Tiên Hồng Lộ

chương 91: vụ liễu nổi phong ba!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Chung hơi lộ vẻ đau thương và bất đắc dĩ nói:

- Dĩ nhiên ta đã nói rõ tình hình vói Mạn Hương, nhưng nàng vẫn khư khư cố chấp. nhất định đòi theo ta cùng nhau vào tiên đạo.

- Ồ?

Dương Phàm lộ vẻ mặt tươi cười:

- Ngươi trả lời nàng thế nào.

Lâm Chung ảm đạm nói:

- Mạn Hương nếu có thể tiến giai Luyện Khí Kỳ, ta không ngại nắm tay nàng cùng nhau đi vào tiên đạo. nếu không được. nàng hãy vứt bỏ

Dương Phàm gật gật đầu:

- Như vậy cũng tốt. coi tư chất phế linh cái của nàng ta. căn bản không thể đi vào tiên đạo. Đến lúc đó tự nhiên sẽ hết hy vọng, cứ như vậy, ngươi cùng nàng cũng sẽ không có vướng bận gì nữa.

Trên thực tế. kết quả này cũng là ý muốn của Dương Phàm. Hắn chỉ sợ Lưu Mạn Hương chết sống không nghe theo. làm ra chuyện gì đó khiến Lâm Chung cảm thấy tự thẹn và hối hận đến suốt đời. từ đó sau nàv sẽ lưu lại mầm móng tâm ma.

- Thời gian kế tiếp ngươi nên chú ý cẩn thận. lưu ý đường đi nước bước của đám người Hồ Bán Tiên, nếu hắn định rời khỏi "Vụ Liễu trấn", hoặc mưu đồ gâv rối cho Lưu gia. Thì lập tức báo cho ta biết.

Dương Phàm lại phân phó.

Lâm Chung gật đầu. lại hỏi:

- Hồ Bán Tiên đại thế đã mất. y quán của công tử đã ổn định. thanh danh truyền xa. không biết kế tiếp công tử có kế hoạch gì?

Trong đôi mắt trong sáng như nước của Dương Phàm. chợt xẹt qua một tia gợn sóng. thản nhiên nói:

- Chờ y quán ổn định. ngươi cứ tiếp tục tu luyện cho tốt, đồng thời chăm sóc một chút "Phổ Ái Y Quán" và người nhà của ta. Ba tháng sau. có lẽ ta cần phải đi "Quỷ Thi Sơn" một chuyến, rồi khoảng một năm sau. ta còn phải đi một chuyến lên kinh đô. Trong hai đoạn thời gian này. ngươi không thể bế quan. thời gian còn lại thì tùy tiện.

- Công tử! Ta có một đề nghị.

Lâm Chung thoáng hơi do dự một chút rồi nói.

- Nói!

Dương Phàm phun ra một chữ ngắn gọn.

- Ta nhìn ra được mục đích chính của công tử mở Phổ Ái Y Quán. là muốn hướng tới tu sĩ Tu Tiên Giới. Nếu như Thế. chờ y quán ở phụ cận Tu Tiên Giới sau khi có danh tiếng nhất định. có thể di chuyển tới chỗ thâm sơn tuyệt địa. chuyên để phục vụ người tu tiên. Đương nhiên, chúng ta trị liệu khẳng định phải thu một lượng linh thạch nhất định nào đó.

- Nói rất đúng! Việc này ta cũng từng cân nhắc. nhưng trong thời gian ngắn khó có thể thực hiện. có lẽ còn cần thời gian vài năm tạo uy tín.

Dương Phàm tỏ vẻ tán thưởng nhìn Lâm Chung vài lần. cười nói:

- về sau nếu ngươi có đề nghị gì. có thể nói thẳng với ta. Ngươi còn có đề nghị gì, bây giờ có thể nói ra luôn đi. Giữa ngươi và ta. tốt nhất không nên giữ khoảng cách gì.

Lâm Chung nhận được cổ vũ như thế. thập phần cảm kích. liền nói:

- Công tử mặc dù y thuật siêu quần. nhưng bệnh nhân ngày sau sẽ từng bước gia tăng. một người không thể phân thân làm nhiều chuyện. Công tử có thể xem xét ở Tu Tiên Giới hoặc là giới thế tục. tuyển chọn vài đệ tử có tư chất.

- Thu nhận đệ tử?

Dương Phàm thoáng nao nao. ngược lại quả thật có hơi bất ngờ. suy nghĩ sơ một chút quả thật cũng thấy có lý.

Theo tu vi tăng lên. đối tượng trị liệu của Dương Phàm đòi hỏi phải có tu vi và thực lực rất cao, những người bị thương bình thường, chỉ sợ rất khó cho tu vi của hắn tăng trưởng, chuyện này có thể giao hết cho các đệ tử làm.

Mấy ngày tiếp theo. người bị thương đến Phổ Ái Y Quán xem bệnh càng ngày càng nhiều, trong đó còn bao gồm một ít nhân sĩ giang hồ. Thường bệnh bình thường, không cần tới Dương Phàm ra tay, nếu gặp được một vài thương bệnh thực nghiêm trọng, Dương Phàm mới ra tay. Tuy nhiên, mấy thầv thuốc và học đồ trong y quán. cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. rất khi Lâm Chung đang tu luyện, cũng thường xuyên bỏ dở để lại đây hỗ trợ.

Thời gian vô tình. nhoáng lên một cái đã qua nửa tháng. Trong thời gian này, Dương Phàm chữa khỏi không ít người bị thương đều là phàm nhân. tu vi tăng trưởng quá chậm. nhưng cách Luyện Khí hậu kỳ cũng chỉ nửa bước xa. dĩ nhiên đã tu luyện đến cảnh giới trung kỳ đỉnh.

Mặt khác Lưu trưởng trấn cùng "Phổ Ái Y Quán", bắt đầu liên kết với nhau chèn ép "Hiền Nhân Dược Đường" của Hồ Bán Tiên. Trước mắt sinh ý của Hiền Nhân Dược Đường càng ngày càng kém. ngược lại sinh ý của Phổ Ái Y Quán dần dần thịnh vượng.

Dương Quang và Dương Lỗi. hai gã tân tú Luyện Khí đại viên mãn trong gia tộc. tự nhiên không thể lưu lại lâu dài ở Vụ Liễu trấn. hai người dường như đạt thành hiệp nghị gì đó. cùng một lúc quay về Dương gia bảo.

Tuy nhiên, mặc dù Dương Quang rời đi, nhưng Lý mập mạp (LÝ Bàn Tử) vẫn còn ở lại Vụ Liễu Trấn. Thường xuyên ở cùng một chỗ với Hồ Bán Tiên, không biết đang thông đồng mưu đồ cái gì.

Dương Phàm thầm cười lạnh. mượn dùng lực lượng thế tục của Lưu trưởng trấn. từng chút từng chút tạo áp lực với Hiền Nhân Dược Đường.

ở dưới trợ giúp của người có lòng thành, người ở trấn trên xóm dưới đều đồn đãi nói Hồ Bán Tiên là hung thủ hạ độc đối phó với thiên kim tiểu thư của Lưu trưởng trấn. là kẻ tà đạo giả thần giả quỹ lừa gạt nhân sĩ dân chúng.

Thời gian vô Tình. tai tiếng của Hồ Bán Tiên càng ngày càng thối hoắc. mắt thấy không thể ở lại Vụ Liễu trấn được nữa.

Trong một mật thất phía dưới Hiền Nhân Dược Đường. Lý mập mạp cùng Hồ Bán Tiên đang nhỏ giọng bàn bạc với nhau. bên cạnh còn có hai gã tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.

- Lý công tử! Bần đạo ta thật sự sắp không ở lại Vụ Liễu trấn được nữa rồi

Hồ Bán Tiên cười khổ nói.

- Hừ! Ngươi không muốn ở lại Vụ Liễu trấn. còn muốn chạy đến đâu nữa? Tán tu ở huyện thành, kinh đô càng nhiều, ngươi càng thêm khó có chỗ chen chân kiếm cơm. Ngươi cứ nghe lời ta. ở lại Vụ Liễu trấn. chúng ta nhất định phải nghĩ biện phép đánh gục Dương Phàm.

Lý mập mạp cười lạnh nói tiếp:

- Dựa theo kế hoạch của ta làm i. sau khi chuyện thành, tự nhiên không thể thiểu chỗ tốt cho ngươi.

Hồ Bán Tiên khẽ thờ dài:

- Nhưng Dương gia huynh đệ cũng không phải dễ chọc. tuy rằng Dương Lỗi hiện tại không ở đây. nhưng Dương Phàm cùng Lâm Chung hai người liên thủ. cũng không phải chúng ta muốn giải quyết là có thể giải quyết được.

- Hừ! Ai nói ta sẽ xuống tay với bọn chúng?

Lý mập mạp châm chọc nói:

- Hiện nay sỡ dĩ chúng ta bị áp bức thành như vậy. có quan hệ lớn lao với tên Lưu trưởng trấn. Chẳng lẽ Hồ Bán Tiên ngươi lại không hận tên Lưu Đức QUÝ cùng với Lưu Mạn Hương kia hay sao?

- Ý của ngươi là

Hồ Bán Tiên đã đoán được ý đồ của Lý mập mạp.

Thì ra. không ngờ Lý mập mạp lại động tâm với Lưu Mạn Hương con gái của Lưu trưởng trấn

- Hắc hắc! Mặc dù Lưu Mạn Hương này không quốc sắc thiên hương bằng Dương Tuệ Tâm. nhưng cũng là hàng thượng phẩm. lão tử thích nhất là giày vò loại thiên kim chi nữ thân phận không tầm thường này.

Lý mập mạp nói trong mắt toát ra mấy tia dâm quang không hề che dầu chút nào.

Hồ Bán Tiên lại do dự nói:

- Trong lòng ta vẫn còn có chút bất anTên Dương Phàm này tâm kế không nhỏ. vạn nhất hắn bố trí bẫy rập chờ chúng ta nhảy vào. vậy chẳng phải là nguy rồi sao?

Lý mập mạp lộ vẻ mặt khinh miệt nói:

- Uổng cho ngươi sống bao năm. trà trộn Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, làm việc còn lo trước lo sau. Tên Dương Phàm chỉ là một gã dược sư Luyện Khí sơ kỳ, Lâm Chung cũng là tên tán tu vừa mới tiến vào Luyện Khí trung kỳ. Lấy thực lực của ta và ngươi, cộng thêm hai gã Luyện Khí sơ kỳ tu sĩ hỗ trợ. tuy rằng không dễ dàng giết chết bọn chúng, nhưng nếu muốn ở trước mắt bọn chúng, ức hiếp vài tên phàm nhân còn có thể có khó khăn gì sao?

- Nhưng

Hồ Bán Tiên vẫn cảm thấy có chút không ổn.

- Có cái gì mà nhưng nữa! Dương Quang và Dương Lỗi đã đạt thành hiệp nghị. hai người này trở lại Dương gia bảo. kiềm chế lẫn nhau. trong thời gian ngắn không có khả năng quay lại đây. Hơn nữa. chúng ta ức hiếp mấy tên phàm nhân. cùng hai huynh đệ Dương gia kia không thân cũng chẳng quen. cũng không vi phạm điều kiêng kỵ của Tu Tiên Giới.

Lý mập mạp dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo. đầy tự tin. không ngờ nói rất rõ ràng hợp lý, ngay cả Hồ Bán Tiên cũng không tìm ra chút sơ hở nào.

Cùng lúc đó. ở Phổ Ái Y Quán. Dương Phàm cũng gặp phải một lần khiêu chiến về việc mở y quán.

- Công tử! Tình hình không ổn! có vài người tu tiên lại đây xem bệnh. xem ra còn là bộ dáng tới không có thiện ý.

Lâm Chung vội vã đi vào. nói với Dương Phàm đang nhập định tìm hiểu y đạo.

- Cái gì! Rốt cục có người tu tiên lại đây xem bệnh rồi à?

Mắt Dương Phàm sáng rực lên. có phần hưng phấn nói.

Hắn mở y quán nhiều ngày rồi, cũng là lần đầu có người tu tiên đến xem bệnh.

Hiện nay. "Phổ Ái Y Quán" mặc dù có hơi nổi tiếng, được phàm nhân ở phụ cận kính ngưỡng. Nhưng đối với người tu tiên vẫn còn có thái độ hoài nghi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio