Ngoài cửa sổ hoa nở vô cùng rực rỡ, tựa như muốn đáp lại sự phẫn nộ của ai đó, một màu sắc tiên diễm tới lóa mắt, lại thanh lãnh dưới trăng, phảng phất như một dàn vũ nữ xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui.
Có điều người ngồi bên trong, vẻ mặt lại không vui.
Kỷ Viên bưng chén trà nóng, mặt không chút thay đổi liếc mắt, dùng nắp chén gạt gạt lá trà, làm như không nhìn thấy cái người đang tựa bên bụi hoa, thần sắc còn đẹp hơn cả hoa kia.
Cặp mắt đạm nhạt như lưu ly, đôi con ngươi không vui không giận, khuôn mặt tinh xảo như khắc từ băng, lạnh tới mức có thể tỏa ra một lớp sương.
Thấy ánh mắt thanh đạm của hắn không thèm nhìn về mình, nam tử trong bụi hoa lúc nháy mắt lúc vẫy tay không nhịn được mà thở dài, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, cài hoa lên mái tóc Kỷ Viên, cười nói:
“Trăng tối nay đẹp như vậy, chúng ta thành thân đi?”
Hồn Kỷ Viên vốn đang du đãng xung quanh, ánh mắt không biết đang truy tìm thứ gì rốt cuộc cũng dừng lại, đại phát từ bi dừng lại trên người nam tử.
Ngoài cửa sổ có một cây quế, lá cây rậm rạp che khuất không ít ánh trăng, tựa như một cái sàng, cẩn thận xẻ ánh trăng thành vô số mảnh nhỏ. Vụn ánh trăng thanh lãnh như những đóa hoa tuyết, lốm đốm chiếu trên người nam tử trước mặt, mái tóc dài đen như mực phiêu động trong gió, được ánh trăng chiếu vào, hoa mỹ như tơ như lụa.
Trong lòng Kỷ Viên nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, sắc mặt lại càng thêm lãnh đạm, ném bông hoa cài trên tóc xuống, mang theo ánh mắt lạnh lẽo như mẹ chồng nhìn con dâu, mẹ vợ nhìn con rể mà lia tới người nam tử, lạnh lùng mở miệng: “Diệp Quân Trì, cho dù giờ không phải là ban ngày, ngươi cũng đừng nằm mơ.”
Nói xong, hắn ném mạnh chén trà trong tay về phía Diệp Quân Trì, đóng cửa sổ lại. Diệp Quân Trì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngón tay chạm nhẹ một chút, chén trà liền lơ lửng giữa không trung. Hắn giơ tay cầm lấy chén trà, ngón tay thon dài mơn trớn miệng chén, đôi môi mỏng khẽ chạm vào nơi Kỷ Viên mới uống trà, khẽ cười một tiếng, uống cạn nước trà, xoay người rời đi.
Tung hoành hai giới nhân ma, người nghe tới tiếng đã sợ mất mật, nghe đồn Ma Quân tính tình khát máu, tàn bạo âm tình bất định, trước mặt tiểu nữ tử bị hắn bắt về bức hôn, tính tình lại tốt tới mức làm cho người ta hoài nghi mắt mình đã nhìn nhầm.
Diệp Quân Trì thì ngược lại rất thong dong, bình tĩnh.
Băng mỹ nhân…cứng chọi cứng không thể, chỉ biết bị cưỡng ép hoặc cưỡng ép đối phương, kết quả sẽ không tốt. Dùng nhiệt dần hòa tan người, mới có lạc thú.
Kỷ Viên ngồi trong phòng cũng không biết Ma Quân đại nhân lững thững rời khỏi đang nghĩ gì trong lòng, hắn khẩn trương xoa nhẹ bộ ngực giả của mình một phen, còn cảm thấy chưa đủ bình tĩnh, lại thò tay moi quả đào trước ngực ra, cắn rộp rộp rộp mấy cái, mới tâm bình khí hòa mở miệng: “Hệ thống, vừa rồi ta biểu hiện thế nào? Không OOC chứ?”
(OOC: out of character => khác với đặc điểm đặc trưng của nhân vật)
Mắng xong hắn liền chạy đi, thật là kích thích!
Giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu hắn: “Không hề, biểu hiện rất tốt, hãy không ngừng cố gắng.”
Kỷ Viên đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếp tục cắn đào: “Nhiệm vụ chén trà làm xong rồi, kế tiếp là gì?”
Hệ thống trầm mặc một lát, ừm một tiếng: “Đợi nhiệm vụ đổi mới đã.”
Kỷ Viên cắn mấy cái ăn hết quả đào, cúi đầu nhìn một bên ngực xẹp lép, dứt khoát lấy nốt quả bên kia ra cắn.
Giọng nói lãnh đạm của hệ thống: “Nơi này là địa bàn của Diệp Quân Trì, tùy thời đều có thể có người vào. Ngươi tốt nhất chú ý hình tượng, đừng để người khác phát hiện ra ngươi không phải là một tiểu thư khuê các băng lãnh như tuyết mà là một đại hán ngụy nương thô lỗ.”
Kỷ Viên nghe thế liền giận dữ: “Ai thô lỗ! Ngươi tưởng ta giả ngụy nương cho vui chắc?” Hệ thống trầm mặc một lát, giọng nói mang theo chút đồng tình: “Nén bi thương.”
Kỳ Viên phun hạt đào, đứng lên chọn hai quả đào trên bàn trái cây lại nhét lại vào ngực. Lồng ngực mới vừa rồi còn phẳng lì ngay lập tức phồng to lên, độ cong tuyệt đẹp, chỉ có một điều duy nhất không ổn là nặng trịch, lúc di chuyển liền nhích tới nhích lui, may mà có y phục che khuất, nhìn có vẻ ba đào mãnh liệt, phải cẩn thận mới không bị ngã.
Kỷ Viên: “…” Aizzz.
Chuyện này kể lại phải bắt đầu từ ba ngày trước.
Kỷ Viên uống thả cửa tận tình với hồ bằng cẩu hữu xong lúc tỉnh lại, lại phát hiện trước mặt mình là một màu đen sì.
Bên tai là một hồi tiếng điện lưu “Xèo xèo xèo”, “xèo” tới đầu hắn căng ra, tiếng rất nhẹ nhưng lại làm cho đầu hắn đau vô cùng.
Không biết xèo mất bao lâu, cuối cùng cũng có một giọng nói lạnh lùng rõ ràng vang lên trong đầu hắn: “Hoan nghênh sử dụng ‘Hệ thống cấm OOC’, hệ thống mang mã số xin được phục vụ ngài.”
Kỷ Viên: “… Ngươi nói ngươi là cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng: “.”
Kỷ Viên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghĩ đây là một giấc mơ, nhịn không được cười cạp cạp quái dị: “…”
Hệ thống lạnh lùng sửa lại: “Là .”
Kỷ Viên trợn mắt trắng, không định nói chuyện với cái sinh vật kỳ quái xuất hiện trong giấc mơ của mình nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ tiếp, cũng không định bỏ qua cho hắn, “Kí chủ xin chào, mời nhận lấy thiết lập tính cách nhân vật.”
Vì thế trước mặt Kỷ Viên lập tức xuất hiện một bản tư liệu.
Tên: Kỷ Viên.
Giới tính: Nữ có chíp chíp.
Tính cách: Băng lãnh trầm mặc, ít nói, bình tĩnh tự nhiên, không sợ cường quyền…
Cốt truyện trước mắt: Bị Triệu gia tiểu công tử Triệu gia – một trong bốn đại gia tộc giới tu đạo bức hôn, Diệp Quân Trì đi ngang qua bắt Kỷ Viên đi, cũng đòi Kỷ Viên lấy thân báo đáp gả cho hắn.
…
Phần tính cách làm cho Kỷ Viên choáng đầu hoa mắt, nhưng làm cho cúc hoa hắn căng thẳng lại là phần giới tính: “…Cái gì? Nữ có chíp chíp là cái quỷ gì vậy?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Chính là ngụy nương, thật thiếu hiểu biết. Chi tiết tình huống mời xem phần thân thế.”
Kỷ Viên đau đầu xoa thái dương, xem xong tư liệu, hắn lập tức cười lạnh một tiếng: “Mê tín, mệnh cách kì dị gì chứ, không mặc nữ trang sẽ chết non, thân là một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội khoa học, ta có thể đập nát thiết lập này không?”
Hệ thống nói: “Thứ nhất, thân là một phú nhị đại cả ngày uống rượu đánh nhau, phóng đãng ngu ngốc, ngươi coi như là giai cấp tư sản, đảng và nhân dân không cần ngươi. Thứ hai, nếu ngươi dám OOC, ngay lập tức ngươi sẽ bị hệ thống đập nát.”
Ngữ khí âm trầm này, nghe vào tai không giống đùa chút nào, Kỷ Viên không khỏi rùng mình một cái.
Hệ thống tiếp tục nói: “Tiếp tục nghe ta giải thích một chút – ngày tháng năm , ngươi vì trúng độc cồn nên bỏ mình. Bây giờ trước mặt ngươi có hai con đường, một là tiếp tục duy trì tính cách của nguyên chủ, hoàn thành trọn vẹn hai nghìn ba trăm ba mươi ba nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể sống lại ở thế giới cũ, hai là, OOC, bị ta đập nát.”
Kỷ Viên: “…” Gì cơ?
Lượng thông tin quá lớn, nhất thời không kịp phản ứng lại…
Kỷ Viên ngồi tại chỗ hồi lâu mới phát hiện hệ thống không hề nói đùa, hắn quả thật đã tự giết chết bản thân mình, bây giờ bị hệ thống nhận thầu, phải nghe lời nó, nếu không sẽ bị thứ như virus đập nát.
Hắn cần sắm vai một em gái chíp chíp băng lãnh.
Em gái, à không, người anh em nguyên chủ này lúc sinh ra, mẫu thân vì khó sinh mà chết, bởi liên quan tới mệnh cách, từ nhỏ tới lớn đều dùng hình tượng nữ hài tử mà ra ngoài gặp mọi người, lại bởi vì sợ rằng bị mọi người phát hiện ra giới tính, nên cực ít khi đi ra ngoài, phụ thân cả ngày bận rộn tới không thấy bóng dáng đâu, vì thế cô đơn một mình lớn lên trong tiểu viện, tính cách quái gở lãnh đạm.
Kỷ Viên có chút khổ bức: Nhà hắn rất có tiền, vô cùng có tiền, đặc biệt có tiền, cha hắn là một đại củ cải hoa tâm, cả ngày tìm đàn bà cứu rỗi thế giới, sợ rằng thiếu hạt giống mình gieo, nhân loại sẽ diệt vong.
Hắn tuy là con trai của vợ chính, là người thừa kế di sản duy nhất trên danh nghĩa, nhưng bên cạnh lại có hai đội bóng đá cùng với không biết bao nhiêu cầu thủ dự bị là các anh chị em cùng cha khác mẹ nóng lòng nhìn hắn chằm chằm, chỉ muốn rộp rộp hắn, thay thế vị trí của hắn.
Áp lực quá lớn, Kỳ Viên dứt khoát vứt bỏ quyền tranh đoạt tài sản, muốn làm một con người tiêu diêu tự tại ăn chơi trác táng, ăn chơi đàng điếm, phóng đãng bất kham, muốn không bị OOC giả làm vị băng mỹ nhân này trước mặt người khác… có chút khó.
Kỷ Viên cẩn thận hỏi: “Đại ca, tiêu chuẩn phán định bị OOC là gì?”
Hệ thống nói: “Do ta phán định.”
Lúc này Kỷ Viên nảy ra ý định hối lộ nó, không bao lâu sau liền nhận ra bản thân bây giờ toàn thân không một xu dính túi, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Hai nghìn ba trăm ba mươi ba nhiệm vụ vừa nghe thật sự rất dọa người, trên thực tế lại rất đơn giản, trên cơ bản chính là một vài nhiệm vụ hằng ngày bình thường linh tinh, vụn vặt như “Ra ngoài đi dạo một chút, đừng để người khác phát hiện ra giới tính của ngươi (/)” “Lúc đi vệ sinh phải nhớ ngồi xổm xuống mà đi tiểu (/)” “Dùng bánh bao bự thay cho hai quả đào giả làm ngực (/)” “Ném chén trà nóng tới chỗ Ma Quân (/)”.
Kỷ Viên vô cùng tin tưởng, tin rằng bản thân có thể hoàn thành hai nghìn ba trăm ba mươi ba nhiệm vụ, trở lại gia đình có đầy tiền, hắn lại có thể tiếp tục chơi bời.
Rộp rộp vài cái cắn đào lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại lấy ngực ra ăn, Kỷ Viên có hơi ngại, nhặt hai quả đào khác lên nhét vào ngực, thấy nhiệm vụ mới chính là đi ngủ, cũng không thèm cởi y phục, cứ để nguyên như thế mà nằm lên giường.
Một đêm mộng đẹp.
Lúc tỉnh dậy Kỷ Viên có thói quen giơ tay hét lên: “Khát…”
Lập tức sẽ có một cốc nước đưa tới tận tay hắn.
Kỷ Viên nhất thời rùng mình một cái, tỉnh táo lại, kinh hồn táng đảm hỏi hệ thống vừa rồi có bị coi là OOC không, nghe được đáp án phủ định rồi, mới mở mắt ra, nhìn thấy Ma Quân đại nhân tràn ngập ý cười bên giường, cũng ngừng ngáp, điều chỉnh tâm trạng một chút, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Quân Trì cười nói: “Đây vốn là ma cung của ta, ta đương nhiên muốn ở đâu thì ở đó.”
Thấy hắn lại gần một bước, trong lòng Kỷ Viên lạnh run, lại bởi vì thiết lập “Không sợ cường quyền” nên đành phải nhìn thẳng Diệp Quân Trì, trong lòng run run hỏi hệ thống: “Nhiệm vụ đã đổi mới chưa? Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, ta rất sợ đó…”
Tuy rằng Kỷ Viên là một gay, nhưng người trước mặt này không phải là hình mẫu mà hắn thích, lúc nhìn chằm chằm theo dõi hắn còn làm cho sau lưng hắn phát lạnh, cảm giác rất nguy hiểm.
đáp lại rất nhanh: “Trên eo của ngươi có một thanh chủy thủ.”
Kỷ Viên có chút đau đầu: “Để ta đâm Diệp Quân Trì một dao? Hắn sẽ tránh được, thân thủ tốt như vậy… Tuy rằng không phải là hình mẫu ta thích nhưng lớn lên đẹp như vậy, ta có chút không hạ thủ nổi…”
cắt đứt lời oán niệm của hắn: “Kề lên cổ ngươi ấy.”
Kỷ Viên: “… Đại ca, ngươi thật sự muốn bỏ ta sao, ta thật sự còn có thể cứu chữa được mà…”
Nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Kỷ Viên nhìn lướt qua.
“Ngay khi Diệp Quân Trì tiếp cận, lấy chủy thủ ra uy hiếp hắn rời đi (/).”
Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Trì đang cúi đầu không biết muốn làm gì, thần sắc đột nhiên thay đổi, giơ tay rút thanh chủy thủ kia ra, “Thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn.”
Diệp Quân Trì cười dài: “Ồ?”
Kỷ Viên chậm rãi đưa chủy thủ về phía mình: “Ngươi cảm thấy thanh chủy thủ này có thể đâm chết ngươi không?”
Diệp Quân Trì nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiếc nuối đáp: “Không thể.”
Kỷ Viên: “Thế nhưng lại có thể đâm chết ta.”
Diệp Quân Trì: “…”
Kỷ Viên kề chủy thủ lên cổ mình, lạnh lùng nói: “Cút ra.”
Diệp Quân Trì nheo mắt nguy hiểm.