ngọc. đình thai lầu các. rường cột chạm trỗ. Hắn cũng nhìn được có nhân ảnh đi lại. Trên bầu trời còn thấy nhưng ánh sáng lóe lên. hiển nhiên là có tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Đây chính là Tú Ngọc Các. thế giới trên nước trong một ngõ cụt của Thanh Giang hà. Nơi này chính là một một hồ nước tự nhiên rất lớn. bao phủ một phạm vi mười dặm. Những thác nước từ trên núi đổ xuống, hương hoa. thú ngự. đẹp đẽ động lòng người.
Dương Phàm nhìn thấy tiên cảnh trên nước này, thần sắc lộ ra vẻ phức tạp.