Một, hai, ba, bốn…..hai mươi ba……không đếm nổi số thuỷ long mà Lạc Long Quân triệu hồi nữa rồi. Lạc Long Quân lúc này đã mất kiểm soát, số thuỷ long ông ta tạo ra, đừng nói là giết Kim Quy Vương hay Thác Trung, số lượng này thậm chí còn đủ bình địa cả khu vực này. Anh Y Văn vội tóm lấy cổ áo của chú Lục, bay về hội họp nhóm lại cùng Hương và anh Trung. Kim Quy Vương cũng không dám khinh suất, ông ta hô lớn:
_ Thổ Giáp Thập Tầng!
Đất đá xung quanh Kim Quy Vương lập tức bay về phía ông ta, cuộn tròn lại thành quả cầu lớp. Lạc Long Quân đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt ông ta đỏ ngầu lên, miệng mỉm cười đầy khoái trá. Chú Lục trông thấy cảnh tượng đó lòng đau như cắt! Viên đã tàn phế không rõ còn sống hay chết, nay đứa con còn lại đã nhập vào con đường ma đạo, hiếu sát cuồng đồ!
Huy ở trên không, chiến ý hoá chiến hình, chân long đích thực đứng giữa hàng trăm thuỷ long, phất tay ra hiệu như thiên tướng hạ phàm, hơn trăm thuỷ long bay xuống liên tục công kích vào quả thổ cầu phía dưới. Ban đầu, quả thổ cầu vững chãi như thạch, hơn chục thuỷ long cùng xuất kích chỉ khiến nó lăn qua lăn lại như trái dừa nhỏ trôi nổi giữa sóng biển. Về sau, lớp đất đầu tiên bắt đầu bung ra, rồi lớp đất thứ hai, thứ ba, thứ tư….cho đến lớp đất cuối cùng vỡ vụn. Kim Quy Vương đứng thẳng thôi cũng khó nhọc, phải bám vào Thác Trung, tạo thành khung cảnh kẻ già yếu phải bám vào tên cụt tay trái khuấy vô cùng.
Huy ở bán không mỉm cười thoả mãn, lúc này Lạc Long Quân đã bị tâm ma điều khiển hoàn toàn. Nỗi đau mất con, nỗi đau thân tộc bị diệt tuyệt, nỗi đau bị người tin tưởng nhất phản bội khiến ông ta cuồng sát hiếu chiến. Huy không nói thêm gì nữa, nó phẩy tay cho sáu con thuỷ long dội thẳng xuống đầu Kim Quy Vương và Thác Trung. Khi thuỷ long bay đến, Kim Quy Vương nắm chặt vai Thác Trung, nơi đã khuyết đi một cánh tay, lệ tuôn rơi gật đầu như một lời tri ân với thượng tướng quân trung thành nhất của mình.
Bỗng nhiên, một bóng đen vụt qua kéo cả hai thoát khỏi quỷ môn quan. Sáu con thuỷ long đồng loạt đánh xuống đất, tan thành từng bọt nước. Mặt đất nơi Kim Quy Vương và Thác Trung đứng khi nãy bị đánh lõm xuống, nếu họ trúng chiêu ắt hẳn thịt nát xương tan. Kim Quy Vương choáng váng, mắt ông mờ đi, ông nhìn hình ảnh một trang nam tử to cao lực lưỡng đang đứng trước mặt ông ta. Người vừa cứu ông ta và Thác Trung, chính là Cao Kim Viên.
Chú Lục sửng sốt khi thấy Viên còn sống. Sửng sốt ở đây là hình dáng của Viên thay đổi chút ít, tóc nó dựng đứng, cơ bắp nảy nở ra và quan trọng nhất là cánh tay bị Thác Trung bóp nát đã hồi phục như cũ, không, thậm chí còn hoàn hảo hơn trước. Viên đứng thẳng dậy, thần thái toả ra khí thế trầm hùng vương giả, ánh mắt sắc bén xen lẫn bi thương nhìn Kim Quy Vương. Viên nhìn ông ta hồi lâu, rồi nó bắt đầu nói:
_ Sao ông không phản công?
_ Ta….ta không thể
_ Ông là Kim Quy Vương, mà còn kém hơn cả Thác Trung
_ Mi im đi đồ con lai! Đại Vương vì giống nhân tộc các ngươi nên đã đem tặng bộ móng cho tên An Dương Vương. Mất bộ móng thì Quy tộc chỉ còn một phần sức mạnh thôi! (Thác Trung căm phẫn)
_ A……..
Viên nhất thời không thể nói thêm gì nữa, dù rằng từ nhỏ đến lớn nó ở bên Cao Lục, xem ông ta như cha, nhưng không thể phủ nhận rằng người đàn ông gầy gò, run rẩy trước mặt Viên cũng chính là cha ruột của nó. Bốn mắt chạm nhau nhất thời không thể nói ra lời nào, cuối cùng Thần Kim Quy nắm lấy cánh tay phải của Viên:
_ Chiếc vòng gia bảo của con, là ta trao cho Đạo Sĩ Câm. Nó có tác dụng phong ấn quy hồn của con! Nó đã vỡ rồi, xem ra con đã sẵn sàng
_ Tại sao ông lại đem ta cho cha tui nuôi dạy?
_ Năm xưa ông ta giết thân mẫu con, con trong bụng thân mẫu chỉ còn nửa mạng! Vì vậy ta quyết định dùng Ngự Linh Thuật, tách quy hồn của con gá vào thân của vợ tên Đạo Sĩ Câm cũng đang mang thai. Con không trách ta chứ?
_ Vậy tại sao khi tui ra đời ông không đón tui về? Không gặp tui?
_ Bởi vì ta không phải người phụ thân tốt! Ta hại chết huynh đệ của ta! Ta giết hai đứa con ruột của ta! Ta là kẻ đáng bị nguyền rủa! Ta mang con giao cho Cao Lục, chỉ mong hắn dạy con nên người, con cùng đại ca ta khôn lớn, trở thành huynh đệ tốt của nhau, xem như ta đã trả đủ cho tội lỗi của mình
_................
Viên không nói thêm được gì nữa, nó quay lưng về phía Kim Quy Vương, hướng ánh mắt về Huy. Thật ra nó đang khóc, từng giọt huyết lệ nam nhi chảy xuống. Năm tuổi, Viên đã biết về thân thế thật của mình. Nó không ngừng tự hỏi vì sao Kim Quy Vương lại giao nó cho chú Lục nuôi. Nó cũng biết chuyện Cao Lục của mình đã giết mẹ của mình thế nào, nhưng ở với chú Lục đã lâu, tình cảm con người là không thể phai nhạt. Sự thật nay đã rõ, nó cũng nhẹ lòng đi đôi chút!
Lúc này Huy đang chuyển sang điều khiển thuỷ long đồ sát người của Quy tộc, sẵn tiện tấn công về phía nhóm của chú Lục. Y Văn-Thần Không Gian Varuna phải rất vất vả chống chọi, nếu chỉ có mình ngài ta thì không sao, nhưng ngài ta phải bảo vệ cho người nữa thì là chuyện khác. Viên nhìn Huy, đôi mắt sắc bén của nó chạm đôi mắt cuồng sát của Huy. Viên lấy tờ bùa lục chú, xoa vào tay kéo ra một cây cung dài và mũi tên lớn. Viên giương cung, nhắm thẳng rồi phát tam tiễn hướng về Huy, mũi tên bay xuyên qua những con thuỷ long bay đến. Viên thét lên một tiếng dũng mãnh:
_ HUY!
Huy giật mình, nó cảm nhận được sát khí đến gần, vội đổi trận cho thuỷ long ra chắn trước mặt nó. Ba mũi tên trúng các con thuỷ long khác nhau nổ tung tại chỗ. Viên không nản lòng, nó tiếp tục tạo thêm mũi tên khác, giương cung lên phát tiễn về Huy. Một lần nữa, Huy-Lạc Long Quân lại cho các con thuỷ long đứng chặn lại:
_ Thái tử của Quy tộc chỉ có vậy sao? Có sức mạnh nhưng không có đầu óc! Hạng hữu dũng vô……
Huy chợt cứng họng, ba mũi tên Viên phát ra thay đổi thứ tự nối đuôi nhau thành một đường thẳng. Tam tiễn nhất tề xuyên qua lớp thuỷ long phía trước, bay thẳng về phía Huy khiến nó không thể không tránh
Xoẹt
Một âm thanh rợn người vang lên! Dòng máu đỏ chảy xuống! Là máu của Huy! Dù đã lách người tránh nhưng mũi tên của Viên vẫn kịp để lại một lằn máu cho Huy. Lúc này, Lạc Long Quân nổi giận thật rồi, ông ta gào lên:
_ Thái tử Quy tộc? Được! Đánh rất hay! Để bốn vương lãnh giáo mi
Huy-Lạc Long Quân gầm lên, một bức tường nước khổng lồ dựng lên sau lưng ông ta, còn cao hơn cả chín cột nước khi nãy. Bức tường nước uốn lượn tạo thành con đại thuỷ long khổng lồ, to gấp lần những con thuỷ long nhỏ nhoi trước kia. Viên thu người lại, nắm chặt tay, nó biết chắc lần này lành ít dữ nhiều. Dẫu cho nó có là kẻ kế thừa của Quy tộc, năng lực của nó dẫu bị phong ấn dồn ép bao năm nay đã tăng vọt, nhưng đã là gì trước sức mạnh của kẻ từng làm chủ tể của Thuỷ quốc suốt hàng vạn năm.
Huy đang vận sức mạnh, bỗng từ đâu một quả cầu lửa bắn trúng Huy khiến nó rơi xuống nước. Quả cầu xuyên đến phá nát luôn cả con đại thuỷ long khổng lồ khiến hiện trường tất cả mọi người đều thảng thốt kinh ngạc. Kim Quy Vương run run lên tiếng:
_ Đại…Đại ca! Ai? Là ai vừa ra tay?
_ Là chúng tôi
Y Văn hết sức mừng rỡ, vì người vừa lên tiếng là giáo sư Trần Lãm. Đi cùng ông ta là Hoả Long, anh ta cũng là người vừa tung quả cầu lửa khổng lồ thổi bay cả Lạc Long Quân lẫn con đại thuỷ long. Hoả Long nhìn hiện trường rồi lắp bắp:
_ Sếp….sếp… em….em đánh….đánh trúng Lạc….Lạc…
_ Lạc Long Quân chứ gì? Cậu đánh đẹp lắm!
_ Nhưng…nhưng….nhưng ổng….là…là
_ Là thần, cậu cà lăm tôi mệt quá! Thần nhưng chỉ có phần sức mạnh thì chỉ là bán thần thôi, không cần lo!
_ Nhưng….
_ Suỵt! Im đi! Takon masai tos maroo, jantai wakino tatu! (Ta triệu hồi phong mệnh! Phi phong thuật!)
Giáo sư Trần Lãm đọc cổ ngữ, một trận gió nổi lên cuốn giáo sư bay đến chỗ của Kim Quy Vương. Giáo sư chắp tay, cúi đầt thành kính thi lễ với Kim Quy Vương:
_ Thần Kim Quy, đã lâu không gặp!
_ Trần Lãm? Ha, trông ngươi còn phong độ hơn chục năm trước!
_ Ngài cũng vậy! Kể từ năm đến giờ chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ?
_ Cổ thuật mi dùng xem ra đã thuần thục hơn trước nhiều!
_ Đa tạ! Cũng nhờ ngài chỉ bảo! Nhưng ngài có nhiều điều cần giải thích với DMI và IHPD đấy! Giờ ngài đi đi, lần sau chúng tôi sẽ liên lạc mời ngài đến trao đổi thêm!
_ AI CHO CÁC NGƯƠI ĐI! KẺ NÀO VỪA ĐÁNH BỔN VƯƠNG?
Tiếng nói gầm vang như đến từ bốn phương tám hướng giáng thẳng vào đại địa. Hoả Long suýt nữa ngã bật ngửa ra đất khi hắn thấy toàn bộ nước trên lòng kênh Tàu Hủ dâng lên cuộn tròn thành một chánh điện to lớn giữa bán không. Thuỷ cung này có đủ cánh cổng, bậc thang, lối đi, toạ kỷ,…….có hai con thuỷ long uốn lượn xung quanh thuỷ cung này. Trên toạ kỷ, Huy chễm chệ ngồi trên, một chân co lên đặt trên toạ kỷ, một chân duỗi thẳng xuống, tay chống cằm ngạo nghễ nhìn xuống đám người phía dưới.
_ Mẹ nó! Còn dám nói phần không đáng lo! Ăn quả cầu lửa thành công lực của ta mà còn khoẻ thế kia! Trâu chó vãi lồng ra!
Gã Hoả Long làu bàu trong miệng, hắn thấy xui xẻo vì khi nãy nghe lời đội trưởng Lãm tung đòn ra đánh Huy. Dĩ nhiên, lời lầm bầm này không thoát khỏi tai của Trần Lãm, ông ta đột nhiên quay sang nở nụ cười tươi rói với Huy:
_ Lạc Tổ, Lạc đại gia! Lạc Vương! Chiến Long vô địch! Danh tiếng ngài đến còn trước khi cả ngài hiện thân
_ Mi là ai? Mi vừa đánh lén bổn vương phải không?
_ Ấy, tiểu nhân nào dám! Kẻ đánh là hắn!
Giáo sư Lãm chỉ ngón trỏ vào thẳng Hoả Long, khác nào dùng gươm chĩa một nhát xuyên tâm hắn. Gã cũng bất ngờ trước màn “đấu tố”, “gắp lửa bỏ tay người” cao tay ấn của giáo sư Lãm. Hắn nhìn Huy lắp bắp:
_ Tôi… à tôi…..à tôi…thật ra…tôi…
_ Là mi đánh bổn vương?
_ Đúng….à không…là… bị xúi….
_ Bổn vương hỏi: LỬA LÀ AI ĐÁNH RA?
_ Tôi!
_ Tốt! Đánh với bổn vương trăm hiệp phân thắng bại xem!
_ Thôi bỏ mẹ rồi!