Tiền Kiếp

chương 8: trụ sở dmi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giáo sư Lãm dẫn ba người đi vào trung tâm toà nhà, bước qua cánh cửa kéo tự động xong có hai bảo vệ đi ra chặn đám người lại. Huy để ý thấy hai anh bảo vệ này hông một bên thì giắt loại đèn pin chuyên dụng khi cần có thể sử dụng như một chiếc dùi cui, bên kia giắt súng bắn điện trông khá ngầu và sau lưng thì giắt máy bộ đàm. Đúng chất của một bộ Khoa học và Kỹ Thuật cần bảo mật thông tin, đến bảo vệ cũng được trang bị đến tận răng. Một anh bảo vệ trông có vẻ trẻ, chắc chỉ lớn hơn Huy và Viên vài tuổi hắng giọng hỏi:

_ Giáo sư, quy định dẫn người ngoài vào phải ra bàn trực đăng ký, sau đó phát thẻ khách mời đeo.

_ Mời mời cái đầu cậu! Tân thành viên của DMI đấy!

_ Hở, sao con chưa nghe thông báo gì hết vậy giáo sư

_ Mới bổ nhiệm, giấy tờ theo quy trình đến sau.

_ Ai bổ nhiệm mới được?

_ Là tôi chứ ai? Anh quên tôi là viện phó à?

_ À con quên, con quên. Xin lỗi giáo sư, để con lấy thẻ nhân viên mới cho ba vị đây.

Anh bảo vệ trẻ lật đật chạy đến bàn trực nói gì đó với nhân viên, sau đó anh tất tả chạy ra tay cầm xâu cái dây đeo thẻ đến chỗ mọi người. Anh lần lượt phát cho chú Lục, Huy và Viên rồi cúi đầu khẽ chào tất cả mọi người. Giáo sư Lãm tiếp tục dẫn mọi người đến chỗ thang máy, tại đây có một anh bảo vệ khác đang đứng trước cửa thang máy, anh này thậm chí còn ngầu hơn khi dưới ống quần lộ ra thứ gì đó trông giống…….khẩu súng ngắn. Anh chắp tay lên ngực trái, cúi đầu chào giáo sư Lãm:

_ Chào giáo sư, hôm nay có nhân viên mới ạ?

_ Đúng vậy, thành viên mới của DMI

_ Chúc mừng các anh, chào mừng các anh đến với IHPD

_ Cảm ơn anh, chào anh (Chú Lục lịch sự đáp lại)

Bước vào thang máy, Huy tự nhiên cảm thấy hồi hộp thật sự. Toà nhà của bộ Khoa Học và Kỹ Thuật đã bảo mật đến thế này rồi thì tầng , trụ sở của DMI ở đẳng cấp thế nào đây nhỉ? Nó hít một hơi rồi thở phào ra, giáo sư Lãm đứng kế bên nở nụ cười hiền hậu:

_ Hồi hộp hả? Cũng phải, lần đầu tiên tôi cũng vậy mà

_ Giáo sư Lãm…….

_ Gọi chú Lãm đi cho thân thiện

_ Dạ chú Lãm, sao thang máy không có nút số ?

_ À số theo văn hoá phương Đông mình là Tứ, gần với chữ “Tử” nên không có nút số

_ Vậy văn phòng trụ sở ở tầng ?

_ Không, ở tầng

_ Hả? Là saooooo? Nút số không có sao nhấn tầng ?

_ Ha, hỏi hay lắm! Đây, nhìn một lần cho kỹ sau này nhớ tự đi nhá

Nói đoạn, giáo sư Lãm đứng tránh ra khỏi bản bấm số thang máy, chủ yếu là để ba người còn lại có thể nhìn rõ hơn thao tác của giáo sư. Vừa nói, giáo sư vừa thao tác bấm vào bảng số, đầu tiên giáo sư bấm vào số , sau đó giáo sư bấm vào số , rồi giáo sư bấm vào số rồi chú bấm vào số . Cuối cùng, giáo sư bấm vào nút chuông báo động tạm dừng thang máy khiến thang máy dừng lại đột ngột. Giáo sư Lãm quay sang mỉm cười nhìn tất cả mọi người:

_ Đã thấy rõ thao tác rồi chứ

_ Rồi ạ (Thằng Viên và Huy đồng thanh)

_ Tốt, giờ bám chặt thanh thanh vịn

_ Bám làm chi chú? Ể aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Giáo sư Lãm vừa bảo mọi người bám vào thanh vịn dọc xung quanh thang máy, thang máy bỗng nhiên chuyển động khiến cả đám nháo nhào la hét. Sở dĩ cả nhóm (trừ giáo sư) la hét là vì thang máy đang……..rơi xuống, nói đúng hơn thì thay gì nó đi lên thì thang máy lại trôi tụt xuống dưới khiến họ giật mình, chưa kể đến trọng lực đột ngột thay đổi nữa. Chỉ đến khi thang máy dừng lại hẳn thì nhóm của chú Lục mới đứng vững được, cả nhóm trút hết hơi thở ra ngoài nhẹ nhõm vì tưởng thang máy rơi thật thì toi mạng cả lũ. Giáo sư Lãm cười nhăn nhở:

_ Đúng lính mới, lần đầu ai cũng quéo càng vậy hết ta

_ Chú chú, thang máy nãy di chuyển xuống chứ đâu có lên đâu hả chú

_ Ừ, tầng nằm ở dưới toà nhà này! Khoảng cách từ tầng đến tầng trệt dày bằng tầng nhà.

_ Woaaaaaaaaaaaaa, chất quá

Thằng Huy và Viên reo lên khi thang máy mở ra, một không gian văn phòng hiện đại nhưng cũng rất cổ quái hiện ra. Văn phòng nhìn cũng bình thường như bao văn phòng làm việc khác, nhưng nhìn khá trang trọng và chuyên nghiệp, với dòng chữ IHPD to tướng mạ vàng gắn lên tường. Lối đi vào khu văn phòng bên có hơn bảo vệ đứng xếp thành hàng, mỗi người đều trang bị “đồ chơi” đến tận răng kể cả dao găm và súng ngắn. Cánh cửa đi vào khu văn phòng là cửa kính kéo tự động, ai muốn vào thì phải dùng thẻ từ quẹt bảng để vào. Tuy nhiên, điều đặc biệt không phải là những thứ trên, mà là văn phòng được bài trí như một chốn cung đình cổ xưa, có nhiều bức tranh vẽ, bình gốm, gươm đao,.... những thứ thuộc về lịch sử, về truyền thuyết, về những vị thần tiên và quái vật.

Huy và Viên hồi hộp, cả hai thằng đứng như trời trồng nhìn ngó xung quanh. Mọi người trong văn phòng nhìn thấy giáo sư Lãm dắt ba người vào cũng khẽ gật đầu rồi nhìn săm soi cả ba, điều này khiến Huy và Viên cảm thấy ngài ngại, trong khi chú Lục tỏ ra khó chịu thấy rõ. Chú Lục nhanh hối thúc giáo sư Lãm:

_ Lãm, người ở đây ai cũng bất lịch sự vậy à?

_ Anh thông cảm, họ chỉ là dân văn phòng, làm nhiệm vụ hành chính giấy tờ. Thấy thành viên thực địa mới của đội phải tò mò chứ

_ Tò thì tò chứ ai nhìn dò xét người ta dữ vậy

_ Khác gì hai thằng con của anh, kêu tụi nó lau nước miếng đi ghê quá

_ Dắt tụi tui vào văn phòng anh nhanh đi

_ Okay

Giáo sư Lãm nhắc nhở mới khiến hai thằng ôn thần kia quay về với thực tại. Tụi nó quê quá thôi không đi lung tung ngắm nhìn văn phòng nữa. Bước qua dãy hành lang dài khu hành chính, giáo sư Lãm dẫn cả đám đến với một văn phòng khá to. Văn phòng này khác biệt đôi chút khi cửa văn phòng làm bằng…….kim loại chứ không phải bằng kính. Trên cánh cửa có khắc trổ hình một con mãng xà to tướng, dòng chữ DMI phía dưới và dòng chữ nhỏ hơn “Trực thuộc IHPD”. Giáo sư Lãm quẹt thẻ, sau đó ấn dấu vân tay rồi bấm dãy số “” trên bảng số khoá điện tử:

_ Ngày Giỗ Tổ

Chú xoay sang nhắc mọi người về mật khẩu rồi bước vào trong. Đó là một văn phòng với dãy bàn, mỗi dãy có chỗ ngồi trang bị đủ máy tính, điện thoại, bàn làm việc, kệ đựng hồ sơ và ngăn tủ chứa đồ. Giáo sư Lãm lướt ngang nhanh qua khu dãy bàn làm việc, vừa đi giáo sư vừa tranh thủ nói thật nhanh

_ Đây là khu làm việc của đội thực địa DMI. Khi nãy là khu hành chính, DMI chiếm hết tầng này

_ Lại tưởng DMI to bằng cả toà nhà này cơ đấy (Chú Lục châm chọc)

_ Thật ra IHPD chỉ chiếm tầng này, tầng , , , , thôi. Tầng -- là tầng các bộ phận khác của IHPD. Tầng và gồm căn hộ dành cho nhân viên IHPD. DMI có suất nhà, dành cho nhân viên những ai cần được bảo vệ! Thành viên của DMI trải dài từ Bắc đến Nam có gần nhân viên thực địa, đây là trụ sở miền Nam với tôi đứng đầu, cũng là viện phó của IHPD. Phía Bắc hiện đang đứng đầu là anh Nguyễn Đ.

_ Nguyễn gì cơ?

_ Nguyễn Đ

_ Tên gì lạ thế? Đờ à?

_ Không phải Đờ, mà là Đ

_ Thì là Đờ chứ còn gì

_ Không phải, Đ là Đê, chữ Đê trong La Tin ấy

_ À vậy gọi Đê đi chứ Đờ Đờ cái gì

_ Ờ Nguyễn Đ.

Giáo Sư Lãm thôi không tranh cãi với chú Lục nữa, vì hiện tại mọi người đã đến trước một căn phòng bằng kính. Cửa kính được dán phủ bằng giấy bóng mờ nên không nhìn rõ được bên trong, trên cánh cửa phòng có dán dòng chữ “Phòng Đội Trưởng- Giáo Sư Trần Lãm”. Giáo sư Lãm quay sang nhìn mọi người, mỉm cười chỉ vào từng chữ tên của mình, cốt để khoe giáo sư đứng đầu tổ DMI này. Chú Lục làm ra vẻ khó chịu lên khuôn mặt khiến giáo sư thôi không cười khoe khoang nữa, đẩy cánh cửa đi vào trong.

Vừa vào trong, cả nhóm-bao gồm giáo sư Lãm- đứng hình mất mấy giây khi thấy một người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc của giáo sư, chân anh ta gác lên bàn còn mặt thì đang đeo miếng…..che mắt để ngủ, miệng anh ta ngáy khò khò. Giáo sư Lãm giận đỏ cả mặt, giáo sư cố nén cơn giận, miệng bật ra từng tiếng thật rõ ràng, dù không phải la hét ầm ĩ nhưng nghe âm ngữ có thể thấy giáo sư đang sôi máu lên:

_ Hoả Long

_.......Khòoooooooooo

_ HOẢ LONG

_ Ớ, ớ sếp về, sếp về!

Anh thanh niên giật mình kéo miếng che mắt ra, anh giật mình nhận ra giáo sư Lãm đang đứng trước mặt mình, lật đật ngồi dậy giơ tay chào giáo sư Lãm theo đúng kiểu quân đội. Thằng Huy và Viên suýt phá lên cười nếu không phải nghĩ giáo sư Lãm đang điên tiết lên, chúng nó mà cười khéo giáo sư mất mặt quá lại tăng huyết áp không chừng.

Mà quả thật cái anh tên Hoả Long này buồn cười vô cùng, tuy đã đứng thẳng dậy nhưng anh ta mặc áo sơ mi vạt áo bỏ trong có cái bỏ ngoài quần, dây nịt còn mở bung ra và dưới chân thì đang mang dép bông đi trong nhà hình con thỏ. Ăn mặc đã buồn cười đã đành, lại còn cái dáng vẻ ngái ngủ mép còn dính ke và tay giơ lên đầu chào kiểu quân đội nhìn buồn cười vãi lồng, đến chú Lục cũng phải bụm miệng lại cười. Giáo sư Lãm nén cơn giận xuống, quay qua nhìn mọi người cố gắng giãn mặt ra cười thật tươi, mà khi đang giận khuôn mặt giáo sư cười nhìn như thằng hề trong mấy bộ phim kinh dị:

_ Xin trân trọng giới thiệu, đây là thành viên thực địa của DMI, anh Trịnh Hoàng Long! Còn đây là thành viên mới của đội thực địa mình, anh Cao Lục! Hai người đứng cạnh là con và cháu của anh Lục, Cao Kim Viên và Chu Võ Đức Huy.

_ Hân hạnh! Hân hạnh! (Tay Hoả Long thân thiện cúi đầu chào)

_ Anh Trịnh Hoàng Long là một pháp sư hệ ngũ hành nhưng anh ta giỏi nhất là hệ hoả. Hoả thuật của anh Long đã đạt đến mức thượng thừa nên anh em gọi vui anh ta là Hoả Long! Sau này mọi người cứ gọi anh ta như vậy là được

_ Giỏi là giỏi đến mức nào? (Chú Lục lên tiếng mắc thắc)

_ Anh từng thấy Ngũ Sắc Hoả chưa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio